Đặc biệt là vì cô đã từng bị nhốt trong một cái lồng trở thành hàng hóa, những ký ức như vậy tốt nhất là nên quên đi.
Tư Lệ Đình đã tra ra chuyện gì đã xảy ra với Có Cầm vào đêm hôm đó, thời gian đã lâu nên không sót lại video, nhưng vẫn còn một vài bức ảnh.
Ngay cả khi cô đang đeo mặt nạ trên mặt, Tư Lệ Đình cũng trong nháy mắt đã nhận ra Cô Cẩm.
Trong bức ảnh, cô gái nhỏ thu người lại trong lồng sắt, giống như một con thú nhỏ đang hoảng loạn, hai tay của đám đàn ông lân lượt thò vào lông sắt.
Tay chân cô bị trói bằng xiềng xích, cố găng tránh những người đó.
Lúc đó Cố Cẩm đã sợ hãi như thế :nào, Tư Lệ Đình không dám tưởng tượng.
Nếu hôm nay không nhắc tới chuyện này, e răng anh sẽ không bao giò biết được! Có người đã bắt nạt Có Câm, thậm tệ như vậy, làm sao anh có thể không báo thù?
Bên trong kho hàng của tàu du lịch, Tô Mộng bị che mắt, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Cô ta liên tục cầu xin người đàn ông: “Xin anh thả tôi ral Làm ơn!”
Nghe thây tiêng cửa mỏ, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Các ngươi làm gì thê hả, thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Một giọng nói quen thuộc, Tô Mộng cất tiếng: “Bạch Tiểu Vũ, là cô sao”“
Cả hai đều đeo bịt mắt, không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng giọng nói của người kia thì hai người sẽ không quên được.
Suy cho cùng, hai người này đã từng là người mà họ ghét nhất Từng là kẻ thù, họ lại bắt tay với nhau, vốn dĩ muốn tranh giành Đường Minh, nhưng cuối cùng không ai tranh được.
“Cô là Tô Mộng? Tô Mộng là cô đúng không?” Bạch Tiêu Vũ đã tỉnh rượu được hơn một nửa, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
“Là tôi, cô cũng bị bịt mắt bị đưa tới đây sao?” Tô Mộng hỏi.
“Đúng vậy, tôi đang uống rượu ở quán bar, khi vào nhà vệ