HỊ nói của mẹ Tô làm Cố Cẩm nhíu mày: “Tôi thực sự không biết Tô ầ Mộng đã xảy ra chuyện gì.
Còn vệ phân chuyện xấu, tôi nghĩ bà hiểu rõ phạm trù này hơn tôi.
À, tôi nhắc nhở bà, nếu Tô Mộng mắt tích, sau 24 giò có thể gọi cảnh sát.
Bây giò, bà hãy rời khỏi nhà của tôi, tôi không có thừa nước trà chiêu đãi bà”
“Cô… Mẹ Tô nhìn khuôn mặt trước mặt giông hệt lúc trước, nhưng cách cư xử và hành động của cô khác hẳn lúc trước, cô ta thật sự là Tô Cẩm Khê sao?
“Tiễn khách.
” Có Cẩm không chút thương tiêc đi lên lâu, không thèm quan tâm.
Có thể bà ta và Tô Mộng có tình diễn chung một vở kịch với mục đích moi tiền, Cô Cầm sẽ không dễ dàng tin mẹ Tô như trước nữa.
“Cẩm Khê… cô không muốn biết thân thế của mình sao? Tại sao cô lại đến nhà họ Tô?” Một lời của mẹ Tô khiến bước chân Cô Cẩm dừng lại.
Trước khi mất trí nhớ, Có Cẩm tò mò về thân thế của cô nhất.
Rốt CuỘC năm đó đã xảy ra chuyện gì và cha mẹ ruột của cô là ai?
“Tại sao?”
“Muốn tôi nói cho cô biết cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi hai điều.
Thứ nhất, đưa cho tôi hai mươi triệu tệ vô điều kiện, thứ hai, đưa Tô Mộng về.
Có Cẩm biết bà ta sẽ không dễ dàng nói ra, quả nhiên là bà ta có điêu kiện.
“Tiền tôi có thể đưa cho bà, về phần Tô Mộng, tôi thật sự không biệt tung tích của cô ta.
”
Nhìn biểu hiện của Cố Cẩm rất chân thành, không có vẻ gì là đang nói dối, nêu không phải cô ta thì còn có thê là ai? Mẹ Tô chợt nhớ ra hôm đó người kia muôn Tô Mộng ăn những miêng SỨ.
“Nêu không phải cô thì đó là Tư Lệ Đình, ngày hôm đó khi biết chuyện cậu ta đã rất tức giận, chắc chắn cậu ta đã làm những điều này để trả thù cho cô.
Cẩm Khê, tôi biết những việc trước đây tôi làm đã khiến cô tức giận, bây giờ nhà họ Tô đã trở nên như thế này, cho dù là trừng phạt thì cũng đã đủ rồi chứ?
Chúng tôi không có đủ khả năng chọc tức Tư Lệ Đình, mong cô hãy bảo cậu ta giơ cao đánh khẽ đề lại một