Trên chiếc ca nô chỉ có Tư Lệ Đình, Lâm Quân và người lái.
Biển về ban đêm vô cùng yên tĩnh, ánh trăng êm ả chiêu xuông mặt nước như tạo thêm một sợi bạc huyền bí cho biên cả.
Nếu như trong một tâm trạng khác thì cô sẽ cảm thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng trong giây phút này, cảnh tượng ấy chỉ khiến cô cảm thây vô cùng sợ hãi.
Ánh trăng tối sầm, gió thổi cao cao, kẻ giết người vô hình, ai biết được không chừng Tư Lệ Đình muốn giết cô ta rôi vứt xác cô xuông dưới biên?
Mới nghĩ đến đó thôi trong lòng Hoa Tỉnh đã vô cùng sợ hãi.
Cô đã ra tay làm hại Cố Cầm nhiều lần như vậy, lần nào Tư Lệ Đình cũng bỏ qua cho cô.
Lân này, Hoa Tỉnh vẫn cảm thây không chừng trong lòng Tư Lệ Đình vẫn còn có cô, vì vậy nên cô mới không kiêng nề gì, cô tin răng Tư Lệ n thực sự sẽ không làm hại cô âu.
Cho đến giờ phút này cô mới cảm thấy răng không phải là anh không nỡ mà là anh không thèm.
Chuyện xảy ra đêm nay đã khiên Tư Lệ Đình căm phẫn tột độ.
‘A aa…” Hoa Tỉnh muốn Tư Lệ Đình đừng giết cô nhưng những lời cô nói ra lại mơ hồ, không rõ ràng.
Tư Lệ Đình bóp thật chặt quai hàm của cô: “Cô muôn tôi thả cô sao?”
Hoa Tỉnh ra sức gật đầu, Tư Lệ Đình đã cười khây lạnh lùng: “Tôi đã cho cô cơ hội rôi, nhưng mà cô lại không biết nắm bắt.”
Anh vẫn không lấy chiếc khăn mặt trong miệng Hoa Tỉnh ra, mà nhìn Lâm Quân một cái.
Lâm Quân đưa cho anh một con dao: “Cậu chủ, tôi hay là anh đích thân ra tay?”
Dưới ánh trăng, lưỡi dao lóe lên ánh sáng bạc lạnh như băng, Hoa Tỉnh sợ đến mức nước mắt chảy dào dạt, những giọt nước mắt ầy không giống, như những giọt nước mặt mà cô ta cô ý tuôn ra lúc diễn xuất trước kia.
Mà đó là những giọt nước mắt thực sự hoảng sợ khi con người rơi vào tình huông nguy.
hiểm, cô không thể nói thành lời, chỉ có thể lắc đầu một cách điên cuồng.
Lưỡi dao của Tư Lệ Đình không lướt :qua đôi má của cô, anh không hề muôn làm hại cô.
Lưỡi dao cọ vào làn da mỏng manh của cô, Hoa Tinh sợ đến mức nước mắt ngày càng tuôn trào dữ dội: “Oa oa oa..”
Tư Lệ Đình nhếch mép cười lạnh lùng đến mức sởn gai ôc: “Tôi nghĩ chắc chắc là cô cầu xin tôi thả cô ra, cô đừng làm như vậy nữa.
Vậy những chuyện mà cô đã làm hại đến Cẩm Khê thì tính thế nào.
đây? Hoa Tỉnh, có phải là cô nghĩ răng tôi không dám động đên cô đúng không, VÌ vậy nên cô