Đường Minh ở ngay bên cạnh không xa, mặc dù thân thể hai người không có đụng chạm, Tô Cảm Khê vẫn cảm thấy kì lạ như cũ.
Trong đầu luôn luôn nghĩ đến chuyện của mình với chú ba, Tô Cảm Khê một đêm mát ngủ, sáng sớm hôm sau cô liền rời giường rửa mặt.
Lúc cô đứng lên Đường Minh cũng có cảm giác, cô không có ngủ, Đường Minh cũng không có.
Tô Cảm Khê có một đống chuyện buồn trong lòng, không biết chuyện này giải quyết như thế nào, trong lòng Đường Minh thì buồn bực về cô và Bạch Tiểu Vũ.
Lần trước ở suối nước nóng sau khi anh ta ý thức được mình đối với Tô Cầm Khê đã có tình cảm không giống bình thường, anh ta muốn thừa dịp lúc loại tình cảm này chưa sinh sôi nảy nở phải dập tắt nó.
Lâu rồi không có tiếp tục gặp Tô Cẩm Khê, lúc ở toilet thấy được cô chịu oan ức một khắc này đã làm tình cảm kìm né hoàn toàn bộc phát.
Cho đến bây giờ Đường Minh vẫn là một người có lý trí, anh ta cũng rất rõ ràng, thứ tình cảm đó như tựa như đầu của một con dã thú, tạm thời anh ta còn có thể áp chế.
Nhưng mà một lúc sau đầu con dã thú đó ở trong lòng càng ngày càng lớn hơn, dài đến nỗi anh ta không thể nào khống chế được nữa.
Trước kia cũng từng có cơ hội ở một mình với Tô Cẩm Khê, nhưng hôm qua anh ta đã bắt đầu có xúc động nguyên thủy của đàn ông đối với cô.
Vừa nghĩ đến cô ở bên cạnh, trong cơ thể đã nóng nảy cả buỏi tối vẫn không hết.
Khát vọng của anh ta đối với Tô Cẩm Khê càng ngày càng sâu, Đường Minh không biết sau này phải làm cái gì nữa, loại tình cảm đó một khi vượt qua tình cảm đối với Bạch Tiểu Vũ thì anh ta nên làm cái gì đây?
Trong lòng một bên cảm thấy áy náy, một bên khác lại là nhịn không được tình cảm đối với Tô Cẩm Khê.
Người là sinh vật tạo ra từ cảm tính và lý tính, bây giờ lý tính lớn hơn cảm tính, anh ta không dám tưởng tượng tương lai sẽ có một ngày cảm tính lớn hơn lý tính.
Con dã thú kia trong cơ thể đã gào thét muốn đi ra ngoài, chuyện này sẽ diễn biến thành như thế nào đây?
Tô Cẩm Khê rửa mặt xong, nhìn thấy mặt mũi mình trong gương đều mơ màng.
Cô suy nghĩ về Đường Minh ròng rã cả một đêm, cô không cách nào cam đoan Tư Lệ Đình sẽ luôn đối với cô một lòng một dạ, muốn bên cô cả đời.
Nếu như anh chỉ có cảm giác mới mẻ một lúc thôi, một khi loại cảm giác mới mẻ này biến mắt khỏi mình, như thế việc trả giá lớn có đáng không?
Thanh danh của cô còn có thanh danh của nhà họ Tô nữa phải như thế nào? Cho dù cô không để ý đến mình thì người nhà họ Tô cũng có sĩ diện vậy.
Tô Cẩm Khê cảm thấy mình bị quấn bên trong một vòng đay rối, nêu chuyện này bại lộ, bị hao tổn danh dự không chỉ có nhà họ Tô thôi đâu.
Còn có nhà họ Đường nữa, người ngoài cũng không biết cô với Đường Minh đang diễn trò, người ở bên ngoài nhìn thấy chính là vợ Đường Minh vượt quá giới hạn với chú ba mà thôi.
Cô không sợ người khác sẽ dùng ngôn ngữ như thế nào để tổn thương cô, nhưng mà cô sợ hãi chuyện này sẽ tổn hại đến cả Đường Minh và Tư Lệ Đình.
Không có người đàn ông nào muốn bị cắm sừng cả, Đường Minh cũng như thế, sau này anh ta còn phải lăn lộn trong thương trường nữa, người khác sẽ nhìn anh ta như thế nào chứ?
Về phần Tư Lệ Đình, một trong những nhân vật chính làm ra chuyện này, người khác cũng nói về anh không êm tai đâu.
Tô Cảm Khê nghĩ đến những thứ này càng thấy trước đó mình quá xúc động, tuyệt đối không thể dùng cách mình vượt quá giới hạn mà rời đi được.
Nếu như không thể dùng cách này, thì còn có cách nào nữa chứ?
Chuyện này lại trở về chỗ cũ nữa, xem ra chỉ có thể giống như Đường Minh nói như vậy, bàn bạc kỹ hơn, tìm một thời cơ phù hợp.
¡ Thời cơ này sẽ làm dịu đi những tổn thương của tất cả mọi người, lấy lý do mình vượt quá giới hạn tuyệt đối sẽ làm hai bên đều tổn thương.
Lần nữa Tô Cẩm Khê khôi phục lý trí, xém một chút nữa mình lại làm sai rồi.
Chuyện tình cảm tạm thời cô vẫn đừng nên suy nghĩ, ngoan ngoãn mà làm tốt công việc trong tay thôi.
Đợi cô đi ra ngoài thì Đường Minh cũng đã thay xong quần áo: “Lát nữa tôi đưa cô về công ty nha.
”
“Được, bây giờ chúng ta xuống ăn sáng đã.
”
Trong tay Đường Minh cầm cà vạt: “Có thể thắt giúp tôi không?”
Tô Cầm Khê không biết vì sao đột nhiên Đường Minh lại muốn để mình giúp anh ta đeo cà vạt nhưng cô không có lý do để từ chối.
Nhận lấy cà vạt: “Khả năng tôi thắt không đẹp đâu.
”
“Không có sao hết.
”
Đường Minh nhìn cô đem cà vạt vòng quanh cổ mình, giống như là Tô Cẩm Khê đang ôm cỗ anh ta vậy.
Cô ở ngay trước mặt mình, chỉ cần dùng sức một chút cô sẽ rúc vào trong ngực của mình.
– Ngón tay Đường Minh run rẩy, cuối cùng vẫn mảy may không có đụng cô, mãi đến khi cô bình tĩnh thắt xong cà vạt: “Anh nhìn xem thế này được không?”
“Được rồi.
” Đường Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đi ăn sáng đi.
”
“Ừm.
”
Tô Cẩm Khê không chút lưu luyến nào mà đi thẳng xuống dưới, không nhìn thấy ánh mắt Đường Minh ở phía sau lưng mình có thay đổi.
Đường Minh sờ lên cà vạt của mình, rất muốn tiếp tục giữ cô ở bên người, để cô gần mình hơn một chút.
Mẹ Đường nhìn thấy Đường Minh với Tô Cẳm Khê ở chung tốt như vậy, trong lòng càng vui vẻ hơn người, chọn người con dâu này đúng là không sai.
“Khê Khê à, con phải chú ý thân thể cho tốt đó.
” Ở trong lòng mẹ Đường thì trong bụng Tô Cầm Khê đã có đứa con của nhà họ Đường rồi.
Tô Cẩm Khê cảm thấy mẹ Đường có hơi kì lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng mẹ, vậy chúng con đi trước nha.
”
“Được được được, Minh Nhi lái xe chậm một chút nha.
”
“Con biết rồi mẹ, Cầm Khê, chúng ta đi thôi.
” Đường Minh một tay cầm áo khoác âu phục, một tay tùy ý ôm eo Tô Cẩm Khê.
\ Người chạm qua cô chỉ có chú ba, tuy răng lúc này đang diên kịch nhưng Tô Cảm Khê vẫn có chút không thoải mái như cũ.
Toàn thân cứng ngắc đi ra ngoài cửa, vừa ra khỏi cửa cô liền tránh khỏi người Đường Minh: “Thời tiết hôm nay thật tốt.
”
Cảm xúc trong tay Đường Minh biến mắt, anh ta cong ngón tay lên, ánh mắt dưới cặp kính hiện lên một vẻ lạnh lùng, biểu lộ trên gương mặt lại chưa từng thay đồi.
“Ừm, rất tốt, ăn no chưa? Có muốn ăn thêm gì không, dù sao thời gian vẫn còn sớm.
”
“Không cần, tôi ăn no rồi, chúng ta đi đến công ty ngay đi.
”
“Cũng được.
” Đường Minh như thân sĩ thay Tô Cầm Khê kéo