Lần nữa anh đưa cô về nhà, Tô Cẩm Khê cũng không cự tuyệt nơi này như trước, ngay cả những người giúp việc cô cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Chào cô.”
Khi Tô Cẩm Khê bước vào, mọi người đều nhiệt tình chào đón cô, Tô Cẩm Khê không quen với kiểu hiếu khách như này.
“Chào mọi người, tôi lại tới đây làm phiền mọi người.”
Lần trước cô cùng Tư Lệ Đình tan rã trong không vui, ngay cả khi cô rời đi Tư Lệ Đình cũng không nói với cô lời nào.
“Nghĩ gì đớ?”
“Nghĩ về anh, lần trước em nói chuyện với anh, anh còn không quan tâm đến em.” Tô Cẩm Khê lấy tay chọc vào ngực anh.
Tư Lệ Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang không an phận của cô, “Còn nói anh hả, em chạy đi chặn rượu cho người đàn ông khác, em biết anh đã hao tốn bao nhiêu sức lực để khống chế không bóp chết em không?”
Thảo nào trước khi hôn mê, cô nhìn thấy một Tư Lệ Đình tàn nhẫn như một con dã thú chỉ biết ăn thịt người.
“Ai bảo anh để cho Yên Nhiên đó chạm vào tay của anh! Đúng rồi, anh nói anh chưa từng chạm vào phụ nữ, như vậy không gọi là chạm sao?”
Nghĩ đến đêm hôm đó, Tô Cẩm Khê lại cảm thấy tức giận, tại sao cô lại uống nhiều như vậy? Đó không phải là vì những gì Yên Nhiên và những người đó đã nói sao.
Tư Lệ Đình nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang tức bên cạnh mình, “Muốn tính sổ phải không? Tối hôm đó, ai đã ở ngoài quán bar chuẩn bị tỏ tình? Nếu anh không xuất hiện, có phải em đã là bạn gái của anh ta rồi phải không?”
Hai người anh một câu em một câu, bước lên lầu, người giúp việc đều sợ ngây người.
Con quỷ ấu trĩ này thật sự là tổng tài hỗn thế ma vương máu lạnh lúc trước sao?
Tô Cẩm Khê được Tư Lệ Đình dẫn vào phòng, “Sức hút to lớn không chịu nổi? Ngoài Yên Nhiên đó ra, còn có Vân Lê tóc dài kia kìa.”
“Vân Lê nào?” Ngày hôm đó tâm trạng của Tư Lệ Đình rất tệ, muốn uống rượu giải sầu, ai biết vừa xuống xe đã thấy Tô Cảm Khê đang chuẩn bị tỏ tình với Giản Vân.
Lúc đó, anh hận không thể đá bay Giản Vân kia ra, rồi bóp chết người phụ nữ nhỏ bé này.
Sau đó, anh chỉ để ý đến Tô Cẩm Khê, tại sao cô lại ngồi gần Giản Vân như vậy, trái tim của anh đều dồn vào Tô Cẩm Khê, anh nào quan tâm đến Vân Lê gì đó.
“Là người để tóc dài, mặc váy trắng, hát rất hay, anh đừng nói anh quên rồi nhé?”
Vừa nhắc đến người ca hát Tư Lệ Đình liền nhớ ra, “Ý em là người phụ nữ ăn mặc như ma nữ? Anh còn không nhìn thấy mặt, làm sao anh biết tên cô ta?”
Tô Cẩm Khê nghe thấy thé, trong miệng người khác nhân vật đó giống nữ thần, đến miệng của anh thì đã biến thành ma nữ, “Khụ khụ, người ta mang phong cách tươi tắn của sâm nữ, ma nữ cái gì.”
“Anh không thích phong cách nào cả!”
Lúc Tư Lệ Đình cúi xuống, anh dịu dàng khác thường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Đối với cô, anh thực sự không thể làm cô đau.
Tô Cảm Khê ngẳng đầu nhìn anh, “Chú ba, người được gọi là Vân Lê kia rất đẹp, còn hát rất hay.
Anh thực sự không động lòng chút nào sao?”
“Em cho rằng trên đời này chỉ có một người đẹp như em?” Tư Lệ Đình nhướng mày.
Mặc dù trong game anh hay đánh cô, nhưng xét về ngoại hình, ngũ quan của Tô Cẩm Khê thực sự không chê vào đâu được.
Ngay cả khi so sánh với những người con lai, cô cũng không thua kém một chút nào, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng, dáng người cao, hoàn hảo không có khuyết điểm.
Tô Mộng là em gái của cô, cho dù cô ta trang điểm tỉ mỉ đến đâu cũng không thể sánh với Tô Cảm Khê.
Phần lớn là Tô Cẩm Khê không trang điểm, hoặc là vẽ một chút lông mày rồi đi ra ngoài.
Nếu cô trang điểm, chắc chắn cô sẽ trở thành nhát tiếu khuynh thành, yêu nghiệt hại nước hại dân.
Tô Cẩm Khê rất xinh đẹp, trên đời này còn có phụ nữ có phong cách như cô, anh là người nông cạn đối xử với người khác bằng ngoại hình sao?
“Không, có rất nhiều người đẹp.”
“Vậy chưa chắc đã đúng, giữa rất nhiều người anh chỉ muốn em, không phải vì em xinh đẹp như thế nào, mà bởi vì em là Tô Cẩm Khê.
Anh thích em, không phải vì không có ai đẹp hơn em, chỉ vì em là Tô Cẳm Khê có một không hai trên thế giới này.
Người khác xinh đẹp như nào, thì có liên quan gì đến anh? Em cảm thấy anh gặp một người liền sẽ yêu người đó?”
Tô Cẩm Khê nghiêm mặt nói: “Không phải là tốt nhất.
Trước đây em không xác định anh.
Một khi xác định đó là anh, anh chỉ có thể thuộc về em.
Chú ba, em cũng có một yêu cầu, từ nay về sau, em sẽ không để người khác chạm vào em, anh cũng phải hứa với em, không được chạm vào người phụ nữ khác.”
“Nếu anh chạm vào thì sao?” Tư Lệ Đình cố ý trêu chọc cô.
“Nếu như anh chạm vào người khác, chúng ta liền kết thúc, lòng em rất nhỏ chỉ chứa được một người.
Nếu như anh phản bội em, em sẽ hoàn toàn xóa bỏ anh khỏi lòng mình.”
“Em nghiêm túc như vậy, yên tâm, trước đây không phải không có ai dụ dỗ anh.
Từ trước tới nay anh không có hứng thú với phụ nữ.
Sau khi có em, em là nhu cầu của anh, anh không nghĩ tới sẽ chạm vào ai nữa, kiếp này Tư Lệ Đình đã là của Tô Cẩm Khê.”
Tô Cảm Khê nước mắt giàn giụa, “Chú ba, anh không được lừa dối em.”
“Anh lừa dối ai cũng được, nhưng anh sẽ không lừa dối Tiểu Tô Tô.” Tư