9
Cho đến khi Bùi Xuyên mặc kệ bị thương vẫn đến trường và đứng trước mặt tôi, ảo tưởng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Cằm của anh có một vết thương thật dài, là dấu vết do một loại vũ khí sắc bén, là kẻ gây ra.
“Anh bị ai đánh à?” Tôi hỏi anh.
"không có……"
“Tôi thề là tôi không nói dối em.”
Bùi Xuyên gục mặc xuống không muốn nói lời nào, một bên thừa nhận là người đánh.
"Là cha dượng của anh."
Anh ấy gật đầu.
Tôi tự nhiên nhớ đến sau khi hẹn hò với Bùi Xuyên, tôi có lần hỏi anh ấy tại sao lại bị sẹo ở cằm. Anh ấy nói do hồi nhỏ không cẩn thận bị ngã, rõ ràng đang nói láo.
Vết sẹo mà tôi đã hôn cả đống lần hóa ra là vết sẹo do bị cha được đánh. Tôi không thể tin được mỗi nụ hôn sẽ khiến anh nhớ đến những cơn ác mộng không chịu nổi kia.
"Đi theo tôi đến bệnh viện " Tôi đi tới kéo tay Bùi Xuyên.
Anh ngồi yên trên ghế, không chịu nhích nhích: "Vết thương nhỏ, mấy ngày nữa cũng khỏi thôi."
"Không, nếu cậu không tha thuốc, sau này sẽ để lại sẹo. Tôi không thích cậu có sẹo." Tôi nghiêm túc nói.
Hiện tại vẫn không chịu đi, tôi thở dài: "Quên đi, ngồi ở đây, tôi đi một chút rồi về."
Tôi đến phòng y tế tìm bác sĩ lấy thuốc về, giúp Bùi Xuyên tha thuốc.
"Hơi đau, để tôi bôi nhanh một chút "Tôi dùng cồn rồi rửa sạch vết thương.
Bị thương rất sâu, nếu dùng rượu thì đau, nhưng anh ấy thậm chí còn không ngâm nga suốt thời gian đó mà ánh mắt lại đang kìm nén.
Tôi đau lòng, khóc ngay tại chỗ.
Bùi Xuyên thấy vậy, liền dơ tay lau nước mắt: "Em đang khóc vì tôi sao?
Tôi gật đầu, đưa tay cẩn thận băng bó vết thương: "Anh phải biết bảo vệ bản thân."
Hình như chưa có ai quan tâm đ ến anh nhiều như vậy, Bùi Xuyên nghĩ thầm, sửng sốt một lát, nói: " Được."
10
Một hôm tan học buổi tối, tôi lại kéo anh ấy đi ăn cơm một lần nữa, lúc gọi món tôi đang xem thực đơn trên tay, tự hỏi muốn gọi món gì Bùi Xuyên thích ăn.
Anh ngồi đối diện tôi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Tạ Kiều, tại sao em lại tốt với tôi như vậy?"
Tôi nhìn anh, sửng sốt hai giây, còn chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào, lại nghe thấy anh nói: “Có phải vì thương hại tôi không?”
Ánh mắt Bùi Xuyên rơi vào ông già ăn xin bên ngoài cửa hàng.
Ngoài cửa sổ, ông ấy mặc bộ đồ dơ dáy, chân thì bị tật, ngồi dưới đất. Ai đi ngang qua đều thờ ơ, lâu lâu mới có người tới bố thí, vứt tiền lẻ vào trong bát, rồi vội vàng rời đi.
Không ai biết, người tiếp theo sẽ cho tiền vì ông già, không biết khi nào đến.
Tim tôi đập tưng tưng tưng, ánh mắt Bùi Xuyên thì cứ nhìn ông già đang nhặt rác, dừng tay, từ từ: "Không phải."
“Tôi có xứng đáng để em đối xử tốt với tôi như vậy không?” anh hỏi lại.
Lúc đó tôi xém khóc. Nhìn cái mắt ấy, tôi lại thấy Bùi Xuyên trước mặt, tự nhiên nhớ tới người yêu trong đầu.
Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt anh và trịnh trọng nói với anh: "Anh xứng đáng. Xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trên thế giới."
“Em sẽ luôn là bạn của anh chứ?” anh cẩn thận, đang hỏi cũng
như đang xác nhận.
Xác nhận tình yêu chỉ có thể nhìn mà không thể tiến tới, từng có thực sự rơi vào người anh lần này hay không, mà không phải là một hồi mộng ảo cùng bố thí khi tỉnh ngủ sẽ tan vỡ.
"Ừ." Tôi khàn giọng nói, mắt đỏ hoe: "Em sẽ luôn là bạn của anh."
Vẻ lo lắng trên mặt Bùi Xuyên đã hết, thay vào đó là sự yên tâm chưa từng có. Dường như có một tia sáng le lói xuyên qua màn đêm tăm tối từ khi anh còn nhỏ.
11
Cứ như vậy một thời gian, anh không còn gầy gò ốm yếu như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Nhưng anh vẫn tều tụy, đi học thường xuyên thất thần, suy sụp.
Tại vì anh ấy phải chăm sóc người mẹ tên Mã Anh, bệnh nan y. Bệnh ung thư gan của Mã Anh được chẩn đoán cách đây vài tháng. Khi chẩn đoán, khối u đã bao phủ toàn bộ gan và nó đã ở giai đoạn cuối.
Cha dượng Chu Mặc không muốn cung cấp tiền tiêu ở trên người một nữ nhân không có giá trị, lừa gạt Mã Anh từ bỏ việc điều trị, để lại tiền cho hắn.
Kết quả là Mã Anh đã bỏ lỡ thời kỳ trị liệu tốt nhất, bệnh tình không thể ổn định và ngày càng nặng thêm, hiện tại bà ấy đang suy sụp, chỉ dựa vào một mình Bùi Xuyên chăm sóc.
Mặc dù vậy, Mã Anh vẫn chửi rủa Bùi Xuyên như thường, hở cái là giận, hở cái là chửi, đổ hết mọi tội lỗi cho Bùi Xuyên, sắp chế.t đến nơi rồi cũng không thèm dành cho con mình một chút yêu thương nào.
Vừa nghĩ đến bà ta sẽ chế.t, lòng tôi liền vui sướng không ngừng, người như bà ta, không xứng đáng làm mẹ, chế.t cho đẹp trời.
Lúc này đây thời gian bà ta sắp chế.t còn có hai tháng, để cho bà ta chế.t như vậy, cũng quá nhẹ nhàng.
Vì vậy, trong cuốn sổ ghi gì thì tôi làm theo đó, ngày đẹp trời là ngày cha dượng Chu Mặc cướp hết tiền trong nhà.
Tôi thuê người chụp ảnh Chu Mặc ở bên ngoài nuôi tình nhân, ngày đem lên giường nhưng lại cho phép Chu Mặc lén lút chuyển tiền cho phụ nữ ở bên ngoài nuôi con, lấy danh nghĩa tiểu tam kia của Chu Mặc, toàn bộ đều gửi cho Mã Anh, gửi tin khiêu khích cô: "Chờ cô chế.t, tất cả những thứ này sẽ thuộc về tôi và con trai tôi, người đàn bà ngu ngốc, sao cô còn chưa chế.t à?”
Để cho nước này chảy thêm một chút, chó cắn chó chính là một vở kịch hay, tôi muốn bà ta mang theo thống khổ gấp trăm ngàn lần hận mà chết.