Bên ngoài ngàn dặm, một dãy núi uy nga sừng sững, cao đến chừng có hơn tám ngàn mét, giờ phút này, Tề Hồng Đạo như hóa thành một vệt lưu quang, bay thẳng đến giữa núi, lấy tu vi hắn bây giờ có thể bay đến giữa núi, có thể nói là thiên tư siêu quần bạt tụy, giữa núi đứng đấy một tòa nguy nga đại điện.
Tề Hồng Đạo bay đến phụ cận, liền lại không dám phi hành, hướng một vị canh giữ cửa gật đầu, lấy ra một tấm thiết bài, trên đó có ghi bốn chữ Phệ Huyết Cổ Tộc.
Tòa đại điện nhìn từ xa đã là cực kì to lớn, Tề Hồng Đạo không phải lần đầu tiên đến đây nhưng lần nào trong lòng cũng sinh ra một nỗi kinh ngạc, không biết đại điện được xây dựng bằng chất liệu gì, nhưng nó tạo cảm giác đàn áp chúng sinh.
Đại môn cao chừng năm mét có hơn, chầm chậm mở ra, để lộ ra bên trong một mảnh đen kịch, Tề Hồng Đạo không kìm được run rẩy một cái, mới ổn định thân hình tiến bước đi vào.
Vừa bước vào chừng bốn bước, đại môn không tự thông báo, đóng rầm, tạo ra tiếng vang trong đại điện, tựa như tiếng gào khóc, đại điện bên trong có hết thảy mười tám cây trụ chống lên.
"Hoa----"
Vừa đi được thêm vài bước, từng cái ngọn lửa ở hai bên cháy lên, mà lại, khác xa so với hỏa diễm bình thường, hỏa diễm xung quanh cháy lên một màu chàm quỷ dị, tạo cho đại điện không khí càng thêm nặng nề.
Phía trên cùng, có một cái to lớn chỗ ngồi, Tề Hồng Đạo đi đến phía dưới chỗ kia, cung kính quỳ một chân trên đất hướng phía trên hành lễ: "Thuộc hạ Tề Hồng Đạo, bái kiến Tiết Sứ lão tổ", hắn nói xong vẫn như cũ không dám ngẩng mặt lên, trên mặt từng giọt mồ hôi rơi xuống đất.
"Không cần phải như thế gấp gáp, ngươi trước có thể đứng lên" Thanh âm mênh mông truyền khắp đại điện, mặc dù thanh âm phát ra từ trên chỗ ngồi kia phát ra, nhưng nghe vào tai lại tựa như từ xa xôi truyền đến.
Tề Hồng Đạo nào dám đứng lên, quỳ một chân trên đất nói: "Thuộc hạ, tìm thấy một cái thiên tư khá cao một cái tiểu bối, hắn lấy tu vi 49 khiếu huyệt đánh bại Tề Khánh Vân, thuộc hạ cho rằng hắn chính là kẻ mà chúng ta tiên tổ nhắc đến, có khả năng hủy diệt chúng ta Phệ Huyết Cổ Tộc". Sau đó, hắn đem cuộc chiến giữa Đường Thần cùng Tề Khánh Vân giảng lại một lần.
Phía trên đại điện, một cái nhìn qua chừng hai mươi tuổi, mặc một thân màu đen áo bào, một tay chống lấy cái má, hai con mắt nhắm nghiền nghe Tề Hồng Đạo giảng thuật, nhưng là ai cũng không dám đi khinh thị hắn, bởi vì hắn chính là Phệ Huyết Cổ Tộc một vị đại soái.
Hắn nhìn qua chừng hai mươi tuổi, nhưng thật ra chính là một cái lão yêu quái đã sống hơn năm trăm năm, nghe Tề Hồng Đạo nói như vậy, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng có chút lười biếng: "Vậy cũng chưa hẳn, người có thiên tư giống như Đường Thần tên kia, ở Vân Đô Thành chí ít cũng có ba cái, mà lại bọn hắn vẫn luôn không có thể hiện thực lực, cho nên ngoại giới vẫn cứ nghĩ Tề gia cùng Khổng gia hai kẻ kia là một đời thiên tài, nhưng cùng bọn hắn so sánh vẫn là kém xa".
Hắn ngừng lại một chút, nói: "Nhưng là bọn chúng vẫn còn rất yếu kém, chỉ cần quan sát bọn chúng là được, nếu trong số chúng có kẻ trưởng thành sẽ đem lại uy hiếp chúng ta, thì hãy ra tay, còn bây giờ vẫn là tiếp tục thực hiện kế hoạch đi" Nói xong, hắn liền biến mất ngay tại chỗ, lấy Tề Hồng Đạo ánh mắt vậy mà cũng không có nhìn ra hắn dùng cách gì.
"Một cái tên biến thái a!" Tề Hồng Đạo áp lực trên người chợt nhẹ, thở ra một hơi, mới hướng đại điện bước ra.
... ×— QUẢNG CÁO —
Khổng gia
Giờ này, Đường Thần đang ngồi ở trong một cái sân viên, hắn vẫn là xếp bằng chữa thương, không có cách, thương thế trên người quá mức nghiêm trọng, không phải nhất thời bán hội liền xong.
"Cộc cộc"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Khổng Hoàng Phong từ cổng đi vào, trên thân mặc một bộ đồ sáng chói, nhìn ngay là biết con cháu của đại gia tộc, mặc dù cũng là đại gia tộc nhưng Đường Thần lại so hắn giản dị hơn nhiều chỉ là một bộ áo vải chất liệu khá tốt mà thôi.
"Đa tạ Đường huynh ra tay giúp đỡ, để cho Khổng mỗ cảm kích vạn phần" Nhìn Đường Thần mở ra hai mắt, hắn chắp tay hướng Đường Thần nói ra.
"Không có gì, dù sao chỉ là không quen nhìn người khác bị ức hiếp mà thôi" Đường Thần trong lòng cũng thầm than, nếu bọn hắn hiểu lầm tưởng hắn cứu giúp Khổng Hoàng Phong, vậy thì để bọn hắn tiếp tục hiểu lầm, dù sao đối với Đường gia mà nói cũng là có chút chỗ tốt.
Khổng Hoàng Phong trong lòng kinh ngạc "Hắn không phải lúc nhỏ cũng bị người khác ức hiếp qua sao? Thậm chí còn không dám phản kháng, làm sao bây giờ lại thay đổi như vậy tính cách", quả thật Đường Thần nguyên chủ thân thể này lúc nhỏ thường xuyên bị ức hiếp, đánh đập đến máu me đầy mặt nhưng vẫn không dám phản kháng.
Hắn chỉ chịu đựng trong lòng, mãi cho đến năm mười bảy tuổi thân thể mới không chịu đựng nổi mà sinh bệnh, bệnh phát triển càng lúc càng nhanh mãi đến hai tuần trước, mới triệt để chết đi, may mắn chính là Đường Thần lại trọng sinh vào thân thể này cho nên mới có bây giờ tính cách.
"Nếu là Đường huynh đã giúp ta tránh khỏi lần này kiếp nạn, chúng ta Khổng gia cũng có một phần lễ, coi như là hai nhà giao một chút tình" Khổng Hoàng Phong trên tay cầm lấy một cái hộp gỗ, mặc dù không