Kỳ Ti Lâm:- sao.. sao Hoàng Thượng lại đến chổ này?
Minh Đàm:- ta là Hoàng Thượng chẳng lẽ đi đến ngục tối cũng không được?
Kỳ Ti Lâm:- à không Hoàng Thượng đi đâu mà chẳng được
Minh Đàm:- thả người
Kỳ Ti Lâm:- hả? đây là phạm nhân mà Hoàng Thượng hãy coi lại
Minh Đàm:- trẫm kêu thả người, ngươi thật to gan dám cãi cả lời của trẫm
Kỳ Ti Lâm:- nghe gì không thả người mau
binh lính:- vâng ạ
Minh Đàm:- (tiến lại chổ Huyền Hoàng đang bị xiềng xích)
binh lính:- xong rồi Hoàng Thượng muốn lamg gì với ả?
Huyền Hoàng:-( ngả xuống)
Minh Đàm:-( bế lên Hoàng lên) đưa về nơi trẫm ở, có gì không?
binh lính:- không có gì ạ
Minh Đàm:- đây là phạm nhân của ngươi? sau này cô ta sẽ là khách quý của ta
Kỳ Ti Lâm:-* thật xui xẻo* vâng
/QUAY QUA Y CÁT/
Y Cát:- ngài trốn ở đâu rồi mau ra đây, này cô nương có thấy một cô gái cao cỡ chừng này tóc vàng mắt cam đi qua đây không?
-ta không thấy, nhưng mà nhìn huynh đẹp quá làm quen nha
Y Cát:- xin lỗi ta không cần* rốt cuộc là ở đâu chứ*
/HOÀNG CUNG NƠI Ở CỦA MINH ĐÀM/
Huyền Hoàng:- tên câm ngươi đâu rồi( nói mớ)
Minh Đàm:-* tên câm? còn có bạn nữa à*
Huyền Hoàng:- ta mà gặp được ngươi chắc chắn sẽ giết ngươi
Minh Đàm:-* cứ như trẻ con, 17 tuổi đầu rồi mà còn nói mớ sau 8 tháng chẳng thay đổi gì*( đắp khăn lên trán Hoàng)
Huyền Hoàng:- tên biến thái kia đừng có chạm vào ta đồ biến thái
Minh Đàm:-* dám chửi ta biến thái? ta không bao giờ đụng đến phụ nữ ngươi là người nữ nhân duy nhất ta chạm vào đấy, cũng may là Phi Hà đi đến Đại Lục Đông Vân rồi mấy ngày nữa mới về*
Huyền Hoàng:- ta nói là buông ta ra mà(cắn tay Minh Đàm)
Minh Đàm:- ôi......cô còn là nữ nhi không đấy cắn đau chẳng khác gì con chó cả
Huyền Hoàng:- ( tỉnh lại) hở hình như ta nghe giọng tên Minh Đàm chết bầm đâu đây
Minh Đàm:- ta ở ngay bên cạnh cô này
Huyền Hoàng:-ngươi không phải tên câm(sờ soạn khắp ngươi) vết thương ở trước được băng bó rồi, ngươi đã làm gì ta hả? đồ biến thái cút đi( lấy gối chọi vô mặt tên kia)* đúng là kẻ điên rồ*
Minh Đàm:- bình tĩnh coi, là ta kêu nô hoàn băng bó giúp cô
Huyền Hoàng:- vậy à, thôi ta cảm ơn Hoàng Đế bệ hạ ta có việc rồi không ở lại làm phiền người cáo từ
Minh Đàm:- không tiễn đi liền đi
Huyền Hoàng:- (nhảy ra khỏi giường chạy đi)
binh lính:- bệ hạ không nhớ là ả đã giết mẹ của bệ hạ sao?
Minh Đàm:- câm miệng cho ta, chuyện đã qua không được nhắc lại nếu còn nói nữa, ta cắt lưỡi ngươi!
/Ở NƠI ÍT NGƯỜI/
Huyền Hoàng:- đau chết đi mất ả Ti Lâm đó !!!
.
.
.
.
hận thì làm được gì chứ
Y Cát:- bên kia là
Huyền Hoàng:- có tiếng gì vậy
Y Cát:- cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài rồi
Huyền Hoàng:- là ngươi à tên câm
Y Cát:- ta không câm, ngài đã đi đâu?( lắc vai Huyền Hoàng)
Huyền Hoàng:- ây da
Y Cát:- bị gì trên vai vậy?
Huyền Hoàng:- không có gì chỉ là mới bị đụng trúng thứ gì đó rồi đau thôi
Y Cát:- thứ gì đó là gì?
Huyền Hoàng:- à thì.....mấy người kia đi nhanh quá nên đụng trúng* tên này kì quái thật*( đi ngang qua Y Cát)
Y Cát:- ta không tin làm sao mà có chuyện đó được ( vạch áo bên vai Huyền Hoàng ra)
/SOẠT/
Huyền Hoàng:- ngươi làm gì vậy hả tên kia( kéo áo lại)
Y Cát:- là ai đã làm? nói
Huyền Hoàng:- chỉ bị mấy con vật cào thôi
Y Cát:- nói dối, đây rõ ràng là bị roi mây đánh
nói mau ai đã làm?!
Huyền Hoàng:- *sao đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt ghê quá như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy* à.....ta phạm tội nên bị đại Công Chúa trừng phạt cũng không đau lắm đâu
Y Cát:- đại Công Chúa? chính là ả lúc nãy, ở đây chờ ta
Huyền Hoàng:- ngươi định đi đâu?
Y Cát:-* không thể để ngài ấy biết* ta đi mua chút ít đồ bồi dưỡng vết thương cho ngài
Huyền Hoàng:- được ta ở đây chờ
Y Cát:- không được đi đâu đấy( bay đi)
Huyền Hoàng:- nhưng hướng đó là Hoàng Cung mà?
/HOÀNG CUNG PHỦ ĐẠI CÔNG CHÚA/
Kỳ Ti Lâm:- tức chết đi mà
binh lính:- có kẻ đột nhập....
/RẦM/
Kỳ Ti Lâm:- là kẻ nào to gan đột nhập vào đây
Y Cát:- chính là ngươi sao?
Kỳ Ti Lâm:- ngươi chính là tên hồi trưa?
Y Cát:- ta hỏi lại một lần nữa, chính là ngươi đã dùng roi mây đánh vào cô gái tóc cam kia?!
Kỳ Ti Lâm:- ý ngươi nói là ả Ánh Nguyệt à? ả phạm tội với ta đương nhiên ta phải đánh
Y Cát:- nợ máu trả máu, xem ra số ngươi tận rồi
Kỳ Ti Lâm:- ng....ngươ tín.....tính.....làm..gì ta? ta là đại Công Chúa của Hoàng Cung đ..
/BỤP, tí tách tí tách/
Y Cát:- cái đầu của ngươi xem như là đền tội
nô hoàn:- đạ.....đại... C....ông Ch....úa bị giết rồi
Y Cát:- kiến hôi ồn ào câm miệng ngươi lại cho ta "CẤM NGÔN THUẬT"
nô hoàn:- ưm....ưm ưm
Y Cát:- từ nay về sau ai cả gan dám đụng đến cô gái đó nữa, kết cục sẽ y như ả(chỉ vào cái đầu của Ti Lâm)
/BÊN PHÍA HOÀNG/
Huyền Hoàng:- hắn làm gì mà lâu thế
Y Cát:- xin lỗi đã để ngài chờ lâu
Huyền Hoàng:- không phải lâu mà rất là lâu đấy, hai chân ta muốn không đi nổi rồi này
Y Cát:- vậy leo lên lưng ta cõng về coi như đền tội
Huyền Hoàng:- à....à không cần đâu ta chỉ buộc miệng nói đại thôi
Y Cát:- không sao ta cõng ngài được cứ tin ở ta
Huyền Hoàng:- không thể tin ngươi được ( leo lên lưng Y Cát)
Y Cát:- * ta thấy ngài ấy cũng bình thường mà, tại sao Phong về là cứ than nặng?* ngài bao nhiêu kí?
(ÔI CÁI CÂU HỎI CON TG CÂM THÙ NHẤT)
Huyền Hoàng:-........
Y Cát:- này
Huyền Hoàng:-........
Y Cát:- mới đó đã ngủ rồi đúng là chẳng hiểu được
_đi một lúc thì cũng gần tới Tân La Thành vì có một số đoạn đường Y Cát bay lên và hướng thẳng nên thời gian rút ngắn hơn bình thường_
Y Cát:- sao mình lại có cảm giác ẩm ướt bên vai thế này lại còn ấm nữa chứ ( nhìn qua Hoàng)
Huyền Hoàng:- món này ngon quá đi mất( nói