Y Cát:-...bánh bao ngon quá (há miệng)
Huyền Hoàng:-* đừng có đùa như vậy chứ*
/PHẬP/
Huyền Hoàng:- ối.......đau chết đi mất cái mũi của ta.....tên câm khốn kiếp!
Thiên Phong:-* sắp có chuyện để coi rồi*
(BÀ TÁM LÀ ĐÂY)
Y Cát:- làm gì mà ồn vậy?(mở mắt)
Huyền Hoàng:-...đau chết đi mất (bịt mũi)
Y Cát:- bỏ tay ra
Huyền Hoàng:- tại ngươi mà ra đấy
_Hoàng bỏ tay xuống và thứ đập vô mắt Y là mặt một cô gái 17 tuổi đang tức giận với cái mũi bị răng nanh của Y cắn cho đến chảy máu_
Y Cát:- đau không?
Huyền Hoàng:- thấy như vậy mà còn hỏi? đau chết đi được, ngươi thử ngươi là ta đi
Y Cát:- xin lỗi
Huyền Hoàng:- xin lỗi thì có ích gì? còn hai cái chân của ta ngươi mau cho nó trở lại như cũ mau
Y Cát:-...........( dùng tay phá thuật)
_Hoàng cứ bịt mũi thế sao một lát lấy tay ra thì máu đã loang hết tay_
(KHÔNG NGHĨ LÀ NÓ NHIỀU VẬY ĐÂU)
Y Cát:-* nhiều như vậy ư? xem ra phải đem ngài ấy về càng nhanh càng tốt*
bám lấy vai ta
Huyền Hoàng:- làm gì?
_tuy không biết ý định của Y là gì nhừn Hoàng vẫn đặt tay lên vai theo lời Y, thế là hai người dịch chuyển đến Thiên Cung Môn, nơi của Y tịnh dưỡng_
Huyền Hoàng:- làm gì mà mới đây đã đến nơi này? con rồng kia đâu?
Y Cát:- mặc kệ hắn, ngài ngồi xuống giường đi (chỉ tay về phía giường)
Huyền Hoàng:- làm gì mà gấp thế, cái mũi của ta đau cũng là do ngươi đấy
Y Cát:- thì ta làm ra, ta phải chịu trách nhiệm (ngồi đối mặt Hoàng)
_Y lấy khăn vải mềm lau những vệt máu trên mũi Hoàng đi mặc dù không có nhiều, nhưng cũng đã làm đỏ hết cả khăn vải, Y không ngờ là vết cắn của chính mình để lại cho người mình YÊU:) đến vậy, lau xong hết rồi thì chỉ có cần băng bó, Y lấy một cái băng keo ra đưa lên vết thương trên mũi Hoàng và dán dính lên_
Huyền Hoàng:- xong chưa?
Y Cát:- hết rồi bây giờ thì máu không chảy nữa đâu
Huyền Hoàng:- nhưng mà nó vẫn còn đau
Y Cát:- đành chịu thôi *tiếc thật ta không học thuật phục nguyên với bây giờ