_và cũng như lần trước thôi, Hoàng i như Y há miệng và phập cái mũi của Minh Đàm một cái thật đau_
Minh Đàm:- ui cha......ĐAU CHẾT MẤT
Huyền Hoàng:- ưm.... sao từ này quen quen (tỉnh lại)
Minh Đàm:- quen cái gì cô nhìn mặt ta có quen không?
Huyền Hoàng:- sao lại là ngươi? mũi của ngươi bị gì vậy?
Minh Đàm:- là tại cô mà ra đấy
Huyền Hoàng:- sao ngươi lại ở đây, lúc ta rớt xuống nước, không lẽ là mình mất nụ hôn đầu rồi
(NGHĨ XA VÃI)
Minh Đàm:- im đi ta không thèm đâu,mất gì mà mất, ta mới phải hỏi cô điều đó, tại sao cô bị bắt vào Hậu Cung của tên nhị Hoàng Tử?
Huyền Hoàng:- không thích kể
Minh Đàm:- vậy mời về cho
Huyền Hoàng:- về thì về
Minh Đàm:- này này, ta đùa đấy ở đây một chút đi
Huyền Hoàng:-* tên này đâu phải người bình thường đâu, nếu không nghe lời hắn chắc chắn mình sẽ toi đời* ngươi mới đuổi ta mà? không phải sao
Minh Đàm:- ta nói đùa thôi
Huyền Hoàng:- tên đi với ta đâu rồi? ngươi giấu hắn ở đâu mau khai ra (túm cổ tên Minh Đàm)
Minh Đàm:- hắn đang ở trên cây ngủ đấy
Huyền Hoàng:- vậy là tốt rồi *mong là Tiêu Dao Băng Mộng sẽ không phát hiện ra*
/RẦM/
Băng Mộng:- ta nghe nói Hoàng Thượng mới đưa một người tên Huyền Hoàng về
Minh Đàm:- thì sao? (mặt không cảm xúc)
Băng Mộng:- cô ta là người đã giết mẹ của bệ hạ đấy
Minh Đàm:- chuyện cũ đã qua, không nhắc lại (chau mày)
Băng Mộng:- chẳng lẽ bệ hạ coi sinh mạng của mẹ người thua cả một con chó thôi sao?
Huyền Hoàng:- ta không có giết mẹ của Minh Đàm, đừng vu oan cho ta (nhăn nhó)
Băng Mộng:- không phải cô giết thì là ai?
Huyền Hoàng:- là cô chứ ai
Băng Mộng:- xấc láo, ả tiện nhân như cô dám quyến rũ Hoàng Thượng (tiến lại giường+giơ tay định tát)
/BỘP/
Minh Đàm:- cô tính làm gì Tiểu Hoàng?
(HÔNG BIẾT TỪ ĐÂU NÓ LÒI RA TRONG ĐẦU MÌNH )
Băng Mộng:- chàng!!!!!!
Minh Đàm:- bớt kêu ta bằng cái từ nổi da óc đó đi
Huyền Hoàng:-* Tiểu Hoàng? từ đâu ra vậy* nếu cô đã nói vậy thì ta với cô sẽ thi đấu để phân biệt cách