Thiên Phong:- nhưng mà có người cùng họ với ngươi sắp có thê quân rồi đấy
Khuyết Dương:- ai?
Thiên Phong:- thì là Tôn Chủ với người đó đó (chỉ vào Hoàng)
Dương và Phong:- há há há há há
Huyền Hoàng:- hai ngươi nói xấu ta gì đó? (chau mày)
Khuyết Dương:- đâu đâu có gì
Huyền Hoàng:- ta mà biết được thì sẽ cho hai ngươi đi chầu Diêm Vương
Minh Đàm:-* thật không ngờ cô lại thay đổi quá nhiều, ta sẽ không trèo cao bằng cô sao?*
Huyền Hoàng:- át xì,
Khuyết Dương:- ai nhắc đến ngài ấy à?
Thiên Phong:- chắc là vậy
hí hí
Huyền Hoàng:- 2 tên kia đâu? không đi đến Quang Dược điện nữa à?
Thiên Phong:- bọn họ nghĩ lâu rồi, nói là chán nhách
Huyền Hoàng:- đúng rồi mình phải về Tân La Thành trang trí nội thất giống bên trong Hoàng Cung của tên Minh Đàm mới được
(THÁNH COPPY LÀ ĐÂY)
_Hoàng bay lên và đi với tốc lực tối đa, hai tên bà tám đằng sau cũng bán sống bán chết bay theo, bay thì đi với tốc độ cực nhanh vì chỉ đi thẳng vào chứ không quẹo cua_
/ TRƯỚC CỔNG TÂN LA THÀNH/
Thiên Phong:- sao tự nhiên lại bay nhanh thế không biết
Khuyết Dương:- tại ngươi chưa giải phong ấn cho ta đấy
Thiên Phong:- ngươi nghĩ coi ta bị Tôn Chủ hạn chế tu vi, sao mà giải cho ngươi?
Huyền Hoàng:- nhảm nhí gì nữa không biết, đi thôi (chạy vào cửa đang được mở)
/BỊCH/
Huyền Hoàng:- cái gì thế này sao lại có bức tường đỏ ở đây
Y Cát:- là ta
_Hoàng ngước lên trên đầu và con mắt của Hoàng đã nhìn thấy cái bản mặt kiêu ngạo à mà thật ra là đẹp trai của Y ngay trước mắt_
Huyền Hoàng:- sao ngươi lại ở đây?
Khuyết Dương:- bọn ta đi đây
Thiên Phong:- đi đây
Y Cát:- không tiễn
Dương và Phong:- vâng (biến mất)
Huyền Hoàng:- ngươi đến đây làm gì cái chổ trên trời của ngươi sao mà ngươi không ở?
Y Cát:- cưỡi ngựa không?
Huyền Hoàng:-* hỏi cái câu duyên ghê* ta không biết cưỡi ngựa
Y Cát:- vậy thì tập, trước sân này rộng mà
(KHOẢNG CÓ RỘNG BẰNG MỘT NỮA CÁNH ĐỒNG, NHỎ HƠN TÍ)
Huyền Hoàng:- rồi ngựa đâu?
Y Cát:- ta đã chuẩn bị hết (búng tay)
Huyền Hoàng:- ngươi có thể nói mây câu dư thừa chút được không? thật nhàm chán
Y Cát:- được chứ
_ừm con ngựa được Y biến ra thì là màu trắng mắt nó thì đen Y kêu Hoàng ngồi lên và cưỡi thử thì_
/ẦM/
Huyền Hoàng:- ta nói là không cưỡi được rồi mà, đau chết mất (xoa đầu)
Y Cát:- tập đi từ từ sẽ quen dần
Huyền Hoàng:- lần cuối đấy
_lại là lần cuối lần cuối của lần cuối hết bao nhiêu lần Hoàng vẫn vị_
/ẦM/, /ẦM/, /ẦM/, /ẦM/
Huyền Hoàng:- ta chịu hết nổi rồi đấy tên kia!
Y Cát:- leo lên lần nữa
Huyền Hoàng:- không
Y Cát:- hửm?
_Y đứng khoanh tay và dùng đôi mắt hình nữa miếng cam để nhìn Hoàng_
Huyền Hoàng:- lên thì lên (bất lực)
_hai người cứ té rồi lại tập, khoảng 2 giờ sau_
Huyền Hoàng:- cho ta nghĩ một chút đi
Y Cát:- lên tiếp
Huyền Hoàng:- lần này thôi đó (bất lực+trèo lên)
Y Cát:- (đi theo)
_nhưng mà lần này Y không để Hoàng trèo lên ngựa một mình mà Y cũng trèo lên và ngồi sau Hoàng_
Huyền Hoàng:- ủa sao nó chạy rồi mà ta vẫn chưa té?
Y Cát:-..........
Huyền Hoàng:- sao ngươi lại lên theo?
Y Cát:- không lên để cho ai đó bị té nữa à?
Huyền Hoàng:- ngươi! đún....
_chưa nói xong thì Y dùng thuật làm con ngựa hai người đang cưỡi bay lên trời, bay xuống kinh, thành chỉ trong 1phút30 giây_
(NỔ ĐẤY)
/KINH THÀNH LANG VÂN/
Huyền Hoàng:- này này! chạy từ từ thôi tên kia
Y Cát:- không té đâu
Huyền Hoàng:- té một cái là ta chém ngươi liền đấy
Y Cát:- tin ta đi, đảm bảo té