Huyền Hoàng:- Bổn Tôn?
Y Cát:- ta bảo là cô mau biến khỏi đây (đập bàn)
Huyền Hoàng:- chắc chứ?
Y Cát:- cứ coi như ta với cô chỉ là người đi đường đi, cút cho ta
_không biết từ đâu mà Nhạt Ngân bước ra rồi sờ vai Y các kiểu con gà điểu_
Nhạt Ngân:- đúng đó cô nên đi đi, Tôn Chủ đã đuổi mà còn mặt dày
Huyền Hoàng:- vậy từ đây về sau muốn tìm ta thì chỉ là mơ
/RẦM/
Thiên Phong:- sao rồi?
Thiên Đông:- mặt nhăn nhó thế
Huyền Hoàng:- đây là đâu?
Thiên Phong:- sao lại hỏi vậy
Huyền Hoàng:- có phải đây là Cửu Trọng Thiên đúng không?
Thiên Phong:- Trọng Thiên?
Thiên Đông:-* bị phát hiện rồi* đừng có đùa chứ, đây làm gì mà là Cửu Trọng Thiên
Huyền Hoàng:- Thần khí nồng nặc, ai trong chổ này cũng có tu vi rất cao, kể cả ngươi và tên mắt cam đó
/BÊN KHUYẾN DU/
Khuyến Du:- chủ nhân ơi chủ nhân
Khuyết Dương:- than thở cái gì, lúc trước còn sung sức lắm mà?
Khuyến Du:- ta...
Khuyết Mặc:- mục tiêu của ngươi là đạt đến bao nhiêu?
Khuyến Du:- Cửu Vĩ nhé
Khuyết Dương:- ngươi
Khuyết Mặc:- đang
Khuyết Dương:- nằm
Khuyết Mặc:- mơ
Mặc và Dương:- hả?
Khuyến Du:- hai ngươi!
/NHÂN GIỚI, RỪNG LANG VÂN/
Khổng Tự Bạch:- sao ngươi lại la cà ở chổ đó
Minh Đàm:-...
Khổng Tự Bạch:- ngươi đã không thể vượt qua tâm ma, cứ quên cô ta trong trí nhớ rồi lại đi tìm ở thực tế?
Minh Đàm:-...
Khổng Tự Bạch:- người mà ngươi đụng độ khi còn làm Hoàng Đế chính là Tôn Chủ của Long tộc, hắn cực kì nguy hiểm, tới nay thì số sinh mạng chết dưới tay hắn thì cũng phải hơn mấy ngàn
Minh Đàm:- Long tộc?
Khổng Tự Bạch:- Long tộc là nơi tụ hợp tất cả con rồng trên Tam giới lại, gọi tắt là Long tộc nhưng bọn chúng lại là họ Thiên nên người từ thời thượng cổ gọi là Thiên Long
(GIỐNG HIỆU BÚT MÌNH ĐANG VIẾT)
Minh Đàm:- Tôn Chủ của Long tộc mà lại bất chấp làm tất cả vì một phàm nhân, xem ra ta không có cửa để dành lấy cô ta rồi, đúng là phàm nhân mà không hiểu được chuyện gì
Khổng Tự Bạch:- ngươi chắc chắn cô ta là người bình thường?
Minh Đàm:- vậy chứ sao?
Khổng Tự Bạch:- khi chạm mặt với hắn, ngươi có thể thấy thái độ của hắn đối với ngươi và khi nói chuyện với cô ta
Minh Đàm:- đúng rồi, hắn kêu Huyền Hoàng bằng ngài, vả lại còn rất kính nể
Khổng Tự Bạch:- xem ra ta đã đoán không sai, cô ta là Thiên Đế
Minh Đàm:- nữ nhi cũng làm Hoàng Đế được cơ à
Khổng Tự Bạch:- ngươi phải cẩn thận với cái tên tóc trắng mắt vàng đó (phớt lời)
Minh Đàm:- ta thấy hắn bình thường, sao lại cẩn thận
Khổng Tự Bạch:- ngươi nên nhớ rằng bây giờ khoảng cách tu vi của ngươi với hắn là quá xa, nhưng thứ ta nghĩ ngươi nên khắc phục là bớt giao tiếp với hắn
Minh Đàm:- sao chứ?
Khổng Tự Bạch:- không biết nhưng ta nghe nói là hắn bị điên, bởi vì ta nhỏ hơn hắn nên không biết rành
Minh Đàm:- sao cái đại lục Lang Vân này toàn lão già mặt trẻ thế này
Khổng Tự Bạch:- im đi, ngươi cũng sẽ như ta thôi
Minh Đàm:- ý ngươi nói...tên đó bị điên?
Khổng Tự Bạch:- ta chỉ biết đến bao nhiêu đó thôi, nếu hắn tái phát thì cả ta cũng không chơi lại
Minh Đàm:-* không ngờ cô ta lại quen với một tên nguy hiểm như vậy*
/PHÍA NỮ9/
Thiên Phong:- vậy à, chắc ngài nhầm rồi
Thiên Đông:- đúng đúng
Huyền Hoàng:- không đúng hay đúng là tự ta biết, đưa ta về
_từ cái lúc đó thì tính Hoàng thay đổi như chong chóng, có thể gọi ba người này là bộ ba lật mặt, nhưng mà Anh Minh thì dẫn đầu rồi_
Huyền Hoàng:- con hồ ly kia đâu
Thiên Phong:- giờ nó đang ở chổ Hợp...
Khuyến Du:- chủ nhânnnnnn
Khuyết Dương:- đứng lại
Khuyết Mặc:- tên đó ăn cái gì mà chạy nhanh như quỷ
Khuyến Du:- ta muốn về
Huyền Hoàng:- ở lại đây đi
Khuyến Du:- nhưng...
Thiên Phong:- mở cổng
/NHÂN GIỚI, BÁCH GIA/
Huyền Hoàng:- mẹ
Phán Diệp:- Hoàng nhi cuối cùng cũng đến thăm bà mẹ già này sao
Huyền