Huyền Hoàng:- ưm...
Khổng Tự Bạch:- tỉnh rồi à?
Huyền Hoàng:-* đây là đâu?* ngươi...!
Khổng Tự Bạch:- ồ ta lạ lắm à?
Huyền Hoàng:- mặt đẹp sao lại sống bẩn vậy?
Khổng Tự Bạch:-* xấc láo* câm mồm
Huyền Hoàng:-* gái không gặp toàn đụng độ với mấy tên ất ơ*
Khổng Tự Bạch:- ngươi nói ai là ất ơ?
Huyền Hoàng:-* chết rồi*
Khổng Tự Bạch:- à mà xin chào ta tên là Tự Bạch họ Khổng
Huyền Hoàng:-* Khổng? hắn với tên Minh Đàm cùng họ*
Khổng Tự Bạch:-* biết ngay, tên đó lại đi thích một người dốt nát thế này*
Huyền Hoàng:- xì
Khổng Tự Bạch:- lúc nãy ta thấy cô trôi trên ven nước kế đó nên vớt cô lên chắc bị cảm rồi
(TẢ CẢNH HỒ NƯỚC TRONG HANG ĐÓ, CẤM NGHĨ BẬY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC)
Huyền Hoàng:-* đúng là nhiều chuyện*
Khổng Tự Bạch:-* lạnh với chả lùng*
/RẦM/
Khổng Tự Bạch:- tới rồi
Minh Đàm:- thứ của ngươi cần này tên kia (đưa nguyên 1 bọc thuốc lên)
Huyền Hoàng:-* là hắn...hai tên nam nhân này sống chung sao? ahehe bậy quá*
Khổng Tự Bạch:-* suy nghĩ vớ vẩn*
Minh Đàm:- nhìn cái gì mà nhìn bộ thấy ta ướt đẫm mồ hôi thì cô vui lắm sao? ở đó nằm ngủ còn ta thì mắc chạy bán sống bán chết đến kinh thành còn hơn nữa là phải đối mặt với lũ nữ nhân phiền phức kia, cô thì ở đây mơ mộng
Huyền Hoàng:-* mình đã nói gì*
Minh Đàm:- đó tự sắc thuốc đi ta không rảnh
Khổng Tự Bạch:- ồ, ngươi phản ta à mau đi làm lẹ
Minh Đàm:-* tức chết đi được mà*
_sau một thời gian dài Minh Đàm ở cùng với Tự Bạch thì hắn dạy cho Minh Đàm đủ thứ, nào là về cách nấu ăn, thêm cả y dược, còn cả cách nói chuyện cho lịch sự mặc dù từ lúc đó tới giờ Minh Đàm vẫn chưa hề lịch sự lên_
Khổng Tự Bạch:-...ĐI LẸ LÊN!
Minh Đàm:- được rồi, nhìn gì mà nhìn móc mắt bây giờ
Huyền Hoàng:-* làm như ta sợ* đây là đâu
Khổng Tự Bạch:- một nơi bí mật nằm sâu dưới rừng Lang Vân
Huyền Hoàng:-* dưới đại lục Lang Vân lại có nơi này? một hang động*
Khổng Tự Bạch:- nhìn gì mà nhìn
Huyền Hoàng:- làm như ngươi đẹp lắm
Khổng Tự Bạch:- cái thứ ở đợ
Huyền Hoàng:- ngươi nói ai ở đợ hả cái con bồ câu kia?
Khổng Tự Bạch:- ta là khổng tước
Huyền Hoàng:- khác gì nhau?
Khổng Tự Bạch:- muốn kiếm chuyện hả con nhóc này
Huyền Hoàng:- ngươi là người gây sự trước
Khổng Tự Bạch:- vậy ai mượn ngươi nhào vô nói thêm
Huyền Hoàng:- ta thích! ngươi cấm được chắc
Khổng Tự Bạch:- im đi cái đồ ở đợ
Huyền Hoàng:- câm mồm đi cái thứ ở dơ
Khổng Tự Bạch:- ta ở dơ hồi nào?
Huyền Hoàng:- nhìn đi! tóc ngươi dài thòn lòn rồi còn gì
Khổng Tự Bạch:- chắc tóc cô không vậy
Huyền Hoàng:- nhưng mà không dài bằng ngươi
Minh Đàm:- mệt chết đi được, hai người đó
Khổng Tự Bạch:- muốn gì hả?! (tiến tới)
Huyền Hoàng:- này đừng có lại đây
Khổng Tự Bạch:-( tiến lại)
_theo bản năng phòng vệ thì cái chân phải của nữ9 tự động đá vào chổ hiểm của người khác_
Khổng Tự Bạch:- Áaaaaaaaaa
Huyền Hoàng:-* hoá ra đây là thói quen hữu ích*
Khổng Tự Bạch:- cô!
Minh Đàm:- chuyện gì
.
.
.
.
.
.
.
này sao ông lại nắm vào cái đó lại vậy ông già?
Khổng Tự Bạch:- đau chết đi mất
Minh Đàm:- à hiểu rồi, có lẽ ta là đứa con trai duy nhất may mắn khi làm bạn với cô đó
Huyền Hoàng:-* chắc là vậy*
Khổng Tự Bạch:- con nhóc kia biết đau không hả?
Huyền Hoàng:- không hề
Minh