Y Nhược:-* mình sống hơn cả chục vạn năm mới biết được điều này từ tên phế vật đó*
Y Cát:- đừng có coi
_câu đó của Y gợi lên sự hiếu kì trong lòng Hoàng, nên cô đã nhanh chống vạch ra bên vai Y ra thì thấy thêm vài chữ_
Huyền Hoàng:- gì đây? Tư Xà? Thất Long, Tước Chi? là sao vậy giải thích cái coi
Y Cát:- đóng lại đừng coi mà
Huyền Hoàng:- đừng coi? ta rất tò mò về ngươi đó Thiên Y Cát
Y Cát:-( rưng rưng)
_Y bây giờ như muốn khóc, bí mật cả triệu năm giấu kín lại bị một nữ nhân phát hiện mà lạch tẩy hết, cũng như đời trai mất giống_
Huyền Hoàng:- ầy...
Y Cát:- bỏ ra
Huyền Hoàng:- bỏ thì bỏ (buông ra)
Thiên Trùng:- nghĩa là sao?
Thiên Đông:- lần đầu tiên ta nghe đó
Thiên Phong:- ơ hay
Quân Cửu:- nói chung là không có việc gì đừng quan tâm nhiều
_Y bị đưa đến ngục, nơi đó rất tối tăm và đầy mùi máu tanh tưởi khắp nơi, tiếng lộp cộp của những bước chân đi đến_
Y Nhược:- nói cho ta biết! thứ trên lưng ngươi nghĩa là gì
Y Cát:- không
Y Nhược:- ngươi! được lắm vậy ta phải hỏi cho đến khi ngươi nói ra mới thôi
_dù như vậy Nhược la cả mấy canh giờ thì Y vẫn coi như gió thổi qua tay, chẳng lọt được câu nào vào não_
Y Nhược:- ta...phục ngươi rồi đó
_Y cứ tưởng ngoài Nhược hỏi ra thì không còn ai hết, một lúc Nhược đi thì lũ kia kéo bầy kéo đàn đi lain hỏi như phóng viên chuyên nghiệp_
Quân Cửu:- nè nói đi mấy cái trên lưng ngươi đó
Từ Nhu:- Giải Thích cái đi
Y Cát:- không!
Giải Thu:- đi mà
Y Cát:- câm mồm hết đi
Hữu Ca:- nói cái đi nào
Hàn Ngôn:- bộ bí mật lắm hay sao mà giấu kín vậy?
Y Cát:- KHÔNG!
_cả đám 5 người kia không làm hay khuyên nhủ gì được gì Y nên cũng bất lực lết cái xác rời đi, nhưng đâu dễ dàng vậy cái nhóm đó vừa đi thì có 2 anh chàng chạy đến_
Khuyết Mặc:- xin chào Tôn Chủ
Khuyết Dương:- Tôn Chủ có khoẻ không vậy?
Y Cát:- nói! đến đây làm gì
Khuyết Mặc:- bọn ta có thể hỏi...
Y Cát:- xéo cho ta! ngay và lập tức
_2 người đó khá nhát gan nên không chần chừ gì mà xách dép phi như bay ra ngoài, thì đâu có ai tha cho Y 3 anh chàng cùng họ khác tên lập tức lết xác ngay trước mặt Y_