-" Chi Đàm là bình thường mà, chẳng phải lúc nãy sư phụ mới xuống đó sao?!" -Nhược Lạc thấy lại nên bèn hỏi
--Nhân Giới--
-" Giờ ta làm gì cho cô" -hắn hỏi
-" Không cần làm gì hết, cứ thảnh thơi là được" -Hoàng mới vừa dứt câu thì có giọng nói cắt ngang rồi
-" Cơ mà cô không định sai tôi đi mua thứ gì đấy chứ" -hắn lại nghiêng đầu hỏi
-" Hử !" -Long Triếc nghe xong thì cũng khá hoang mang
-" Trúng ý rồi còn gì" -hắn nhếch mép cái khi thấy người kia giật mình
-" Ngư...Ngươi đừng có nói như vậy nhé, ta sẽ không ăn bất cứ thứ gì đâu đừng có mơ" -cô chỉ thẳng tay vào mặt tên đang nhếch mép kia rồi quát
-" Lại nói láo" -Long Triếc thấy người bà nuôi dưỡng mấy năm nay kích động như vậy thì mắng
-" Cơ vậy ta đi mua thứ gì ăn thì đừng có đi theo nhé" - hắn lại tiếp tục giễu cợt bằng cách nói trên nổi đau
Cơ mà một con ma mới đầu thai mà có thể làm con người tức điên như vậy thì cũng ghê đấy, (để tránh bị lập từ thì mình sẽ gọi "hắn" bằng "Linh Hiển" nha), rốt cuộc thì vẫn không cưỡng chế lại sức hút của đồ ăn nên Hoàng đành đi theo Linh Hiển.
-" Xì, thế nào cũng đưa mình đến mấy chổ dở tệ cho coi" -cô nhìn xung quanh nhưng vẫn đi theo Linh Hiển
-" Tới rồi" -hắn đang đi thì đột nhiên đứng lại và nói
--Bụp--
-" Đi mà đứng lại làm gì vậy hả?! Đau chết đi được" -Hoàng xoa xoa đầu rồi nhìn lên quát
-" Tôi bao bữa nay !"
Câu nói khiến tất cả những nỗi buồn và tức giận bị đánh bay đi hết chỉ trong tích tắc. Cơ mà đi ăn mà được người khác bao thì còn gì bằng rõ ràng đi ăn "Bánh Bao" là phải bao trọn nhé, nhưng mà cái này khác.
-" Tạm chấp nhận được"
Sao đó thì lại một người trợ lý của tiệm đi ra và như thường lệ thì