Cửu Tiêu

Trả thù lao đi!


trước sau

Dĩ nhiên lúc này Phương Quý không biết, nếu như thật sự hắn tới Tần gia thì cũng không tới phiên hắn hầu hạ Tiểu Lý. Đường đường là tiểu thư Tần gia thì kẻ hầu người hạ cũng không phải muốn làm là được, ít nhất phải phấn đấu mấy chục năm mới có thể....

"Tên tiểu tử này chẳng lẽ vui mừng đến điên rồi?"

Đám người đứng xung quanh nhìn Phương Quý ở nơi đó ngẩn ra, ánh mắt thầm thúc giục.

Lại không nghĩ rằng, Phương Quý đấu tranh nội tâm một phen, ánh mắt dần dần sáng trong, không những không điên cuồng mừng rỡ quỳ xuống trước mặt Giáp thiếu gia để tạ ơn mà ngược lại trên mặt hắn dần lộ ra vẻ bực tức, ưỡn ngực lên. Hắn nhìn Tiểu Lý rồi quét qua mặt vị Giáp thiếu gia kia, sau đó giống như là đã kìm nén bao nhiêu uất ức liền bộc phát ra mà lên tiếng:

"Ta không bao giờ làm nô tài!"

"........."

"Cái gì?"

Đám người đứng xung quanh nghe thấy lời này liền ngẫn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Quý.

Tên tiểu tử này đúng thật là lỗ mãng mà....

Nhìn như con kiến hôi bình thường ở ven đường, vậy từ đâu học được tính cách này, rất có khí khái.

Tiểu Lý nghe lời này liền kinh ngạc, nhìn thấy mặt Phương Quý hiện lên vẻ mặt bực tức, có chút ngây người.

Biểu tình này dường như in sâu trong lòng nàng.

"Phương đại gia ta một thời đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể làm nô bộc cho kẻ khác?"

Phương Quý nói ra câu đầu tiên thì câu thứ hai cũng thuận miệng tuôn ra trôi chảy. Vốn lúc này trong lòng hắn đang nổi giận nên cũng quên là phải giả bộ làm kẻ tiểu nhân nịnh nọt, bèn học theo lão mù họ Chu nói lên khí khái nam nhi anh hùng hiệp khách.

Mặc dù hắn cảm thấy khí khái hơn người, nhưng những người xung quanh chỉ thấy đây là chuyện hoang đường.

Trong lúc nhất thời, cả đoàn người không biết phải nói lời nào với hắn.

Vị Giáp công tử kia cũng hơi sững sờ, vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng liền nảy sinh sát ý, nhưng nhìn Tiểu Lý ở bên cạnh, lại nghĩ tới thân phận mình nên kiềm nén xuống. Y lúc cười lúc không nhìn Phương Quý, nói: "Khá khen cho tên tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng đỉnh thiên lập địa, hy vọng khi ngươi lớn lên vẫn còn nhớ những lời này. Tần gia không thiếu người quét dọn đình viện, không bao giờ ép buộc người!"

Tên thiếu gia này vừa nói cũng vừa đứng lên, sãi bước đi ra ngoài.

Mọi người thấy vậy cũng ngầm biết là Giáp công tử đã buông tha cái mạng nhỏ cho tên tiểu tử này.

Trong khi đó, lão bà bà áo đen và thị nữ áo xanh lại chẳng biến phải làm sao cho thích hợp đây.

Trái lại chính là Tiểu Lý, vào lúc này chỉ chăm chú nhìn Phương Quý mà không thốt lên câu nào.

"Tiểu nhi, mặc dù ngươi giữ được mạng sống, nhưng gốc rễ đã bị phá hủy, nếu bây giờ ngươi bắt đầu tu hành thì cũng còn chút hi vọng, nhưng ngươi....Ha ha....Hy vọng qua vài năm nữa, ngươi sẽ hiểu thế nào là khí phách hại ngươi bỏ mất đi cơ hội gì...."

Lão đạo nhân áo lam buồn cười than, liền theo mọi người đi ra cửa.

Mắt thấy mọi người sắp phải rời đi, bỏ mình lại nơi này, lòng Phương Quý liền thay đổi chủ ý, bỗng nhiên kêu lên:

"Khoan đã.. !"

Tất cả đều quay đầu lại, cả tên Giáp thiếu gia kia cười mà như không cười nhìn hắn.

Đón những ánh mắt đó, Phương Quý hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc, mặt đầy ngạo nghễ, đưa tay ra ngoài một cách dứt khoát, kêu lên: "Tuy ta không cùng các ngươi trở về làm nô tài, nhưng cũng là người cứu tiểu thư nhà các ngươi một mạng...."

Sau đó, hắn khí thế hừng hực nói: "Trả thù lao đi!...."

Thật ra mà nói, Đông thổ Tần gia đã ban thưởng khá hậu hĩnh trong việc này.

Nhìn Phương Quý thản nhiên chìa tay đòi phí, Giáp công tử chẳng qua chỉ là nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh miệt, sau đó gật nhẹ đầu.

Một vị thị vệ mặc áo giáp đen bên cạnh y liền giật chiếc túi nhỏ bên hông xuống, sau đó lấy một vài tín vật và pháp bảo bên trong ra cất riêng, rồi ném túi trữ vật ấy cho Phương Quý.

Có thể thấy rõ chiếc túi ấy có khá nhiều

tiền bạc ở bên trong. Phương Quý ôm lấy bằng cả hai tay, suýt nữa thì rớt. Giáp công tử nhìn Phương Quý hí ha hí hửng như vậy thì nhẹ nhàng bật thốt lên: "Thú vị!", sau đó xoay người rời đi.

Đám người còn lại cũng chẳng màng lên tiếng, tất tả đi theo sau lưng Giáp công tử, bao gồm vị thị nữ áo xanh cũng quay về phòng riêng thu dọn hành lý, nàng ta cũng không định nói lời từ biệt với Phương Quý mà ra trước cổng chờ đợi, chỉ còn mỗi lào bà bà áo đen và Tiểu Lý ở lại trong phòng khách.

"Phương Quý ca ca, sau này huynh có đến tìm muội không?"

Tiểu Lý nhìn Phương Quý bằng đôi mắt to tròn đen lay láy, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Phương Quý đang lúi húi mở chiếc túi trữ vật ra xem mình thu được bao nhiêu bạc, nhưng vì ngại sự có mặt của lão bà áo đen và tiểu Lý với vẻ mặt hối lỗi tràn đầy nên mới bỏ đi ý nghĩ vừa định làm. Hắn vỗ nhẹ vào bờ vai Tiểu Lý rồi nói: "Yên tâm đi, trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ đến."

Ngược lại, trong lòng hắn phán đoán gia thế Tần gia đã lớn như vậy, bình thường đâu có dễ dàng mà đến gặp mặt.

Còn về con số mười năm, là do hắn đã lường gạt tiểu thư nhà người ta lấy bí kíp gia truyền. Để tránh có biến cố phát sinh về sao, hắn cần có mười năm để tu luyện quyển bí kíp này. Mười năm sau, một là hắn có thể trở thành đại nhân vật phi thiên độn địa, hoặc là lão gia gia Thần tiên sẽ tới đón hắn về nhà. Dù ở trường hợp nào, thì hắn đều không phải sợ sệt chi nữa, có thể đường đường chính chính đến Tần gia gặp tiểu nha đầu.

Tiểu Lý nghe hắn trả lời như vậy bèn vô cùng hài lòng, cười híp mắt, gật đầu một cái.

Lão bà áo đen nhìn thấy nụ cười hiếm thấy vừa nở trên mặt tiểu thư, vội liếc qua Phương Quý rồi ngẫm nghĩ một chút.

Phương Quý có độ tuổi tầm mười mấy, vẫn còn con nít, nhưng trong thân thể tên tiểu tử này đã xuất hiện mầm họa sau cơn đại nạn này. Hắn suýt nữa mất mạng vì khí huyết cạn kiệt. Hôm nay, dù hắn được cứu sống lại nhưng bằng vào nhãn lực của bà ta, có thể thấy rõ từng sự biến hóa nhỏ nhất trên cơ thể của Phương Quý.

Hiện tại, Phương Quý trông như tinh thần phơi phới, thân thể tráng kiện, nhưng đó chỉ là vì ăn vào Dưỡng Tức đan, bị dược tính của loại thuốc đó tạo ra dáng dấp bên ngoài mà thôi. Nếu nhìn kỹ, người ta có thể thấy rõ chân tóc của tiểu tử này đều ngã màu trắng nhạt...

...Cũng do thương tích từ căn nguyên quá nặng mà!

Đừng nói mười năm, chẳng lẽ tên tiểu tử này sống sót qua mười năm được sao?

"Ha ha, các ngươi sắp phải đi đường xa xôi, ta không tiễn các ngươi được rồi..."

Phương Quý tỏ ra dáng vẻ vô cùng rộng lượng, khách khí chào tạm biệt Tiểu Lý và lão bà áo đen, thậm chí còn hơi gấp gáp một chút.

Tiểu Lý gật đầu một cái, hơi lưu luyến nhìn Phương Quý. Trong khi đó, lão bà áo đen lại hơi do dự, sau đó vội tiến vào phòng khách, cầm biết viết một là thư, sau đó đánh vào một đạo pháp ấn. Xong mọi việc, bà ta trịnh trọng nhìn Phương Quý, nói: "Tiểu nhi, ngươi cứu tiểu thư nhà ta, chính là một đại công đức, nếu lão thân chỉ dùng mỗi vàng bạc để cám ơn ngươi, như vậy thật quá dung tục. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn tu hành không?"

                    

                

            

        

        

        


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện