Mới vừa rồi Phương Quý trải nghiệm cảm giác đặt chân trên phi kiếm, gió mạnh đập vào mặt, liền bị mê hoặc bởi sương mù trong cốc, suýt nữa ngã xuống vách núi phía dưới, A Khổ vội vàng điều khiển phi kiếm xông vào trong rừng, đụng phải một tổ ong vò vẽ lớn bằng cái đầu, A Khổ sợ hãi bảy quẹo tám rẽ mấy lần, rốt cục mới tránh thoát sự truy sát của những con ong võ vẽ kia, nhưng còn chưa kịp thở một hơi, vừa quay đầu liền đâm vào cây.
"..."
Đi ước chừng hơn nửa canh giờ, A Khổ mang Phương Quý đi tới một mảnh sơn cốc thanh u, chỉ thấy toà sơn cốc này có phương viên khoảng chừng mười dặm, rừng sâu lá xum xuê, ở trên mặt đất khắp nơi là trúc, ở giữa những cây trúc, có không ít lầu gỗ tọa lạc, nhìn từ phía xa, có thể nhìn thấy có không ít đệ tử tiên môn đang hành tẩu ở trong sơn cốc, có người ngâm nga đọc sách dưới cây, có người luyện tập phi kiếm ở giữa sườn núi, một khung cảnh yên bình!
"Phương Quý sư đệ, ta là một trong những đệ tử ở Ô Sơn Cốc, ngươi có việc thì cứ tìm ta..." A Khổ ngồi xổm ở bên dòng suối, rửa cái mũi tràn đầy máu, nghẹn ngào nói.
Phương Quý thấy vậy liền cảm thấy tê da đầu, còn may vào thời điểm đâm vào cây A Khổ ở phía trước làm bia đỡ đạn, bằng không thì khuôn mặt của hắn sẽ bị huỷ hoại.
A Khổ rõ ràng là đã quen với chuyện này, dùng giấy bịt mũi sau đó an bài Phương Quý ở trong một căn nhà nhỏ, sau đó lại giải thích một phen tất cả sự vật trong tiên môn.
"Vậy bây giờ ta đã được tính là vào tiên môn rồi?"
Đi tới một căn nhà nhỏ trong rừng, Phương Quý đánh giá trái phải một vòng, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Luôn cảm thấy ở trong vòng một ngày, chính mình liền lắc mình biến hoá, trở thành đệ tử tiên môn, có một chút cảm giác không chân thật.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn tự chỉ trích mình là vô dụng, chính mình thế nhưng đường đường là hậu đại Tiên Nhân, ở trong tương lai không biết là sẽ kế thừa gia sản lớn cỡ nào, làm sao lại có thể không có cốt khí như vậy?
Sau khi nghỉ ngơi một phen, hắn lấy ra hai quyển sách nhỏ nhận được từ Thanh Tĩnh Ti, trực tiếp ném quyển sách giảng quy củ tiên môn sang một bên, chỉ cầm quyển sách giảng phương pháp tu hành ở trong tay, hơi có một chút vội vàng đọc phương pháp luyện khí ở phía trên.
Ở trong lòng của hắn biết rõ, chớ xem thường quyển sách mỏng này, đây cũng là tiên pháp đó!
Có thể trở thành Thần Tiên hay không, điều đó phụ thuộc vào việc có học tập được nội dung ở bên trên hay không!
Kỳ thật sớm vào lúc ở trong điền trang gần Hắc Phong Sơn kia, Hồ Tú bà bà cũng đã truyền thụ cho hắn Thanh Hư Dẫn Đạo Pháp, chỉ bất quá đó là pháp môn dùng để luyện hóa dược lực ở trong cơ thể, không được tính là chính pháp, mà bây giờ quyển sách mỏng ở trong tay của hắn này, thì là bước đầu tiên trong công pháp hoàn chỉnh của Thái Bạch Tông, chỉ cần tu luyện theo pháp môn ghi lại trên quyển sách mỏng này, liền có thể chính thức trở thành người tu hành.
Cho nên cầm quyển sách nhỏ này trong tay, Phương Quý quả thực là có một chút tâm tình kích động!
"Ta thế nhưng là hậu đại Tiên Nhân, ở trong tương lai nhất định sẽ làm đại sự..."
"Tiên Nhân lão gia không tới đón ta, không thành vấn đề, ta học xong tiên pháp cũng có thể đi tìm ông ta!"
"Mà hết thảy những thứ đó, đều cần phải bắt đầu từ thứ này..."
Phương Quý tràn đầy lòng tin mở quyển sách mỏng ra, tập trung tinh thần, đọc nó một cách nghiêm túc.
Bất quá vừa nhìn, lại lập tức có một chút trợn tròn mắt, sách không dày, nội dung cũng ít, nhưng vừa nhìn thoáng qua, tràn đầy trong mắt đều là các loại kinh mạch huyệt đạo, huyền hoàng đan phủ, mặt dù mỗi một chữ đều có thể nhận biết, nhưng ghép lại với nhau thì lại rất xa lạ, vào thời điểm Hồ Tú lão