Vừa nói, A Khổ vừa đi về phía một tảng đá xanh dựng đứng ở dưới vách núi.
Chỉ thấy ở trên tảng đá xanh kia có một vị nam tử thân hình cao lớn ngồi xếp bằng, đôi mày đen kịt, đang ngưng thần phun ra nuốt vào linh khí, mấy chỗ linh tuyền ở chung quanh, vô luận có độ dày linh khí như thế nào, ít thì đều là hai, ba người, nhiều thì bốn năm người chen chúc vào một chỗ, chia sẻ một chỗ linh tuyền, chỉ có nam tử này là tự mình chiếm một chỗ linh tuyền, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có một chút ánh mắt hâm mộ lại ghen ghét, nhìn về phía nam tử này.
"A Khổ sư huynh thật sự là người tốt..."
Phương Quý đứng ở phía xa xa nhìn, thật sự là rất cảm kích đối với vị A Khổ sư huynh này.
"Ha ha, Lương Thông sư đệ, ngươi chiếm vị trí một phương linh tuyền, bây giờ chúng ta có một vị tiểu sư đệ..." A Khổ sư huynh đi về phía đá xanh, chắp tay, trên khuôn mặt đau khổ rặn ra vẻ tươi cười.
"Cút!" Nam tử mày rậm này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ phun ra một chữ.
"Chậc!" A Khổ sư huynh quay người trở về, lắc đầu nói với Phương Quý: "Nghĩ biện pháp khác thôi!"
Phương Quý nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi: "Như vậy là xong rồi?"
"Ài, kỳ thật ở vị trí linh tuyền mặc dù có nhiều linh khí hơn, nhưng lại không phải là động thiên phúc địa, có ngồi ở đó thật nhiều cũng không có bao nhiêu tác dụng, coi như là một mực ngồi ở trên linh tuyền, đối với việc tăng cường tu vi cũng không quá rõ ràng..."
A Khổ sư huynh than thở, quét ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, nói lời an ủi Phương Quý: "Ta sẽ giúp ngươi hỏi những người khác một chút!"
Chung quanh có người nghe được lời nói của A Khổ sư huynh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, dùng ánh mắt bất thiện nhìn hai người bọn hắn.
A Khổ sư huynh cũng có thể cảm giác được khí tức không thân thiện ở trên người của những người kia, sắc mặt lập tức có một chút xấu hổ.
"Ài, vậy thì thôi..." Phương Quý thấy người ở chung quanh bày ra bộ dáng hẹp hòi như chó dữ bảo vệ đồ ăn, ngược lại là còn hết hy vọng trước so với A Khổ sư huynh, biết những người này đều đã coi linh tuyền trở thành đồ vật của chính mình, sẽ quả quyết không chia sẻ cho người khác, nhất là bộ dáng hẹp hòi của những người này, càng làm cho Phương Quý nhớ tới cảnh đám nghèo kiết xác trong thôn Ngưu Đầu vụng trộm ăn thịt giấu giếm hắn, trong lòng càng là dâng lên một chút cảm giác khó chịu.
Thế là hắn vẫy tay, nói: "A Khổ sư huynh, mau đến đây!"
A Khổ đang xệ mặt suy nghĩ xem nên mượn linh tuyền của người nào cho Phương Quý, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.
Phương Quý ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ vài câu, A Khổ lập tức lộ ra sắc mặt kinh ngạc: "Cái gì?"
"Ha ha, một thằng nhóc nửa đường xuất gia cũng muốn cướp linh tuyền của chúng ta?"
"Tên phế vật A Khổ kia cũng thế, không tranh thủ thời gian tu hành, mỗi ngày đều làm những việc nặng nhọc mà không có kết quả này!"
"Cũng không biết thằng nhóc họ Phương này có lai lịch gì, lại có thể nửa đường nhập cốc..."
"Lai lịch gì thì không biết, nhưng hắn lại được A Khổ trực tiếp dẫn tới Ô Sơn Cốc, hơn nữa còn ở địa phương có ít linh tuyền nhất kia, nói rõ là cũng không có nền móng gì, nhập môn hơn tháng, cũng không có sư huynh trưởng bối trong môn sang đây chỉ dạy hắn, cả ngày chỉ lăn lộn với A Khổ, chắc hẳn là cũng không có quan hệ gì trong môn..."
"Đúng vậy, nói cho cùng, nếu thật sự có lai lịch, chỉ sợ là sẽ trực tiếp tiến vào Thanh Khê Cốc, cần gì phải tới đây chịu khổ?"
Hiển nhiên là thấy A Khổ cùng với Phương Quý đã rời đi khỏi nơi này, đệ tử ngồi xếp bằng ở linh tuyền chung quanh nơi này cũng vang lên vài tiếng chế giễu lạnh lùng, bất quá rất