Tiểu nha đầu có chút ngơ ngác, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm ứng xử những trường hợp như thế này. Do dự chốc lát, tiểu nha đầu này liền lùi lại, vén nhẹ váy, cúi đầu chào hỏi Phương Quý. Đây là một cử chỉ vô cùng lễ phép, Phương Quý có thể đoán ra được, cử chỉ này vô cùng trang trọng, lại rất tôn quý.
Một âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến từ trong miệng tiểu nha đầu:
"Lý...tiểu Lý đa tạ ân cứu mạng của ngài..."
Rõ ràng nhận ra tiểu nha đầu này rất hiểu lễ tiết, nhưng có lẽ đây là lần đầu nàng làm vậy nên gương mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ bừng lên.
"Ta..."
Phương Quý run rẩy, nghẹn họng khó nói lên lời. Ta đã thành công đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân ư?
Chỉ bất quá, ta là anh hùng cứu người, hay là mỹ nhân được người cứu đây?
"Đúng là ngươi nên cảm ơn ta, nhưng mà hai con sói kia..."
Tình huống này có vẻ nằm ngoài ý muốn rồi, Phương Quý dù có đầu óc lanh lợi cũng ngượng ngùng cả buổi mới dám trả lời.
"Tiểu thư ở đó kìa..."
Người đâu chưa thấy đã nghe thấy tiếng thét lo lắng từ bìa rừng vọng lại. Sau đó, Phương Quý trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cột khói trắng bốc lên không trung từ phía bìa rừng đang trên đường lao thẳng đến bọn họ. Có hai người đang đứng trên đám mây đó, nhìn kỹ thì thấy là một cô gái mặc áo xanh, búi tóc cao, trông như một vị thị nữ người nàng ta thấm đẫm máu đỏ, một người khác lại là một lão bà cao tuổi, mặc áo đen, tay cầm một chiếc gậy đầu rồng!
"Thần...là Thần tiên ư?"
Phương Quý ngoác mồm, trợn mắt kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn tin mình được Thần tiên đưa đến tá túc tại thôn Ngưu Đầu, từ trước đến giờ luôn nghĩ Thần tiên là quyến thuộc. Dù vậy, hắn ở tại thôn nhỏ mười năm, nào có bao giờ thấy người tu tiên trong truyền thuyết, đây đúng là lần đầu được mở rộng tầm mắt.
Hắn cảm thấy vô cùng kích động ngay lúc ấy, cũng chẳng rõ đó là hưng phấn hay kích động nữa.
Vừa lúc đó, nữ hầu áo xanh và bà lão áo đen đáp xuống bên cạnh hai người rồi đánh giá tiểu nha đầu này vài lần, thấy trên mặt nàng có vài vết xước rỉ máu, bỗng nhiên căng cứng cả người, hai người này phóng mắt quan sát xung quanh, khi nhìn thấy hai cái xác sói nằm xa xa kia thì sắc mặt của bọn họ còn sa sầm nghiêm trọng hơn ban nãy.
Bà lão ôm tiểu nha đầu lên, mò mẫm khắp người, nhận ra trên người nàng không có bất cứ vết thương gì thì mới yên tâm trở lại, sau đó căm hận nói: "Thì ra bọn yêu nhân Dã Lĩnh quật cũng đến, quả thật là gan to bằng trời, đúng là muốn chết mà!"
Thị nữ áo xanh trả lời lạnh lùng: "Giết lui bọn chúng không dễ đâu, tốt nhất chúng ta nên đi khỏi đây nhanh lên."
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoay ngang nhìn Phương Quý, nhíu mày hỏi:
"Tên tiểu tử này là ai?"
Phương Quý thấy hai vị tiên tử này nhìn về phía mình, vội nói: "Tiểu tử này là tiểu tử nào? Khi nãy ta nhìn nàng suýt chút nữa làm mồi trong miệng sói, mới chạy đến cứu nàng!" Mặc dù bản thân hắn không xác định được là ai cứu ai, nhưng mình cứ mở miệng chiếm đạo lý trước chẳng phải là tốt hơn sao?
Bà lão nghe xong hơi ngạc nhiên: "Ngươi cứu nàng thật à?"
Lão bà bà vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn sang tiểu nha đầu dọ ý. Tiểu cô nương này có chút ngại ngùng, hơi do dự, sau đó gật đầu nhẹ xem như đồng thuận với câu trả lời của Phương Quý.
Bà lão áo đen và thị nữ áo xanh nhất thời trở nên xoắn xít.
Hai người rõ ràng là biết thực hư câu chuyện, chỉ là hỏi thăm cho có lệ, chỉ là nghe hai tên nhóc trả lời như thế này cũng chẳng biết nên tức hay nên cười.
Hai nàng vốn dị biết rõ hai con sói dữ này không thể nào tổn thương được tiểu thư nhà mình, chỉ là chẳng biết tên nhóc hoang dã này từ đâu nhảy ra, lại to gan lớn mật ra tay cứu người trước nanh vuốt của hai con Hồng Bối Yêu Lang.
Quả thật là gan lớn nha!
"Ngươi