Nghe được tiếng hô to của Phương Quý, bọn hắn mới bỗng nhiên phản ứng lại, thấy Lương Thông dường như còn có ý tứ muốn đứng lên tái đấu, tâm tư không khỏi trở nên linh hoạt, ở trong Ô Sơn Cốc quả thực là có không ít người nếm qua đau khổ của Lương Thông, không nói xa, Trương Phong ở trong ba vị đệ tử Ô Sơn Cốc vừa mới bị Lương Thông ra sức đánh qua một trận chính là không kiềm được lửa giận, bỗng nhiên xông lên đạp một cước...
Một cước này không biết đã khiến cho bao nhiêu người cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Nếu như Lương Thông còn đứng được thì cũng thôi đi, lúc này đã bị người đánh ngã nhào trên mặt đất, hoàn toàn không còn khí thế hung ác.
Có người dẫn đầu, rất nhanh liền có một đám người hô nhau mà lên, vây quanh Lương Thông ra sức đánh.
Trong hỗn loạn tưng bừng, Phương Quý trái lại là bị ép ra bên ngoài, đành phải nhún nhảy ở bên ngoài và hô to: "Họ Lương, ngươi khi dễ đồng môn, chiếm linh tuyền xài một mình, bây giờ đã biết sai chưa?"
Lương Thông không biết, cũng không có ai biết, nhưng trận đánh này thì thật sự rất lợi hại.
Sau khi một đám đệ tử Ô Sơn Cốc ở dưới sự xúc động phẫn nộ tiến lên đánh chó mù đường giải tán, Lương Thông đã là nôn ra mấy ngụm máu tươi, trên chiếc áo bào sáng bóng cũng không biết có bao nhiêu dấu chân và bùn đất, nhiều lần muốn xoay người bò lên, nhưng lại thất bại, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm nằm ở nơi đó, dùng hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn bầu trời.
Thấy Lương Thông phách lối từ trước đến nay biến thành bực thảm trạng này, trong ánh mắt đám đệ tử Ô Sơn Cốc nhìn Lương Thông cũng đều có một chút thương hại, mặc dù cuối cùng là do đám người xông lên đánh cho Lương Thông một trận đau nhức, nhưng mấu chốt vẫn là ở một quyền kia của Phương Quý...
Nhìn Phương Quý gầy gò nho nhỏ, nhưng có thể dùng một quyền đánh ngã Lương Thông, tối thiểu cũng đã nói rõ là Phương Quý có tu vi không thua kém Dưỡng Tức tầng ba?
Vị Phương Quý tiểu sư đệ này cũng không hề đơn giản...
Nhìn ánh mắt của người chung quanh, Phương Quý liền biết lần này mình đã lập uy thành công.
Sự thật cũng là như thế, trong vòng vài ngày sau đó, Lương Thông bị thương, không còn xuất hiện ở gần chỗ linh tuyền. Mà chỗ linh tuyền này, thế mà cũng một mực trống vắng, không có ai dám tiến vào bên trong tu luyện.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu được, chỗ linh tuyền này là của Phương Quý!
Trước đó Lương Thông dựa vào võ lực ngang ngược, chiếm đoạt chỗ linh tuyền này, không có ai dám nhúng chàm, mà Phương Quý thì là người dùng một quyền đánh cho Lương Thông ngã nhào, vậy thì ai sẽ có lá gan lớn như vậy, nhất định phải đi trêu chọc vị Phương Quý đại gia còn muốn đáng sợ hơn Lương Thông?
Chỗ linh tuyền này không những bị đám đệ tử Ô Sơn Cốc ngầm thừa nhận thành của Phương Quý, trong mấy ngày nay khách tới thăm Phương Quý cũng trở nên nhiều hơn.
Trước đó nhân duyên của Phương Quý đã tốt, khách tới thăm rất nhiều, bất quá hơn phân nửa người đến nhà đều là để vay tiền, bây giờ thì ngược lại, Phương Quý lão gia còn chưa nói một câu nào, những người này liền chủ động đến nhà trả tiền, còn nói không ít lời thân thiết...
Đi ở trên đường, cũng có thể cảm giác được thái độ khác biệt của đồng môn chung quanh đối với chính mình, trước kia hắn đi chung quanh Ô Sơn Cốc, mọi người phần lớn là chào hỏi, trêu chọc vài câu, bây giờ người chào hỏi thì càng nhiều, nhưng ít hơn một chút trêu chọc, nhiều thêm một chút kính sợ, vào thời điểm nói chuyện với hắn, cũng thiếu đi rất nhiều loại cảm giác coi hắn như là một đứa nhóc trước đó, mà là sự coi trọng phát ra từ trong nội tâm!
Đối với loại cảm giác này, Phương Quý cũng cảm ứng được rõ ràng, cũng cảm thấy hết sức hài lòng.
Bất quá ngay từ đầu Phương Quý cũng hơi lo lắng, hắn đánh Lương Thông thành như thế, tiên môn sẽ có người tới tra hỏi hay không, nhưng lại không ngờ được, hoàn toàn không có ai phản ứng với việc