"Không gian đủ lớn, lại không có chướng ngại, coi như rớt xuống từ trên phi kiếm, ngã vào trong hồ cũng không thể chết được."
Phương Quý càng nghĩ càng tâm đắc, cảm thấy chủ ý của mình rất là tuyệt diệu.
Thế là hắn liền lập tức hào hứng đi dọc theo đường nhỏ bên cạnh vách núi lên phía trên thác nước, trước tiên gặm một cái chân gà, nuốt một viên Bổ Khí Đan, sau đó liền trút áo bào, cởi giày vớ, chỉ đi chân đất, mặc quần lót, ngồi xổm ở trên vách đá, dùng vẻ mặt nghiêm túc mở hộp gỗ ra, lẳng lặng lấy Quỷ Linh Kiếm nằm ở bên trong ra, thở ra một hơi thật dài.
Tế khởi Quỷ Linh Kiếm, Quỷ Linh Kiếm liền bay lơ lửng ở bên ngoài vách núi, cách mặt hồ ước chừng vài chục trượng, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta có một chút choáng váng, Phương Quý cũng có một chút hoảng hốt ở trong lòng, nhưng vẫn đánh liều, cẩn thận từng li từng tí nhấc chân, từ từ đứng lên trên phi kiếm.
"Ồ, tên tiểu tử ở phía trên thác nước kia đang làm cái gì?"
Phương Quý không biết là ở một nơi cách thác nước hắn lựa chọn không xa, ở phía tây hồ nước khoảng chừng hai, ba dặm, có một tòa đình nghỉ mát nho nhỏ, ẩn nấp ở sâu trong rừng trúc, nhìn từ bên ngoài sẽ rất khó phát giác, nhưng ngồi ở trong đình nghỉ mát nhìn ra bên ngoài, lại có thể thu hết cảnh trí của hồ nước vào mắt, mà ở trong toà đình nghỉ mát này, lại đang có mấy vị thanh thiếu niên tản ra khí chất thoát tục uống trà đàm tiếu ở chỗ này, thưởng thức phong cảnh trong núi.
Ở trong những người này có hai namp một nữ, quần áo mặc trên người chính là bào phục đệ tử Ô Sơn Cốc giống như Phương Quý.
Một trong hai người nam đeo kẹp tóc đen trên đầu và có sắc mặt trầm ổn, người nam còn lại thì cõng hộp kiếm ở phía sau, khí vũ hiên ngang, còn nữ tử kia thì khoảng chừng 15~16 tuổi, dáng người thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp, thoạt nhìn có một chút hồn nhiên.
Mặc dù họ là đệ tử Ô Sơn Cốc, nhưng lại đều có tu vi không yếu, cách ăn mặc bào phục mặc dù đơn giản, nhưng lại có kết cấu phi phàm và giá trị không nhỏ.
Chỉ bất quá nếu so sánh ba người họ với hai người ngồi ở giữa, thân phận rõ ràng là thấp hơn một đoạn, ở giữa đình nghỉ mát, đặt một bộ cổ cầm nằm ngang trên trên đầu gối chính là một nữ tử nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, người này mặc một kiện áo bào đỏ, khuôn mặt thanh tú, rất có một loại khí chất xuất trần không dính khói lửa trần gian, mà ở bên cạnh nàng, còn có một vị nam tử mặc áo bào trắng, cũng rất đẹp trai và lịch lãm.
Người đầu tiên nhìn thấy Phương Quý chính là nữ hài tử có khuôn mặt hồn nhiên kia, lúc nhìn thấy Phương Quý cởi quần áo trên người, chỉ mặc một chiếc quần lót, nàng lập tức bịt mặt, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, nói: "Tên tiểu tử từ đâu tới, dĩ nhiên lại không hiểu quy củ như thế, chẳng lẽ là muốn nhảy vào trong hồ tắm rửa? Không biết là nơi này ở địa phương Nhan sư tỷ thanh tu hay sao, hãy nhanh đi giáo huấn hắn..."
Những người khác nghe vậy, cũng đều là hiếu kỳ nhìn sang, quả nhiên là đều thấy được một kẻ gan to bằng trời như thế, lộ ra thần sắc yên lặng.
"Chớ có để cho hắn làm ô uế nước trong Kính Hồ, ta sẽ đuổi hắn đi!" Nam tử có sắc mặt trầm ổn đứng dậy, muốn đi qua đó.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, được bao quanh bởi mọi người, Nhan sư tỷ có thân phận rõ ràng không tầm thường bỗng nhiên nói: "Hắn giống như không phải là tắm rửa!"
Mấy người khác cũng đều là nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra, tên tiểu tử kia thế mà tế khởi một thanh phi kiếm, sau đó cẩn thận từng li từng tí đứng ở trên phi kiếm, từ từ điều chỉnh tư thế của mình, trôi nổi ở phía trên thác nước, như thể đang chuẩn bị.
Nam tử cõng hộp kiếm ở sau lưng nao nao, giật mình nói: "Nguyên lai là