Vừa nghĩ, Lương Thông vừa rơi vào trong sự trầm tư.
Bây giờ hắn gặp phải hai cái lựa chọn, một là giữ lại gốc sâm này, từ từ tăng cao tu vi, thử trong vòng một năm đột phá Dưỡng Tức tầng bốn.
Một cái lựa chọn khác thì là...
Đòn lại trả đòn, hung hăng giáo huấn tên tiểu quỷ kia một trận, đối phương hủy cơ hội thí luyện của hắn, vậy hắn cũng sẽ hủy cơ hội thí luyện của đối phương, khiến cho đối phương thành thành thật thật ở lại Ô Sơn Cốc, chờ đến khi thương thế của hắn khỏi hẳn, lại nghĩ biện pháp tính toán sổ sách với đối phương!
Trước mắt hiện lên biểu tình dương dương đắc ý của tên tiểu quỷ kia, Lương Thông rút con ngươi lại.
Hắn vốn chính là một người tâm cao khí ngạo, lại thêm một thân quyền cước tốt, bình thường làm việc cũng rất cẩn thận, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn bực thua thiệt như thế này, cho dù là tiến vào tiên môn, cũng là xuôi gió xuôi nước, thế nhưng mà lần này ở dưới tình huống rõ ràng là đã làm đủ chuẩn bị, lại bị một thằng ranh gài bẫy, chẳng những mất mặt mũi ở trước mặt của mọi người, còn làm hại bản thân bỏ qua cơ hội tham gia thí luyện Thập Lý Cốc.
Nhất là vào sau khi hắn bị trọng thương, những đệ tử Ô Sơn Cốc bị hắn thu phục trước đó cũng trở nên diễu võ giương oai, không còn tất cung tất kính đối với hắn giống như trước đó, trái lại là lúc nào cũng quăng ánh mắt khiêu khích tới!
Từng đôi bạch nhãn kia, cùng với oán khí trong lòng khiến cho Lương Thông làm ra lựa chọn thứ hai.
Hắn lặng lẽ gói kỹ gốc sâm già, ôm vào trong lòng, thừa dịp đêm tối rời khỏi lầu nhỏ, một đường đi nhanh, sau nửa canh giờ đã đi tới một chỗ Ô Sơn Cốc khác, trang trí cùng với cảnh sắc ở chỗ này đều vượt qua những căn lầu nhỏ khác, sau đó hắn đánh bạo mở cửa, quỳ lên trên bồ đoàn, dùng hai tay dâng gốc sâm già lên, tràn đầy ủy khuất nói ra tính toán của mình.
"Lương Thông sư đệ, vào một năm trước, ta thấy ngươi luyện võ giữa khu rừng, có nội tình không tệ, đã từng nói qua là nếu ngươi có việc thì có thể tới tìm ta, bất quá là do ngươi tu hành quá chăm chỉ, hay là sợ ta lấy tiền hiếu kính của ngươi, cho nên vẫn một mực chưa từng tới, không ngờ được lần này ngươi lại ăn thua thiệt lớn ở trên tay của người khác, ngược lại là nhớ tới ta, muốn ta dựa trên mặt mũi của gốc sâm này để giúp ngươi giải hận?"
Ngồi ở phía đối diện Lương Thông chính là một người tuổi trẻ mặc cẩm y mang theo ý cười nhạt trên mặt.
Hắn cũng mặc bào phục đệ tử Ô Sơn Cốc, nhưng vô luận là khí phái hay là thần sắc, lại đều không phải là các đệ tử khác có thể so sánh, Lương Thông ở chung quanh Tiểu Thạch Kiều cũng được coi là người nổi bật trong hàng đệ tử Ô Sơn Cốc, nhưng ở trước mặt của hắn lại giống như là cũng không dám thở mạnh!
"Chuyện kia...thằng nhóc kia hủy tương lai của ta, bức ép ta quá đáng, còn...còn xin Trương sư huynh vì ta..."
Nghe được lời nói có một chút giễu cợt của người tuổi trẻ mặc cẩm y, Lương Thông càng là đầu cũng không dám nhấc, chỉ có thể luôn miệng nói.
Bây giờ hắn kỳ thật là cảm thấy rất hối hận, hắn nên sớm tiếp nhận sự lôi kéo của người này một chút.
"Ha ha, không có bị hủy tương lai, không có bị hủy tương lai, coi như bây giờ ngươi tham gia thí luyện Thập Lý Cốc, cũng chưa chắc là đã không thể thông qua!"
Đối mặt với lời nói của người tuổi trẻ mặc cẩm y họ Trương, Lương Thông không dám phản bác, hắn tự nhiên biết là đối phương có tư cách nói lời này, hắn quả thật là không có niềm tin tuyệt đối thông qua thí luyện Thập Lý Cốc, mà người tuổi trẻ trước mắt này lại là không chỉ có nắm chắc thông qua thí luyện, mà là đã sớm quyết định, muốn tranh thủ danh ngạch Top 10 thí luyện, thực lực cùng với địa vị giữa hai bên là kém quá xa!
Trước kia Lương Thông tâm cao khí ngạo, không muốn tiếp nhận sự lôi kéo của đối phương, bây giờ bị thiệt lớn, lại chỉ có thể tới tìm đối phương.
"Gốc sâm già này..."
Vị đệ tử