Chẳng trách Bạch Thạch trưởng lão không coi trọng Phương Quý, bây giờ Phương Quý thật sự là đang làm sự tình gan to bằng trời, hắn hoàn toàn không có phù triện phòng thân, cũng không có phương pháp ngăn địch, đối mặt với những ma đằng cường đại và tà dị này, chỉ có thể một mực trốn tránh, mà ở bên trong Thập Lý Cốc, ma đằng cơ hồ là phô thiên cái địa, chỉ cần hơi sơ suất, mạng nhỏ liền có khả năng không giữ được, có thể nói là hung hiểm vạn phần.
Chỉ bất quá, Phương Quý tự nhiên cũng có bản sự của Phương Quý, ở chung quanh hắn nhìn như hung hiểm vô số, hết lần này tới lần khác lại ngự kiếm mà bay, thân hình linh động tới cực điểm, cả người liền giống như là sinh trưởng ở trên phi kiếm vậy, khi thì xê dịch, khi thì xoay tròn, khi thì trở về ngay tại chỗ, không biết có bao nhiêu cục diện nhìn như hung hiểm tới cực điểm, đều bị hắn dựa vào một đạo kiếm quang tránh né đi qua.
Trong một thời gian ngắn, đám người quan sát liền cảm thấy hoa mắt.
"Bản lĩnh ngự kiếm của Phương Quý sư đệ...thật là khó lường!"
Các đệ tử Tiểu Thạch Kiều cũng có không ít người đang quan sát ở ngoài cốc, thấy kiếm quang của Phương Quý linh động như vậy, cũng đều âm thầm tán thưởng.
Lúc đầu bọn hắn bồi tiếp Phương Quý đa số là để cho vui, đã làm tốt chuẩn bị khiêng Phương Quý trở về Tiểu Thạch Kiều, thế nhưng khi thấy được vừa tiến vào thí luyện Thập Lý Cốc đã hung hiểm như thế, loại tâm tư chơi đùa kia liền phai nhạt, không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.
Mà bây giờ, thấy được Phương Quý dán ở trên phi kiếm, giống như là ảo ảnh vậy, tránh đi không biết bao nhiêu tràng diện hung hiểm, lại càng là không nhịn được mà âm thầm bội phục.
Đây chính là bản lĩnh thật sự, không làm giả được!
Thanh hương dần dần thiêu đốt, thời gian đã trôi qua một chung trà, ở bên trong Thập Lý Cốc đã có biến hóa rõ ràng.
Không biết có bao nhiêu đệ tử hao hết linh tức, chỉ cần mất tập trung một chút liền bị ma đằng đánh trúng, bản thân bị trọng thương, chấp sự ở bên cạnh chạy xộc vào giải cứu ra, ủ rũ cúi đầu tiếp nhận vận mệnh thất bại của chính mình.
Mà những người vẫn còn đang đau khổ giãy dụa ở bên trong thí luyện kia, bây giờ cũng đã trước trước sau sau kéo dài khoảng cách, dựng mắt nhìn vào bên trong Thập Lý Cốc, chênh lệch giữa các đệ tử, chỉ cần nhìn qua liền thấy ngay.
Đám người nổi bật ở trong đó, đã có một số sắp xông qua cửa thứ nhất.
Mà một số người rớt lại ở phía sau, còn đang gian nan tiến lên ở trong ma đằng.
Càng là có một ít người ở phía sau cùng, mặc dù còn chưa thất bại, cũng đã bị càng ngày càng nhiều ma đằng cuốn lấy, nửa bước khó đi, người sáng suốt cũng nhìn ra được, bọn hắn thất bại chỉ là sự tình sớm muộn, đợi đến khi linh tức hao hết, cũng chỉ có thể nhận thua.
Mà khiến cho người ta kinh ngạc là, cho đến bây giờ tốc độ của Phương Quý thế mà cũng không chậm, vẫn trà trộn ở trong đám người sắp xông ra khỏi cửa thứ nhất, từ sau khi hắn tiến vào sơn cốc, liền hoàn toàn dựa vào phi kiếm để trốn tránh, mượn kiếm mà đi, trở thành người gặp được ít trở ngại nhất.
"Ồ? Nhóc con, ngươi thế mà lại có thể đuổi theo, cũng không tệ lắm..."
Đang hết sức chăm chú tránh né ma đằng, ở bên tai của Phương Quý bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Giương mắt nhìn lại, liền thấy người nói chuyện chính là Hứa Nguyệt Nhi cãi nhau với hắn ở cửa vào, nàng đang ở bên trái của hắn, bây giờ đang có một chút ý cười xấu xa nhìn hắn nói: "Ngươi luyện phi kiếm thật không tệ, nhưng thí luyện Thập Lý Cốc có tới ba cửa ải, ngươi ỷ vào phi kiếm thông qua cửa thứ nhất chỉ là gặp may, cửa thứ hai cũng không có dễ dàng như vậy, ta thấy là ngươi vẫn sẽ phải khóc..."
"Ta khóc thì ngươi cũng nhỏ như vậy..."
Phương Quý hữu kinh vô hiểm xông qua cửa thứ nhất, chính là vào thời điểm đang đắc ý, nghe vậy liền muốn chế giễu lại.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ở bên tai chợt nghe được tiếng "Ong ong" không ngừng, trong lòng của hắn bỗng