Nữ tử được gọi là Mộng Kỳ hơi nhíu mày, có chút khó khăn nói:
- Bây giờ hắn còn ở trong khốn cảnh, nếu như ta mạo muội từ hôn, đối với hắn mà nói quá tàn nhẫn, ta cũng có chút không biết nên làm gì.
- Nhưng chuyện này kéo dài cũng không phải biện pháp, sư phụ thúc dục chúng ta nhiều lần, không quay lại sơn môn, e là sẽ bị trách phạt. Huống hồ lấy tư chất của tỷ tỷ, tương lai có thể đột phá Tiên Thiên, chạm đến Thiên Đạo, cùng hắn nhất định là người của hai thế giới, căn bản không thể có kết quả gì được.
Nữ tử kia thở dài.
- Nhưng ta luôn cảm thấy làm như vậy rất có lỗi với hắn, ai... nhìn một chút lại tính đi.
Mộng Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt có chút khổ não.
Nữ tử kia thấy Mộng Kỳ vẫn chần chờ bất định, mới định nói chuyện, đột nhiên thấy đoàn người ở xa xa rối loạn, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử mặc áo đen chậm rãi đi tới, mày kiếm mắt sao, tinh thần phấn chấn, trên người mang theo một luồng ý vị đặc biệt, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ bất phàm.
Hắn giống như một cái giếng cổ, nhìn bề ngoài không có gì, thế nhưng ai cũng nhìn không thấu hắn sâu cạn, phảng phất như bản thân hắn chính là một đoàn sương mù.
Cho dù là nữ tử kia và Mộng Kỳ, nhìn thấy Long Trần lấy hình tượng như vậy xuất hiện, phương tâm cũng không khỏi chập chờn, không thể không nói, Long Trần hiện tại so sánh với mấy ngày trước, có khác biệt một trời một vực, hắn bây giờ tràn ngập tự tin.
Thấy Long Trần đến, Lý Hạo như lò xo từ trên mặt đất nhảy lên, cảm giác cái mông đau rát, trong lòng thầm hận.
- Long Trần, tới nhận lấy cái chết.
Lý Hạo phẫn nộ quát.
Long Trần không hề liếc mắt nhìn Lý Hạo, liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Thạch Phong gật đầu ra hiệu, không khỏi yên lòng.
Không chỉ nhìn thấy Thạch Phong, hắn còn nhìn thấy đám người Vu bàn tử, hiển nhiên bọn hắn là tới trợ uy cho mình.
Long Trần khẽ mỉm cười, xoay người đi lên võ đài, Lý Hạo là nhảy tới, còn Long Trần là từng bước đi lên.
Trong lúc nhất thời, những người mua Long Trần thắng kia đều thở dài, cảm giác mình xem như mất trắng rồi.
- Long Trần.
Thấy Long Trần rốt cục tới, Lý Hạo không khỏi nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.
- Ngớ ngẩn, cái mông chín chưa.
Long Trần nhìn Lý Hạo, không khỏi cười lạnh hỏi.
Kỳ thực hắn đã sớm đến, chỉ có điều vẫn núp ở phía xa hóng gió, không ai chú ý tới hắn mà thôi.
- Giờ ngọ ba khắc đã đến, song phương ký vào khế ước sinh tử.
Đúng lúc này, lão giả kia lấy ra một tờ công văn, Long Trần khẽ mỉm cười, ký tên của mình lên.
Lần này không giống lần trước, đã không còn sự tình chịu thua, bên thắng lợi có quyền quyết định sinh tử của đối phương.
Lý