Nội viện hoàng cung, trong một thiên điện, một nam tử hơn hai mươi tuổi, mặc trường bào màu vàng, mặt như quan ngọc đang lẳng lặng lắng nghe Man Hoang Hậu bẩm báo.
- Chuyện lần này xảy ra quá đột nhiên, thần không dám tự tiện định đoạt, mạo muội tới cầu kiến Tứ hoàng tử, xin Tứ hoàng tử thứ tội.
Man Hoang Hầu nói.
Nam tử vẻ mặt anh tuấn đó không phải ai khác chính là Tứ hoàng tử Sở Hạ, có điều hắn không giống như các hoàng tử khác, hắn chỉ là do một vị tần phi sinh ra.
Tuy đều là hoàng tử, nhưng trên địa vị thì thấp hơn rất nhiều, có điều Tứ hoàng tử luôn làm người nhún nhường, không bị người ta đố kị, trong tất cả hoàng tử, nhân duyên cũng rất tốt.
Cơ hồ tất cả vương hầu của đế quốc đều cho rằng, Tứ hoàng tử mới là người có tư cách kế thừa hoàng vị nhất, đáng tiếc là, hắn không phải chính cung sinh ra.
Tứ hoàng tử Sở Hạ gật đầu nói:
- Ngươi làm thế là đúng, có điều Long Trần này không ngờ lại đột nhiên trở thành một Luyện Dược Sư, cũng khiến ta phải kinh hãi.
- Đúng vậy, khi ta ta nhìn thấy minh bài đó cũng không thể tin được vào hai mắt của mình, phế vật này lắc mình biến hóa, không ngờ biến thành một Luyện Dược Sư, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Man Hoang Hầu cũng lắc đầu nói, đến bây giờ hắn vẫn có chút không thể tin được.
- Thú vị, Long Trần này lần trước sau khi khiến nhi tử của ngươi trọng thương, dường như cả người đều thay đổi, không ngờ trở nên cường đại hơn, thậm chí có thể kích sát cường giả nửa bước Ngưng Huyết cảnh, chỉ sợ trong đây có vấn đề.
Tứ hoàng tử đứng lên, đi qua đi lại mấy bước rồi nói:
- Sau khi ngươi trở về, giám thị hướng đi của phủ Trấn Viễn Hậu thật sát, xem xem có người khả nghi ra vào không, nhớ kỹ, đừng đả thảo kinh xà.
- Vâng, vi thần giờ đi làm ngay, có điều đối với Long Trần...
Man Hoang Hầu có chút do dự nói.
- Tạm thời cứ kệ hắn, hắn chỉ là một quân cờ, chỉ cần không nhảy ra khỏi ván cờ, cho dù hắn có chỗ dựa, vẫn không thoát khỏi được vận mệnh của một quân cờ.
Nhưng hiện tại thân phận của hắn có chút mẫn cảm, ngươi bảo nhi tử của ngươi tạm thời thu liễm một chút, đúng rồi, thương thế của Diệu Dương thế nào rồi?
Tứ hoàng tử hỏi.
- Làm phiền Tứ hoàng tử lo lắng, khuyển tử trải qua điều trị đã không còn trở ngại!
Man Hoang Hầu vội vàng nói.
Có điều khi Chu Diệu Dương được đưa về, hắn thực sự cũng giật nảy mình, thương thế đó quá dọa người, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra được nhi tử của mình.
Có điều rất may là, thương thế tuy dọa người, nhưng nội tạng lại không tổn thương quá lớn, đó là bởi vì Long Trần đã cho hắn ăn một viên đan dược, bảo vệ tính mạng của hắn.
Trải qua điều trị trong khoảng thời gian này, tiêu phí rất nhiều kim tệ, Chu Diệu Dương ngày hôm qua đã có thể xuống giường đi lại, trừ tạm thời không thể động thủ với người khác ra, đã không còn gì đáng ngại.
- Ừ, vậy thì tốt, ngươi đi về trước đi, nhớ lời ta nói, theo dõi bên đó, nếu có dị động gì thì lập tức báo cáo cho ta.
- Vâng, vi thần cáo lui.
Sau khi Man Hoang Hầu đi rồi, Tứ hoàng tử đi tới trước cửa sổ, nhìn màn trời đen xì bên ngoài, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
- Đêm tối chung quy vẫn không thể kéo dài, bình minh rất nhanh sẽ tới, Trấn Viễn Hầu, ta xem ngươi còn có thể phản kháng được bao lâu?
Sáng sớm hôm sau, khi người của phủ Trấn Viễn Hầu mở cửa lớn, mặt đất trước cửa đã được lát một lớp gạch mới,