Cho dù thuận theo thiên đạo thì sao, khi trùng kích cảnh giới vô thượng, vẫn không phải là đại bộ phận đều bị tiêu diệt dưới thiên đạo ư?
Tử vong không phải chung điểm, quá trình mới là quan trọng, giới tu hành đại đạo ngàn vạn, tiểu đạo ngàn vạn, về phần ai là đại đạo, ai là tiểu đạo, ai có thể cho ra một thước đo rõ ràng?
Đã không thể thì chúng ta không có tư cách để bình luận, con đường người khác chọn, bất kể tu vi cao thế nào, đều phải bảo trì một tấm lòng khiêm tốn.
Lăng Vân Tử nhìn Đồ Phương, ý vị thâm trường nói.
Đồ Phương cung kính thi lễ, nói:
- Đa tạ chưởng môn đã nhắc nhở, Đồ Phương cảm thấy tâm cảnh của mình lại đề thăng không ít, xem ra ta là quá mức chấp nhất rồi.
Đối với Lăng Vân Tử trước mắt, trong lòng Đồ Phương tràn ngập tôn kính, cảm thấy tâm cảnh của mình vẫn kém hắn quá xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng chưởng môn, Long Trần giết người, dựa theo quy củ của biệt viện, chỉ có thể bị đuổi.
Đồ Phương có chút khó xử nói.
Tiềm lực của Long Trần chắc chắn là khủng bố, nhưng quy củ của biệt viện cũng tuyệt đối không thể sửa đổi, đuổi một thiên tài như vậy, Đồ Phương cũng cảm thấy luyến tiếc.
- Không sao, cứ xem đi đã rồi nói.
Lăng Vân Tử mỉm cười, nhìn xuống phía dưới, hắn muốn xem Tôn trưởng lão sẽ xử lý như thế nào.
Tôn trưởng lão cũng không ngờ Long Trần lại to gan lớn mật như vậy, dám giết người ở đây, thế nhưng điều này cũng khiến hắn mừng thầm trong lòng.
Lần đầu tiên Long Trần giết người là bất ngờ, mà lần thứ hai hắn vốn có thể ngăn cản, có điều hắn lại không làm như vậy, hắn muốn Long Trần dùng hành vi ác liệt nhất để xúc phạm môn quy, như vậy thì không ai có thể bảo vệ được hắn.
- Long Trần, ngươi thật to gan, trên đại hội không ngờ lại hạ độc thủ với đồng môn, điên cuồng mất trí, tâm ngoan thủ lạt như vậy, ngươi quả thực không khác gì tà ma.
Tôn trưởng lão cảm thấy tới lúc rồi, lúc này mới đứng lên ra vẻ giận dữ, nghĩa chính ngôn từ quát.
Long Trần được Đường Uyển Nhi giúp đỡ đã khôi phục lại một chút, tuy không thể chiến đấu, nhưng đã có thể đứng vững.
Nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay hai người, chậm rãi bước về phía trước vài bước, tuy vẫn có chút yếu ớt, có điều mang theo dư uy vừa trảm sát năm vị đệ tử, người phía trước đều lui về phía sau, nhường ra con đường.
Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu thì chậm rãi đi sau lưng Long Trần, trong lòng bọn họ cũng không khỏi thấp thỏm, giống như tù phạm sắp nhận hình phạt vậy.
Long Trần nhìn Tôn trưởng lão đang ra vẻ đạo mạo, bỗng nhiên cất tiếng cười to.
- Khốn khiếp, ngươi cười cái gì?
Tôn trưởng lão tức giận quát.
- Ta cười lão già ngu ngốc ngươi, rõ ràng là trong lòng đang vui như nở hoa, còn giả bộ đức hạnh chính khí lẫm liệt, ngươi có biết cái gì gọi là đã làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết không?
Vẻ mặt Long Trần đầy khinh thường, nói.
Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương, Long Trần này thật sự khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, lúc này, ngươi còn cố ý chọc giận Tôn trưởng lão, ngươi đây là thấy chó không cắn thì lấy gậy chọc à?
Vốn bọn họ còn muốn cầu tình, xem xem