Vẫn là tuyết với tuyết, màu trắng xóa phủ cả vùng trời..Gió lạnh buốt thổi từng cơn hắt vào gương mặt trẻ con của Tĩnh, mặc dù cô không thấy lạnh nhưng đi ngược chiều gió cũng không phải việc dễ dàng chút nào..Cố gắng lê từng bước chân dẫm lên nền tuyết, mỗi bước dẫm lên là một cái hố nhỏ sâu được tạo ra..Phù!Thở ra một hơi đầy khói trắng, Tĩnh bắt đầu sắp mất kiên nhẫn rồi, cô đã đi gần 10 ngày mà vẫn không thể tới nơi tận cùng của Vụ Châu này, lúc trước Fry cũng không nói là phải đi bao lâu, thật sự là đói sắp chết cô rồi! Ôi cái cuộc đời chết tiệt!* * *Lại thêm 5 ngày trôi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy thung lũng băng! Tĩnh cảm thán không thôi, tới nơi này tuyết đã không còn rơi dày đặc như trước, cô đứng trên bờ vực nhìn xuống cái khe sâu không thấy đáy, đen nhánh..Đi dọc theo bờ vực một chút là đến một cái cầu treo, nói là đi một chút nhưng thực chất là đi hết 3 tiếng, đặt chân lên cái cầu treo trông có thể sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào.. cái cầu được làm vô cùng đơn sơ, chỉ là mấy tấm ván gỗ được ghép lại bởi những sợi dây thừng to chừng hai ngón tay và treo lơ lửng giữa cái vực sâu không đáy..Kẽo kẹt..Cái âm thanh vang ra khi vừa bị dẫm lên, cây cầu rung lên một cái rồi đung đưa theo từng bước chân rất ư là nhẹ nhàng của Tĩnh.. Ối mẹ ơi, cô đã cố gắng đi nhẹ lắm rồi, dù không sợ độ cao nhưng cái cảm giác thót tim thế này thì thật sự là lần đầu cô cảm nhận được.. Cực kỳ cẩn thận, cuối cùng đã vượt qua cái cây cầu chết tiệt đó, trái tim cô vẫn không ngừng đập thật mạnh trong lòng ngực, không phải vì sợ hãi, mà là háo hức, sự nôn nóng muốn nhanh chóng khám phá thế giới mới này!Nhưng chưa háo hức được lâu, cơn đói mà cô luôn kìm chế bởi vì dao động cảm xúc mà một lần nữa dâng trào! Cơ thể gần như mất hết khống chế, móng tay vô thức dài ra, đồng tử từ màu đen chuyển sang đỏ rực, hai cái răng nanh dài ra.. đầu óc dần dần lu mờ không còn tỉnh táo, bây giờ chỉ có một thứ mà cô có thể nghĩ tới.. Máu!Đôi mắt đỏ rực quét nhanh xung quanh, tầm nhìn của cô trở nên sắt nét và nhìn được rất xa, dường như đã tìm thấy con mồi, vút một tiếng, cô lao như một tia chớp hướng về phía trước.. Tĩnh vẫn còn một phần tỉnh táo cuối cùng, ý niệm trước khi mất toàn bộ ý thức của cô đó là *Làm ơn! Làm ơn đừng là con người! *Bộp bộp bộp!"Thầy ơi! Có một đứa trẻ!" Một cậu thanh niên trùm kín mít từ đầu tới chân vì trời lạnh hét lên, trên tay cậu đang bế một cô bé người dính đầy máu.. cậu chạy nhanh tới chỗ cả lớp đang tụ tập.."Có chuyện gì?" Người đàn ông được gọi là thầy quay lại, đáng chú ý là dù trời đang đổ tuyết nhưng ông ta chẳng mặc một thứ gì được cho là ấm cả, áo sơ mi xanh mỏng dánh, tóc cũng màu xanh dương đậm và đôi mắt tím trông có vẻ huyền bí.. Ông là chủ nhiệm lớp 12 khối 7, hôm nay theo lịch trình thì là ngày học thực hành của cả lớp nên ổng dẫn bọn