"Quản lý Kỳ, nghe nói công ty của chúng ta bị thu mua? Đó là thật sao?" Kỳ Uyển Ca mới vừa bước vào công ty liền bị mấy người chặn đường đi.
"Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng tôi nghĩ cấp trên hẳn sẽ mau chóng cho mọi người giải đáp thôi." Kỳ Uyển Ca áy náy nhìn mấy nhân viên của công ty.
"Chúng tôi tin quản lý Kỳ." Mấy người gật gật đầu, bọn họ vẫn rất tôn trọng cách làm người của Kỳ Uyển Ca.
"Cảm ơn mọi người." Mệt mỏi trở về phòng làm việc, nghĩ không ra sao lại xảy ra chuyện như vậy. Dựa vào ghế, cảm giác lưng eo đau nhức từng trận từng trận ập tới, không khỏi ở trong lòng oán trách Lệnh Hồ Mị tối qua vẫn cứ không biết tiết chế mà muốn cô.
"Cốc cốc cốc."
"Mời vào."
"Quản ký Kỳ, hôm nay công ty mới vừa bị thu mua đã phát giấy chuyển công tác cho chị. Chuyện này không phải là rất kỳ quái sao?" Mimi đi vào phòng làm việc của Kỳ Uyển Ca, đặt giấy chuyển công tác lên bàn Kỳ Uyển Ca.
Kỳ Uyển Ca vốn có chút nghi ngờ việc chuyển công tác của cô khi công ty mới bị thu mua, nhưng lúc nhìn thấy hai chữ 'Nhật Xương' trên tờ giấy chuyển công tác thì cô liền biết toàn bộ căn nguyên rồi. Cái tên Lệnh Hồ Mị này thật đúng là không cho người tỉnh tâm mà.
"Mimi cô lo lắng quá rồi, làm việc ở nơi nào mà chẳng giống nhau chứ."
"Nhưng mà, Uyển Ca chị bị chuyển tới thành phố A." Mimi tựa hồ có chút kích động.
"Tôi biết." Kỳ Uyển Ca nhíu nhíu mày. Từ khi nào Mimi lại để ý chuyện của cô vậy?
Tựa hồ cảm giác được tâm tình của Kỳ Uyển Ca biến hóa, Mimi cũng thức thời ngậm miệng lại: "Vâng..."
Sau khi Mimi rời đi, Kỳ Uyển Ca bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô cũng không lo lắng gì chuyện công tác, bởi vì trong lòng biết rõ mọi chuyện đều ra từ kiệt tác của Lệnh Hồ Mị. Mà điều chân chính khiến cô lo lắng là người cần phải đối mặt khi tới thành phố A.
Trước giữa trưa rời khỏi công ty, mới vừa rồi Lệnh Hồ Mị gọi điện thoại cho Kỳ Uyển Ca bảo ngày mai lên máy bay, cô nghĩ nghĩ liền đẩy nhanh công việc của hai ngày này, vội vội vàng vàng về nhà.
"Uyển Ca, đồ đã dọn xong hết chưa?" Lệnh Hồ Mị đi vào phòng nhìn thấy Kỳ Uyển Ca đang phát ngốc, thì dừng ở cửa lẵng lặng ngắm cô.
"Mị, lần này chúng ta đi không biết bao lâu nữa mới quay lại." Sờ những món đồ be bé trong phòng, đi tới ban công nhìn ra ngoài. Lúc còn trẻ ôm hoài bão ở thành phố này một mình ra sức, ở lại thành phố này nàng mặc kệ tất cả sinh ra tiểu Yên, cũng ở thành phố này gặp được Lệnh Hồ Mị. Thành phố này có quá nhiều hồi ức. Bóng lưng của Kỳ Uyển Ca dưới ánh mặt trời rất mỹ, Lệnh Hồ Mị bỗng nhiên đi tới ôm lấy Kỳ Uyển Ca.
"Sao vậy Mị?" Tựa hồ cảm giác được tâm tình của người sau lưng có chút thất lạc.
"Uyển Ca, chị sợ em sẽ cứ vậy mà biến mất không thấy nữa." Cọ cọ sau lưng Kỳ Uyển Ca.
"Đồ ngốc.." Xoay người lại ôm lấy Lệnh Hồ Mị, dưới ánh nắng mặt trời hai người hôn sâu...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mở mắt ra thấy người bên cạnh còn ngủ, ngón tay xoa đôi môi, lông mi mí mắt của người kia. Người kia tựa hồ hơi cảm thấy không dễ chịu, nhíu mi lại, nhưng một hồi lại giãn ra.
Hoa Ngôn chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể yêu nhau bên nhau với Hồ Linh. Hai ngàn năm trước tình yêu giữa Hoa Ngôn với Hồ Linh như hỏa với khối gỗ.
Khối gỗ nói với hỏa: "Ôm ta!"
Hỏa ôm lấy khối gỗ. Khối gỗ mỉm cười hóa thành tro tàn!
Hỏa khóc lên! Nước mắt dập tắc chính mình...
Lúc khối gỗ yêu liệt hỏa đã định trước sẽ bị thiêu thương...
Một tinh linh ngồi trong cành lá xanh lục trầm tư. Gió thôi như có như không.
Một con chim bay tới, đậu ở trên cành, nhìn đồng ruộng xa xa sắp chín vàng.
Tinh linh lấy ra một bó lúa vàng ưm ưm hỏi chim: "Ngươi yêu hạt thóc này sao?"
"Yêu."
"Vì sao?"
"Nó xua tan cơn đói bụng của ta."
Chim mổ thóc xong, nhẹ nhàng chải chuốc lông chim bóng mượt.
"Giờ đây ngươi yêu hạt thóc chứ?" Tinh linh lại lấy ra môt bó lúá vàng ưm ưm hỏi chim.
Chim ngẩng đầu nhìn một khúc suối quanh co đáp lại: "Giờ đây ta yêu khúc suối kia, ta có chút khát rồi."
Tinh linh ngắt một mảnh lá cây xuống, bên trong đựng một vũng nước suối. Chim uống nước suối xong, chuẩn bị vỗ cánh bay đi.
"Hãy trả lời ta một câu nữa." Tinh Linh vươn ngón tay ra, chim đậu trên đó, "Ngươi muốn làm chuyện quan trọng gì hơn sao? Chỗ này của ta có hạt thóc cũng có nước suối rồi."
"Ta muốn đi tới chỗ phiến tiên ông nở ở sơn cốc, đi nhìn đóa hoa tiên ông kia."
"Tại vì nó có thể xua tan cơn đói của ngươi sao?"
"Không thể."
"Nó có thể làm dễ chịu cơn khát của ngươi à?"
"Không thể."
"Vậy tại sao ngươi muốn đi nhìn nó chứ?"
"Ta cần nàng ấy a."
"Tại sao cần?"
"Ta yêu nàng ấy a."
"Tại sao yêu nó?"
"Ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ nhung nàng ấy."
"Tại sao nhớ nhung nó?"
"Ta yêu nàng ấy."
Tinh linh trầm lặng phút chốc, lại hỏi một vấn đề: "Tại sao ngươi chỉ thích một đóa tiên ông đó trong khi trong sơn cốc có vô số đóa tiên ông chứ?"
"Bởi vì nàng ấy là một đóa duy nhất a."
"Tại sao chứ? Nó có chỗ nào khác với những đóa tiên ông khác đâu?"
"Có."
"Khác chỗ nào đâu?"
"Chỉ có duy nhất nàng mới khiến ta yêu a."
Tinh linh bỗng nhiên khe khẽ cười lên, chim vỗ cánh bay đi.
Hai ngàn năm, Hoa ngôn ở nhân giới nhìn qua quá nhiều yêu đương với chia tay, nhưng nàng lại vẫn vì Hồ Linh mà giữ vững trái tim yêu nàng. Hoa Ngôn giống như con chim nọ, vẫn luôn yêu đóa tiên ông của chim.
"Linh...." Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Hồ Linh, tựa hồ là sợ kinh tỉnh người trong mộng, chỉ là nhẹ hôn sau đó rời đi.
"Ngôn nhi..." Mở mắt ra, ngoài miệng treo nét cười nhỏ nhẹ gọi người vẫn luôn làm chút động tác trên người mình.
"Linh... Ngươi.. Ngươi tỉnh a." Hôn trộm bị bắt tại trận, Hoa Ngôn mang theo đỏ hồng nhàn nhạt trên mặt.
"Ngôn nhi hôm nay muốn đi đâu chơi?" Từ sau khi làm hòa với Hoa Ngôn, vẻ cười trên mặt Hồ Linh rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
"Linh.. Thân thể ngươi có thể sao?" Nhìn qua bụng còn chưa nổi lên của Hồ Linh, rõ ràng mang thai đã một tháng, tại sao Linh của nàng vẫn có tinh lực vậy chứ?
"Không phải bác sĩ nói trong lúc mang thai cần vận động nhiều chút sao? Như vậy mới tốt cho bảo bảo."
"Ặc..... Hình như vậy." Lúng túng gãi gãi đầu.
"Linh, ngươi đi rửa mặt trước đi, ta đi làm cơm." Cấp tốc mặc đồ xong đi ra khỏi phòng.
"A a.." Hồ Linh sủng nịnh nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Ngôn, Ngôn nhi của nàng trở nên ngày càng thẹn thùng a. Sờ sờ bụng của mình, Hồ Linh nghĩ trong đầu: Nếu hài tử sau này mà giống Ngôn nhi, nàng sẽ bảo bệ hai người họ, còn nếu hài tử giống nàng, vậy nàng sẽ cùng hài tử hai người yêu thương Ngôn nhi.
"Ân, biểu tỷ, đã biết." Sau khi cúp điện thoại, vẻ cười đầy mặt nhìn Kỳ Uyển Ca.
"Mị? Sao vậy?" Kỳ Uyển Ca cảm giác được bị nhìn có chút phát rợn, Mị đây là bị sao vậy?
"Chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?" Nhìn bộ dạng vui vẻ của Lệnh Hồ Mị, Kỳ Uyển Ca ngoài miệng cũng không tránh khỏi treo lên mỉm cười.
"Chị họ mang thai." Mặt đầy hưng phấn, phảng phất như mang thai là mình vậy.
"A? Hoa Ngôn à?" Kỳ Uyển Ca còn chưa quên con cửu vĩ hồ Hoa Ngôn kia, cô nhớ Hoa Ngôn hình như là hoa yêu, con của hai người này sẽ là hồ ly hay hoa? Thật là hiếu kỳ đó.
"Phải nha, biểu tỷ bảo đã được một tháng rồi, không nghĩ tới