Lúc đầu, cô cứ nghĩ hắn là một tên biến thái và bị điên kể cả khi hắn nói hắn nhận nhầm người. Nhưng sau khi ăn một bữa cơm cùng nhau, nói chuyện với nhau về vài vấn đề thì cô lại cảm thấy hắn ta là một người chu đáo, rất tốt.
Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy thôi! Riêng Dương Tử Thành bởi vì đây là 'nhà' hắn nên tối nay hắn sẽ ngủ lại đây, chuẩn bị cho chuyến 'công tác' ngày mai.
Lúc đầu khi nghe hắn bảo sẽ ngủ ở đây, trong lòng Mina cũng có chút lo lắng. Dù sao thì cảm nhận về hắn chỉ là bề ngoài, cô lại thân gái một mình, tối đến lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cửa phòng cũng có chốt, bất quá tối ngủ cô khóa chặt cửa là được. Dù sao sáng mai hắn cũng đi công tác rồi, tận 1 tháng sau mới về.
Còn về phía Dương Tử Thành, tối nay là đêm đầu tiên ở cạnh cô, mà nói đúng hơn thì đây cũng chẳng phải là đêm đầu tiên hai người ở cạnh nhau.
Trước đây hầu như hai người sáng tối đều có nhau, không rời nửa bước... Nhưng, kể từ khi hiểu lầm xảy ra, cho đến hôm nay, nói ở cạnh cô thì không đúng, mà phải nói là ở cạnh kiếp sau của cô.
Cầm ly cà phê nóng hổi ngồi xuống sofa bật ti vi lên, hắn tìm cách bắt chuyện: "Cô Mina là người Hàn Quốc chính gốc à?"
"Không, tôi là người Trung nhưng năm 10 tuổi gia đình chuyển sang Hàn sống." Cô vừa rửa bát trong nhà bếp, vừa trả lời hắn.
"À, vậy sao... Vậy cô Mina sống ở Hàn Quốc được bao lâu rồi?"
"Gần 20 năm rồi." Cô đáp, giọng rất lạnh lùng.
"Nhìn cô đẹp thế này chắc ở bên đấy có nhiều chàng theo đuổi lắm nhỉ?"
"Ừ."
'Ừ' là sao? 'Ừ' là có nhiều người theo đuổi sao? Hay vì không muốn nói chuyện với hắn nữa nên cô mới 'ừ' cho qua chuyện.
Nhưng mà, hắn thì vẫn tiếp tục huyên thuyên cái miệng của mình không ngớt. Nói chuyện này được vài câu, hắn lại nói sang chuyện khác. Cuộc đời của hắn chưa bao giờ nói nhiều đến như vậy.
Trước đây khi ở bên nhau, hắn cũng nói rất nhiều, nhưng chỉ với cô thôi. Trong suốt hơn 1 nghìn năm qua không có cô, có khi cả ngày hắn cũng chẳng hề mở miệng, và có lẽ tối hôm nay lời mà hắn nói còn nhiều hơn 1 nghìn năm cộng lại nữa.
Sau khi đã dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, cô bước đến trước cửa phòng rồi xoay người lại nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước đây. Khi nào anh ngủ thì nhớ khóa cửa cẩn thận." Nói xong, cũng không chờ hắn đáp, cô lập tức bước vào phòng rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Một khoảng lặng trôi qua, hắn vẫn ngồi im trên chiếc sofa, ly cà phê nãy giờ hắn cũng không nhấp môi nên bây giờ đã nguội rồi.
Bây giờ đã là 2 giờ sáng. Từ nãy đến giờ, hắn ngồi yên ở đấy, hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ mà hắn và cô đã trải qua.
Đột nhiên hắn đứng lên đi đến trước phòng cô, đưa tay định mở cửa thì thấy cửa đã khóa. Hắn liền giơ tay lên, từ tay hắn xuất hiện một luồng sáng màu xanh rồi sau đó luồng sáng ấy liền vụt tắt.
Hắn lại một lần nữa đưa tay lên mở cửa, kì lạ thay, hắn mở cửa được này, mà lúc nãy không phải cửa đã khóa sao? Đúng vậy, là hắn sử dụng phép thuật để mở cửa đấy, có phải là quá đáng lắm không? Cô đã cố ý khóa cửa thể hiện ý không muốn cho hắn nữa đêm vào phòng, vậy mà giờ hắn lại có thể hèn hạ tới mức dùng phép thuật để mở cửa.
Từ từ bước đến cạnh giường cô, hắn nhẹ nhàng khom người xuống vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Lúc này, hắn nhỏ giọng, nói: "Kiếp trước đã khiến nàng phải rời xa ta, kiếp này ta nhất định đem nàng về cạnh ta." Nói rồi, hắn dịu dàng nhìn cô cười, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.
Lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng thì đột nhiên nghe thất tiếng hét rất lớn của cô, hắn liền quay lại căn phòng, đập cửa.
"Cô Mina à, cô có sao không vậy?"
"Cô Mina, mau mở cửa cho tôi đi."
"Cô Mina à..."
Gọi mãi mà không thấy cô lên tiếng, hắn không thể kìm chế được liền sử dụng phép thuật để mở cửa.
Mở cửa ra thì thấy cô đang ngồi co ro trên giường, tay ôm chặt lấy cái chăn, cả người phát run khiến hắn vô cùng lo lắng.
Vội vàng chạy đến cạnh cô, hắn lo lắng hỏi: "Cô có sao không vậy? Cô Mina? Cô Mina? Mina?"
Gọi đến lần thứ 4 cô mới có phản ứng, ngẩn đầu lên thì nhìn thấy hắn khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
"Tại sao anh vào đây được?"
Nghe cô hỏi, hắn bỗng đờ người, rồi lại nhanh chóng nói: "Tôi có chìa khóa dự phòng. Cô có sao không?"
"Tôi không sao hết, anh ra ngoài đi."
Nghe cô nói vậy, hắn đương nhiên phải đi ra ngoài, nhưng trước khi đi hắn nói: "Có việc gì cô cứ gọi cho tôi nhé, tôi ở phòng bên cạnh."
Lần này cô không đáp, chỉ gật đầu.
Còn Dương Tử Thành, trong lòng hắn thì lo lắng không nguôi, rất muốn ở cạnh cô nhưng... Cuối cùng, hắn đành thở dài một hơi rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trở về phòng, hắn chăm chú nhìn vào bức tường bên trái của mình, kế bên bức tường đó là người mà hắn yêu nhất.
Lúc này, hắn có thể thấy được cô vẫn chưa ngủ, vẫn còn ngồi ôm chặt cái chăn ở trên giường.
Hắn đột nhiên đi đến cạnh bức tường đó, nhẹ nhàng đặt tay lên vuốt ve nó thật nhẹ, hắn tự trách, rõ ràng là hắn rất yêu cô, rất rất rất yêu, nhưng giờ đây khi cô đang ở cạnh hắn, trong lúc cô khó khăn nhất hắn lại không thể chạy đến ôm cô vào lòng như trước đây, không thể dỗ dành cô như trước đây, không thể cho cô mượn bờ vai tựa vào những lúc yếu lòng nhất, không thể...
Đột nhiên lúc này, hắn cảm nhận được có một luồng hơi lạnh thổi đến từ phía sau hắn, hắn không quay lại nhưng lạnh lùng nói: "Lâu rồi không gặp ta còn tưởng ngươi ngủm rồi!"
Kẻ đang đứng sau lưng hắn không ai khác