Nàng vẫn cứ ngồi đấy, mặc dù lúc này tay chân nàng run như cầy sấy rồi, nhưng có cho vàng nàng cũng chẳng dám nhúc nhích.
Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai nàng.
“Á Á Á Á…”
Nghe nàng hét lớn như vậy, hắn chợt bật cười. Thì ra hồ ly cũng sợ ma.
Đưa tay lên bịt miệng nàng lại, hắn kề sát cổ nàng, nói, hơi nóng phả vào cổ càng khiến nàng thấy sợ hơn: “Trả mạng cho ta…chưa trả thì chưa được đi…”
“Ta…ta đã nói rồi…ngươi…ngươi có đòi mạng thì đi tìm Bà Bà của ta mà đòi..ta…ta không biết gì hết…” Nói xong, nàng liền thút thít khóc.
Lúc này, nghe nàng khóc thì hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, rõ ràng muốn bày trò chọc nàng cho vui thôi, không ngờ lại khiến nàng sợ như vậy.
Bước lên một bước bằng nàng rồi ngồi xuống, hắn nói: “Ta vẫn chưa chết đâu.”
Nghe hắn nói vậy, nàng quay sang nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Mà, có lẽ hắn hiểu ý nàng, hắn nói: “Không hiểu đúng không?”
Nàng gật đầu.
“Để ta nói cho cô biết nhé?”
Nàng lại gật đầu.
“Trên đời này có một loại người, gọi là thiên tài!” Hắn đáp, sau đó nhìn cô rồi cười.
Mọi người hãy tưởng tượng đi, cái mặt hắn lúc này phởn kinh khủng.
“Cô tên gì?”
“Cửu Vĩ Hồ.”
“Cô không hỏi tên ta sao?”
“Hỏi tên ngươi làm gì? Dù sao ta cũng đâu gọi ngươi bằng tên.” Nàng đáp.
“Vậy không gọi ta bằng tên cô gọi bằng gì?”
Suy nghĩ một lát, nàng nói: “Ừm, ta sẽ gọi ngươi là…Tiểu Cẩu. Ha ha ha…” Nói xong, nàng cười một trận cực kì đã.
Còn hắn, ánh mắt sắt bén liếc nàng không biết từ khi nào đã trở thành ánh mắt dịu dàng, mà có lẽ chính hắn cũng không biết…
“Nếu cô gọi ta là Tiểu Cẩu vậy ta sẽ gọi cô là Cửu Nhi.”
“Tại sao ngươi lại gọi ta là Cửu Nhi? Mọi người ai cũng gọi ta là Cửu công chúa, ngươi cũng gọi ta như vậy đi!”
“Không thích!”
“Tại sao lại không?” Nàng thắc mắc hỏi.
“Bởi vì ai cũng gọi ta là Dương Tử Thành hoặc Dương ca ca hay là Tử Thành ca ca, chỉ có cô gọi ta là Tiểu Cẩu…”
“Tên Tiểu cẩu dễ thương mà, Tiểu Cẩu…chó con…đáng yêu mà!”
“Nể tình cái tên đó đáng yêu ta mới cho cô gọi đấy!”
Nghe hắn nói vậy, nàng nhìn hắn cười híp cả mắt.
Hai người họ cứ mãi nói chuyện vui vẻ với nhau mà không hề hay biết, từ phía xa xa, có một người đã thấy hết tất cả…
Về đến nhà, nàng ngay lập tức chạy đi tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường ngủ.
Chăn chỉ vừa đắp lên người, còn chưa kịp ngủ thì đã có người đến phá đám.
“Cộc cộc cộc…”
Dù rất mệt và buồn ngủ, nhưng nàng vẫn chui ra khỏi chăn đi mở cửa.
“A! Bà bà!!” Nàng vui vẻ dìu Bà Bà vào trong ngồi, rót nước cho Bà uống.
“Khuya như vậy còn đến tìm con là có chuyện quan trọng sao?”
“Không có chuyện ta không đến thăm con được ư?” Bà Bà của nàng, là một người ôn nhu, có vẻ mặt hiền từ, mái tóc Bà đã bạc trắng hết rồi, dù gì thì năm nay bà cũng mấy nghìn tuổi rồi còn gì…
Bà lại nói tiếp: “Tình cảm giữa con và Hắc Sát tiến triển đến đâu rồi?”
“Đến đâu là sao ạ? Con chỉ xem huynh ấy là huynh trưởng thôi, ngoài ra không có tình cảm nam nữ gì hết…”
Thở dài một hơi, Bà nói tiếp: “Dù sao con cũng lớn rồi, đến tuổi phải lập gia thất rồi, ta thấy Hắc Sát là một người tốt, có thể bảo vệ cho con…”
Lời Bà còn chưa nói hết, nàng đã ngắt lời: “Bà à, đừng ép con phải gã cho người mà con không yêu được không?”
Nàng, mặc dù bình thường thì rất bướng bỉnh và trẻ con, nhưng những lúc cần làm người lớn, nàng sẽ ra dáng người lớn.
Bà lại thở dài rồi nói: “Bà dù sao cũng già rồi, gần đất xa trời rồi, con là đứa cháu mà ta yêu nhất, không lẽ con định để ta phải chết khi cháu mình chưa lập gia thất sao?”
Bà là vậy đấy, cứ mỗi lần nàng không chịu thành hôn, Bà lại nói chuyện sống chết, mà chuyện này đã nói mấy trăm năm rồi, Bà có chết đâu, thế mà hở chút là lại bảo gần đất xa trời…
“Được rồi, được rồi, con sẽ thành thân, nhưng không phải là với Hắc Sát ca ca, con sẽ lấy người mà con yêu, chứ không phải là người con không yêu… Bà cứ yên tâm đi, trước khi Bà chết, Bà sẽ được nhìn thấy con mặc y phục của tân nương, bái đường cùng người con yêu… Được chưa?”
Nghe nàng nói vậy bà cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắc Sát là ma vương của ma giới, nàng là Cửu công chúa của yêu giới, nếu hai giới liên hôn thì không phải thế lực sẽ mạnh hơn sao? Nàng, đúng là vẫn còn rất nhỏ.
Khi Bà Bà rời khỏi phòng, cũng chính là lúc nụ cười của nàng vụt tắt. Nàng lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân mình rồi, từ trước đến giờ cái gì cũng là Bà Bà lo cho nàng, nhưng bây giờ nàng lớn rồi, hôn sự của nàng phải do nàng quản chứ.
Trong thâm tâm nàng, nàng chỉ xem Hắc Sát là huynh trưởng thôi, ngoài tình cảm huynh muội ra thì nàng thật sự không có tình cảm nam nữ