Vé lắc xổ số may mắn là một tấm giấy màu đỏ, dùng loại nghi thức mà Yến Trục Quang ghét bỏ vì quá ngu xuẩn như hai tay tạo thành hình chữ thập, kẹp vé xổ số vào giữa hai bàn tay, sau đó lắc tay trước sau ba lần.
Hệ thống có chút ủy khuất, đây đều là hình thức do lãnh đạo của nó thiết lập, trò đùa dai của bọn họ, đâu có liên quan đến nó.
Dù cho có chút ghét bỏ loại nghi thức thế này, nhưng Yến Trục Quang là người linh hoạt, nàng không đến mức bởi vì không thích mà bỏ qua phần thưởng miễn phí như vậy.
Yến Trục Quang lấy ra vé xổ số may mắn, đặt trong lòng bàn tay.
Hệ thống chiếu vào đầu Yến Trục Quang một danh sách phần thưởng thật dài phù hợp với nàng: “Ký chủ muốn phần thưởng như thế nào? Nghe nói nếu nguyện vọng trong lòng vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần không phải vậy đặc biệt hi hữu, tỷ lệ rút trúng sẽ tăng lên rất nhiều nga.”
Với điều kiện là ký chủ không phải thể chất phi tù*, bằng không tỷ lệ gì cũng đều uổng phí.
(*Phi tù - 非酋: ngôn ngữ mạng, ý nói vận khí đen như tù trưởng Châu Phi, đen là xui xẻo; ngược lại với "Phi tù" là "Âu hoàng" - 欧皇: hoàng đế da trắng, chỉ vận khí cực tốt)
Hệ thống thầm nghĩ, vận khí của ký chủ vẫn luôn rất khó giải thích.
Nói nàng may mắn, nhưng nàng thường xuyên bị một số người vô duyên vô cớ nhằm vào, vẫn luôn không được sống yên ổn; nói nàng xui xẻo, thế nhưng nàng muốn làm chuyện gì, lại trước nay đều là nghĩ cái gì thì thành công cái đó.
Bất quá ngày thường nhìn ra được hay không cũng chẳng quan hệ, lúc này mới chính là lúc chân chính nghiệm chứng huyết thống Phi Âu! Ký chủ, để cho ta tới nhìn xem đi!
Yến Trục Quang nói: “Ta muốn cái gì, không phải đã quyết định ngay từ đầu rồi sao?”
Tầm mắt nàng hướng về thứ nằm trên cùng danh sách phần thưởng, trên đó viết: "Vạn Phúc Hạch Châu."
Tên này nghe có vẻ vui mừng, dường như là vật cầu phúc nào đó dùng vào những dịp tốt lành.
Nhưng mà trên thực tế, đây lại là một loại cực phẩm độc linh bảo mang mộc hệ thuộc tính được hình thành một cách tự nhiên.
Loại Vạn Phúc Hạch Châu này thập phần khó có được, nghe nói là sau khi quỷ ô độc mộc vạn năm mất đi sinh cơ, bị hàng ngàn hàng vạn độc vật nhuộm dần, sau đó trải qua vô số vạn năm hình thành một viên mộc hạch tinh hoa.
Trong quá trình này, không được có bất luận ngoại lực gì can thiệp, một khi bị quấy nhiễu, sự ngưng tụ của Vạn Phúc Hạch Châu liền sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng chẳng còn khả năng cứu chữa.
Mà quá trình này chưa phải thứ khó nhất, khó nhất chính là, loại quỷ ô độc mộc này thọ mệnh dài nhất chỉ có ba ngàn năm.
Cho nên, loại mộc hạch tinh hoa dùng vạn năm quỷ ô độc mộc làm vật dẫn ngưng tụ ra này, cơ hồ là không có khả năng thành công.
Loại linh bảo hình thành một cách tự nhiên từ vô số sự trùng hợp đã được những kẻ say mê độc dược đặt cho cái tên vui vẻ như Vạn Phúc Hạch Châu, ý là bảo bối ngưng tụ ngàn vạn chi phúc mới có thể có được.
Mục tiêu của Yến Trục Quang chính là cái này.
Vạn Phúc Hạch Châu, ở tu chân giới trước kia của nàng cũng có, trùng hợp chính là nàng đã từng có được một viên như vậy.
Nhưng khi đó nàng đã không cần loại Vạn Phúc Hạch Châu này làm bản mạng linh bảo nên chỉ xem như một vật sưu tầm.
Sau đó nàng chỉ còn lại một sợi tàn hồn, sinh không mang đến, tử không mang đi, những bảo bối đó của nàng cũng không biết rơi vào tay ai rồi.
Hiện nay nàng thật ra lại cần một cái bảo bối như vậy, để điều hoà cân bằng hai loại lực lượng khi cải tạo Mộc Linh Căn thành Độc Linh Căn.
Hệ thống nhìn cái tên quỷ dị kia, trong lòng nổi lên một trận da gà.
Nó thật sự không cách nào lý giải, tại sao cái tên có ngụ ý tốt đẹp như vậy lại đặt cho một thứ độc vật đáng sợ, thật là không hiểu nổi sở thích của những người tu chân này.
“Ký chủ, ngươi chuẩn bị xong rồi sao? Nhớ rõ nhất định phải nghĩ về đồ vật mà ngươi muốn, không nên có tạp niệm khác nha!”
Nếu không cẩn thận rút trúng một thứ nằm trong đống tạp vật lung tung rối loạn kia, dù ký chủ không khóc nhưng nó sẽ khóc chết luôn.
Vì tránh quấy rầy ý nghĩ của ký chủ, hệ thống không nói thêm lời nào nữa.
Kho hàng hệ thống của nó không chỉ có bảo bối, còn có một thứ gọi là kho hàng rác rưởi.
Mấy thứ này được ủy quyền hạn quản chế không thể vứt bỏ, ghê tởm hơn nữa chính là, mấy thứ này còn sẽ xuất hiện ở trong phần thưởng xổ số may mắn, quả thực không biết người cài đặt điều kiện rút thăm trúng thưởng nghĩ cái gì.
Vì tránh làm cho tân ký chủ bị quấy nhiễu, chi tiết quá trình thực hiện nhiệm vụ của các ký chủ trước trong trí nhớ hệ thống đã được xử lý cho mơ hồ đi.
Nhưng ký ức của nó về những ký chủ trước xui xẻo như thế nào vẫn thập phần rõ ràng, mấy đời "phi tù" ký chủ đã bị những thứ trong kho hàng rác rưởi kia hại thảm.
Có vị ký chủ tâm hồn mong manh, còn bởi vì vậy mà thiếu chút nữa trực tiếp từ bỏ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, loại kho hàng rác rưởi này hoàn toàn là dùng để đả kích tính tích cực trong nhiệm vụ của ký chủ.
Thật khó mà gặp được một tân ký chủ vừa ưu tú lại tự giác như vậy, hệ thống một chút cũng không nghĩ để cho kho hàng rác rưởi đó phá hư tâm tình của ký chủ.
Chưa nói có rút được Vạn Phúc Hạch Châu hay không, ít nhất cũng nên trúng cái gì đó coi được một chút đi.
Yến Trục Quang khuôn mặt nghiêm túc, kẹp vé xổ số màu đỏ vào giữa hai bàn tay lắc ba lần, hệ thống cầu nguyện trong lòng, phù hộ ký chủ rút được đồ tốt, nhất định phải rút được đồ tốt!
Lắc xong ba lần, Yến Trục Quang liền phát hiện vé xổ số trong tay biến mất, ngay sau đó trước mặt nàng xuất hiện một cái khung vuông kỳ quái, ở giữa có ba cái vòng lăn xếp song song nhau, hiện tại đang điên cuồng chuyển động.
Yến Trục Quang cảm thấy có chút mới lạ, nhất thời cũng đã quên việc nàng đang rút thăm trúng thưởng.
Nói thật, tuy nàng nói muốn sử dụng vé xổ số may mắn, nhưng kỳ thật bản thân nàng không ôm hy vọng quá lớn.
Đồ vật trong kho hàng của hệ thống, thứ thích hợp để nàng sử dụng đều có mấy chục vạn, mà đó chỉ là tính theo chủng loại.
Trên thực tế rút thăm trúng thưởng là tính toán dựa theo tổng số đồ vật, từ trong mấy trăm triệu đồ vật rút trúng một cái như vậy, có bao nhiêu khả năng?
Đối với Yến Trục Quang mà nói, mục đích của việc quay xổ số may mắn thay vì nói là dùng để đạt được Vạn Phúc Hạch Châu, chi bằng nói là dùng để chơi thì đúng hơn.
Rốt cuộc, đồ vật của hệ thống đối với nàng mà nói, vẫn là thực mới lạ.
Không thả lỏng như Yến Trục Quang, hệ thống quả thực là nơm nớp lo sợ mà nhìn bàn thưởng chuyển động, quả thực còn muốn khẩn trương hơn cả ký chủ.
Sau khi quay không biết bao nhiêu vòng, bàn thưởng rốt cuộc chậm lại, sau một loạt âm thanh "cạch cạch" vang lên, ba cái vòng lăn cùng dừng lại ở cùng một ký hiệu: Một cái túi màu trắng.
Hệ thống trong lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “Xong rồi! Sợ cái gì tới cái đó!”
Túi màu trắng, chính là biểu tượng của kho hàng rác rưởi, huyết thống của ký chủ nhà nó bảo mật thần bí lâu như vậy, hiện giờ rốt cuộc đã tháo khăn che mặt, lộ ra hình ảnh "phi tù" sao! Nó không chấp nhận a!
Yến Trục Quang không biết suy nghĩ của hệ thống, sau khi vòng lăn dừng lại, cái túi màu trắng kia đã bị khung vuông "phun" ra, Yến Trục Quang bắt lấy túi màu