“Ký chủ, không phải là đi Hồn Đăng Điện hay sao, ngươi đi đâu vậy? Đây chẳng phải là hướng đi đến Trú Tuyết Phong à?”
Hệ thống cũng thực nghi hoặc, ký chủ nhanh như chớp liền nhảy đi ra ngoài, không nghĩ đến việc đi đúng hướng hay không sao? Ký chủ làm sao lại nhầm lẫn việc nhỏ như thế này được chứ?
Yến Trục Quang không để ý đến nó, nàng làm như không biết gì hết, mặt mày hưng phấn, dùng hết sức chạy về phía trước.
Tô Kiền Nhi phía sau Yến Trục Quang có chút giật mình bất an, Yến Trục Quang mở ra linh thức, dừng ở trên người Tô Kiền Nhi.
Lúc này, Tô Kiền Nhi đang nhìn phong cảnh bên dưới, thần sắc có chút nghi hoặc.
Yến Trục Quang giả vờ như không biết gì cả, chỉ chú tâm bay về phía trước, thẳng đến lúc có thể nhìn thấy Trú Tuyết Phong ở xa xa, Tô Kiền Nhi đột nhiên rùng mình một cái, nhịn không được hỏi: “Yến sư tỷ, hướng này có đúng là hướng đi đến Hồn Đăng Điện không?”
“Ân?” Yến Trục Quang phản ứng lại, nhìn xung quanh: “Ta vô ý quên mất, đi nhầm phương hướng rồi, đa tạ Tô sư muội nhắc nhở.”
Yến Trục Quang dừng gấp ở giữa không trung, hơi đổi hướng rồi mới bay tiếp: “Thật ngại quá, Tô sư muội, đây là lần đầu tiên ta dẫn theo người khác ngự kiếm, không cách nào phân tâm, chỉ lo điều khiển phi kiếm, thế mà lại quên mất chính sự.”
Tô Kiền Nhi lắc đầu, “Là do Kiền Nhi làm phiền Yến sư tỷ.”
“Không phiền”, Yến Trục Quang chỉ chỉ hướng Trú Tuyết Phong: “Nơi đó là Trú Tuyết Phong của Đại sư tỷ, ta cũng ở đó, ta thường chạy về hướng Trú Tuyết Phong, nên vừa rồi là theo bản năng mà bay về phía đó.”
“Đúng rồi”, Yến Trục Quang dường như lơ đãng nói: “Làm sao Tô sư muội lại biết được đường này không phải là đường đi đến nội môn Hồn Đăng Điện vậy? Nếu không nhờ Tô cô nương phát hiện ra, sợ là chúng ta đã bất tri bất giác chạy đến Trú Tuyết Phong hóng gió tuyết rồi.”
Tô Kiền Nhi trầm mặc một lúc lâu, không khỏi nhăn mày lại, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào mới tốt.
Lúc này, một thanh âm không xa không gần truyền đến: “Ta còn nói ngươi chừng nào thì phát hiện, thế nhưng mất thời gian lâu như vậy mới nhớ đến.
Đã thành sư tỷ của người ta rồi, vì sao còn hấp tấp bộp chộp như vậy?”
Người nói những lời đó đương nhiên là Vân Mật Tuyết, nàng không xa không gần đi sau hai người Yến Trục Quang, mãi cho đến khi Yến Trục Quang đột nhiên chuyển hướng, lúc này mới đi đến bên cạnh các nàng.
Sau khi nàng xuất hiện, Tô Kiền Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Yến Trục Quang cười cười lấy lòng Vân Mật Tuyết, “Là ta học nghệ không tinh, làm ảnh hưởng đến chính sự, may là có Tô sư muội nhắc nhở ta, bằng không ta đã trở thành trò cười rồi.”
Vân Mật Tuyết kinh ngạc nhìn Tô Kiền Nhi, lại nói với Yến Trục Quang: “Tô sư muội mới đến mà cũng phát hiện ngươi đi nhầm đường, có thể thấy được ngươi không đáng tin đến mức nào.”
“Nào có...”
Tô Kiền Nhi nhỏ giọng nói, “Vốn dĩ là do ta đoán bậy, ta thấy Đại sư tỷ chưa đuổi kịp, mới có chút nghi hoặc, lắm miệng hỏi Yến sư tỷ một tiếng.”
Vân Mật Tuyết nghe xong, liếc Yến Trục Quang một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, ‘Ngươi xem, Tô cô nương còn phát hiện ra không có ta, vậy mà ngươi lại không biết.’
Yến Trục Quang bày ra vẻ mặt vô tội, nàng không phải cố ý bỏ qua Đại sư tỷ, chỉ là muốn thử Tô Kiền Nhi một chút thôi.
Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này, ngoại trừ Yến Trục Quang, cũng không có ai để ý.
Tuy Tô Kiền Nhi có tâm tư mẫn cảm, nhưng cũng chỉ nghi hoặc một chút rồi cho qua.
Nàng chẳng thể nào biết được, đằng sau những nghi hoặc của nàng, đều là sự thử nghiệm có mục đích của Yến Trục Quang.
Rốt cuộc, những gì mà nàng trải qua ly kỳ như thế, ai có thể đoán được chứ? Chỉ là nàng không biết, người chỉ mới gặp nàng vài lần như Yến Trục Quang, thế nhưng đã hoài nghi nàng ngay từ lúc bắt đầu.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang lần thứ hai đi vào nội môn Hồn Đăng Điện, trưởng lão Hồn Đăng Điện đã nhận được thông báo từ chưởng môn từ sớm, thập phần dứt khoát thắp hồn đăng cho Tô Kiền Nhi.
Sau đó hắn nhìn nhìn Yến Trục Quang, nói: “Ngươi có thiên phú thực sự bất phàm, với tốc độ tu hành của ngươi, chỉ sợ qua không bao lâu, hồn đăng của ngươi phải được dời đến trung tâm Hồn Đăng Điện.”
“Đa tạ trưởng lão tán thưởng, đều là nhờ Đại sư tỷ dạy dỗ tốt.” Yến Trục Quang liếc mắt nhìn Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết nói: “Đều là do Trục Quang kiên định khắc khổ tu hành, Đại sư tỷ hổ thẹn, cũng rất ít quan tâm ngươi.”
“Ngay cả Đại sư tỷ mà còn nói là rất ít quan tâm, vậy chẳng phải Trục Quang là kẻ đáng thương không ai quan tâm hay sao?”
Yến Trục Quang lay động cánh tay Vân Mật Tuyết: “Ta biết Đại sư tỷ đối tốt với ta nhất, Đại sư tỷ không cần giận ta, nếu không lần sau ta mang Đại sư tỷ ngự kiếm phi hành đi?”
“Ngươi nha, chẳng lẽ Đại sư tỷ còn để ý đến việc ngự kiếm với ngươi sao? Chớ có bướng bỉnh.”
Vân Mật Tuyết hành lễ với trưởng lão, “Đã làm phiền trưởng lão rồi.”
Trưởng lão xua xua tay: “Đây là bổn phận của ta.”
Vân Mật Tuyết nói với Tô Kiền Nhi đang đứng một bên trầm mặc không lên tiếng: “Tô sư muội, chúng ta đi Đệ Tử Đường trước đi, ngươi còn cần phải lãnh vật tư nhập môn.”
Tô Kiền Nhi nhìn hai người các nàng, gật gật đầu: “Ân.”
Yến Trục Quang đứng tại chỗ một lát, bất quá mới đi được hai ba bước, Vân Mật Tuyết liền quay đầu lại nói: “Còn không mau đi, muốn tiếp tục quấy rầy trưởng lão sao?”
Yến Trục Quang lắc đầu, cười hì hì đi theo, nàng cố ý đứng về phía còn lại của Tô Kiền Nhi, kẹp Tô Kiền Nhi ở giữa hai người.
Bởi vì đã quá quen thuộc với quy trình nhập môn này rồi, nên Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang có thể mau chóng đưa Tô Kiền Nhi vào trong nơi ở của nội môn đệ tử.
Trong lúc đó, Yến Trục Quang thật ra theo đúng như lời nàng đã nói, suốt đường đi đều giới thiệu cho Tô Kiền Nhi về phong cảnh bên trong Phong Hoa Tiên Tông.
Chỉ là Tô Kiền Nhi không hứng thú lắm, cũng không biết nàng có nghe hay không.
Lúc hai người từ biệt Tô Kiền Nhi, nàng mới lấy lại tinh thần, thời điểm nàng tiễn Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang đi, sắc mặt lập tức phá lệ khách khí cùng nhẹ nhàng.
Hai người rời khỏi nơi ở của nội môn đệ tử, lúc bên cạnh chỉ còn mỗi Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết cũng khó được có chút nghi hoặc: “Tô sư muội, tựa hồ có chút không thích chúng ta lắm thì phải?”
Yến Trục Quang buông tay: “Có lẽ Tô sư muội giận chúng ta không cho nàng vào cửa, không muốn để nàng sống ở Trú Tuyết Phong, cho nên mới sinh khí?”
“Tô sư muội hẳn là không đến nỗi này...”
Vân Mật Tuyết là thật sự cho rằng nàng không thích hợp để trông coi Tô Kiền Nhi, trên Trú Tuyết Phong vừa khổ cực vừa lạnh lẽo, nàng lại không thường xuyên ở nơi đó, đến cả Trục Quang nhà mình mà nàng còn không chăm sóc