Nhìn nhìn……Đem bả vai thiếu niên làm thành sô pha, nằm lướt hệ thống Tiểu Viên tử dần dần thấy mí mắt phát mỏi, đầu mỏi, cứ như thế đi đánh cờ với Chu Công.Có lẽ là bên ngoài gió lạnh thỉnh thoảng sẽ tiến vào, tiểu gia hỏa giống như bánh trôi theo bản năng hướng về phía nguồn nhiệt, chui vào trong vạt áo của thiếu niên đang bị phát sốt.Nàng cọ qua cọ lại, móng vuốt nhỏ nhéo một góc vạt áo của thiếu niên , ngủ dạng thành hình chữ X.Mồ hôi lạnh trên trán chảy dài trên đôi môi nhợt nhạt nhưng sắc bén của thiếu niên, mạch máu xanh nhạt hơi phồng lên vì đau.
Thiếu niên trông xanh xao yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú cùng vẻ đẹp tao nhã, nhưng không ai nghĩ rằng hắn đang chìm vào giấc mộng vô tận, đang cố gắng kiềm chế từng đợt từng đợt sát khí cuồng bạo từ trong cơ thể ra.Bảy năm trước sau khi gia đình bị hủy diệt thảm khốc chưa từng có, hắn vẫn thường xuyên mơ thấy lúc chứng kiến người thân của mình lần lượt ra hành quyết.Trong cơn ác mộng kinh hoàng này, hắn nhìn thấy mẫu hậu đã tự tử bằng cách uống thuốc độc, nhìn thấy một thái giám đã từng trung thành với mẫu hậu đứng trước mặt hắn cao ngạo nhìn xuống, sau đó cảnh chuyển đến những bia mộ có ghi những cái tên quen thuộc ...!hắn lại nhìn thấy rất nhiều máu, và chỉ có hắn một mình trong giấc mơ vô tận này, trong mắt đầy hận thù.Hắn muốn giết sạch những người đó, giống như cách mấy tên đó đã giết mẫu tộc hắn, sát hại mẫu thân hắn…… Hắn chỉ muốn ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu, chẳng sợ vì thế mất hết hết thảy cũng không tiếc.Nhưng mà vẫn trong cơn ác mộng quen thuộc này, cơn ác mộng vây khốn hắn suốt bảy năm, lại có một xúc cảm mềm mại kéo thần chí hắn về.
Giống như một con động vật nhỏ mềm mại cọ trong lồng ngực hắn, một con nho nhỏ như quả cầu ấm áp, không hề có cảnh giác, ỷ lại lại tín nhiệm cọ cọ hắn.Giống như con mèo nhỏ trước đây hắn từng nuôi.Lần đầu tiên, d*c vọng giết người bạo ngược của hắn lại không dần nuốt chửng mọi giấc mộng như trước, trong vô thức hắn hành động theo bản năng ôm chặt con vật nhỏ vào trong ngực, chắn gió lạnh từ bên ngoài cho nó.Trong trời đông yên tĩnh giá rét, trong điện Kiến Chương Cung, một lớn một nhỏ hai tiểu đáng thương dựa sát vào nhau sưởi ấm, dường như trong cung điện lạnh băng nà, lại không rét lạnh như vậy.Ngày tiếp theo, Khương Tiểu Viên mới mơ mơ màng màng mà xoa đôi mắt bò ra, là bị gió lạnh thổi cho thanh