Đối mặt với Tục Đoạn đầy vẻ muốn giết người, người đi tặng đồ run bần bật: "Vậy, vậy mấy món này có đưa đi không?"
Tục Đoạn im lặng hồi lâu, chỉ thoát ra một chữ: "Đưa."
"...... Tuân lệnh." Người nọ nhét đồ vào túi Càn khôn, tè ra quần chạy mất, để lại bóng dáng một người ngồi lẻ loi trong đại điện.
Đêm hôm đó, Quý Thính đợi mãi mà không thấy người tới, cuối cùng chịu mệt không nổi, ngáp dài, đi nghỉ ngơi. Vừa nằm xuống giường, hắn đã tới, Quý Thính nhanh nhanh tiếp đón: "Tục Đoạn...... Chàng không được vui?"
Tuy rằng sau khi trở thành Ma tộc, hắn vẫn luôn mặt vô biểu tình, nhưng dù sao cũng phân ra vài loại, tỷ như giờ phút này, rõ ràng là tâm tình không tốt.
Tục Đoạn liếc nàng một cái, lạnh mặt lướt qua nàng nằm xuống giường, Quý Thính ngẩn ra, giờ nàng mới hiểu được vị này là tức giận nàng.
...... Nhưng nàng đâu có làm chuyện gì chọc tức hắn đâu!
Quý Thính ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa muốn ngã vào lòng ngực, hắn không nói một lời quay người đi, hiển nhiên không muốn ôm nàng. Quý Thính bất đắc dĩ: "Ta làm gì chọc đến làm chàng giận?"
Tục Đoạn không nói.
"Chàng không nói, tự ta đoán không được." Quý Thính ngọt ngào khuyên dỗ.
Tục Đoạn vẫn như cũ không nói lời nào, nhưng lỗ tai vẫn cẩn thận nghe động tĩnh từ Quý Thính. Nghe được nàng đi ra ngoài thì muốn quay đầu lại, nhưng cố nhịn xuống. Cũng may Quý Thính không đi xa, chỉ tới trước tủ quần áo thì ngừng lại, tiếp theo là tiếng sột soạt tìm đồ, Tục Đoạn nhăn mày, nghe nàng quay lại chỗ mình thì banh mặt lên.
"Tuy rằng không biết ta đã làm gì chọc chàng giận, nhưng không biết ta tự mình khâu vá quần áo cho chàng có thể làm chàng nguôi giận sao?" Quý Thính ôn nhu.
Tục Đoạn ngẩn ra, lật người lại, nhìn thấy trên tay nàng cầm một áo choàng đen, trên thêu hoa văn bằng chỉ vàng, vừa nhìn là biết tốn rất nhiều công phu. Hắn giấu đi kinh ngạc, lạnh mặt ngồi dậy, không nói một lời nhìn áo trong tay nàng.
Sau một lúc, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Không phải chỉ làm cho Viên Viên?"
Quý Thính sửng sốt, sau đó chợt thanh minh, tức khắc dở khóc dở cười: "Cho nên chàng là bởi vì chuyện này nên tức giận?"
Tục Đoạn không nói, nhưng biểu tình hiển nhiên là thừa nhận.
"...... Chàng bao nhiêu tuổi rồi? Còn vì việc như thế này mà giận ta, lại nói ngay cả ta chưa làm cho chàng, chàng nên nói thẳng với ta, làm gì mà giận lên, không duyên không cớ làm ta lo lắng." Quý Thính nói, cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Tục Đoạn quét mắt nhìn nàng: "Thiên Cẩm là vật hiếm có, toàn bộ ma cung cũng chỉ có mười khúc, tất cả đều đem tới chỗ nàng, ta ngay cả một cái áo lót cũng không có, không nên tức giận hay sao?"
"Nên nên nên...... Không đúng nha, Thiên Cẩm này không phải từ Thần Điện đưa tới sao, sao lại biến thành ma cung?" Quý Thính nghi hoặc.
Tục Đoạn lãnh đạm quay mặt đi. Quý Thính đã hiểu, cong môi lên, nhịn không được muốn ghẹo hắn: "Nếu thứ này quý trọng như vậy, nào dám kêu ma cung tiêu phí, vậy ta kêu Thần Điện đưa mấy khúc lại đây coi như trả cho chàng..."
"Quý Thính." Tục Đoạn chậm rãi mở miệng ngắt lời nàng.
Quý Thính cười ra tiếng tới, luyến tiếc lại chọc hắn, nàng duỗi tay cầm mấy ngón tay lạnh lẽo của hắn: "Được rồi, ta không nói."
Tục Đoạn không nói một lời rút tay về. Quý Thính ngạc nhiên: "Còn tức giận? Ta không phải làm áo choàng cho chàng hay sao?"
"Chỉ có một cái này."
Mà Viên Viên có rất nhiều cái. Quý Thính phát hiện mình thật là càng ngày càng hiểu ý ngầm của hắn, khụ một tiếng giải thích: "Thiên Cẩm quý trọng, ta nghĩ muốn luyện tập cho nhiều, luyện tốt rồi sẽ làm thêm cho chàng, mà đồ trẻ con lại tốn ít vải, cho nên càng thích hợp để luyện."
1
Tục Đoạn nhanh chóng nghĩ đến hôm nay nhìn đến những đồ lót con nít kia, có không ít đường may bị xiêu xiêu vẹo vẹo, mà áo choàng trong tay Quý Thính tuy rằng đường may cũng không đều nhưng chỉnh tề hơn nhiều, hiển nhiên đã có luyện tập qua sau đó mới làm. Trong lòng điểm bất mãn nhanh chóng tan thành mây khói.
Quý Thính vừa thấy bộ dáng này của Tục Đoạn, biết được đã dỗ dành được hắn, vẫy vẫy áo choàng: "Lại đây thử xem có vừa không."
"...... Nàng chưa từng đo thân cho ta, sao có thể làm được vừa người." Tục Đoạn ngoài miệng ghét bỏ, dưới chân lại đi mau hơn bất kỳ ai, vừa đi vừa cởi áo choàng đang mặc trên người, đến khi đến trước mặt Quý Thính, hắn chỉ còn lại áo trong.
Quý Thính mỉm cười chuyển tới phía sau, cẩn thận giúp hắn thay áo, Tục Đoạn mặc vào, cài lại đai lưng, xoay người nhìn mặt nàng: "Thế mà thật vừa vặn."
"To như vậy, nơi nào vừa người," Quý Thính nhìn tới bên hông chùng chùng, có chút không hài lòng, "Rõ ràng đã làm theo quần áo của chàng, sao lại không thích hợp, chàng cởi ra đi, ta sửa chữa xong thì đưa lại cho chàng."
Nàng vừa nói vừa duỗi tay muốn mở nút thắt, Tục Đoạn không vui lui lại một bước: "Ta thấy đã được."
"...... Quá lớn, ta sửa cho chàng một chút, mặc vào sẽ càng thoải mái." Quý Thính tận tình khuyên bảo, Tục Đoạn lại không chịu phối hợp, thậm chí vì không muốn đưa lại áo cho nàng, hắn mặc luôn áo choàng nằm lên giường.
"Chàng không cởi quần áo sao?" Quý Thính kinh ngạc.
Tục Đoạn nhắm mắt lại: "Ta cứ ngủ như vậy."
"......" Đây là quyết tâm không cho sửa chữa nha.
Quý Thính thở dài, vừa đến nằm xuống bên cạnh hắn đã bị đẩy đẩy ra. Vẫn luôn bị kéo vào trong lòng ngực hắn, Quý Thính: "?"
"Không cần đè lên áo choàng." Tục Đoạn nhàn nhạt nói.
"......"
Quý Thính vô ngữ dịch sang bên cạnh một chút, miễn không đè lên áo mới của hắn, hai người quy quy củ củ nằm trên giường không làm gì khác cả, ngủ một giấc đến hừng đông.
Quý Thính tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài mờ mờ mịt mịt, rất tưởng nhớ đến bầu trời sáng trong.
"Thượng thần, nên dùng buổi sáng." Giọng nữ quan vang lên.
Quý Thính nhìn về phía nàng, nhìn thấy chén thuốc trong tay nàng thì thở dài: "Chàng vẫn muốn ta uống sao?"
"Ma Vương điện hạ vẫn chưa phân phó dừng, cho nên hẳn là vẫn uống như thường." Nữ quan rũ mắt.
Quý Thính nhìn chén thuốc đắng thật lớn kia, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, mà thuốc này tựa hồ cũng nhắc nhở nàng, Tục Đoạn chưa tha thứ, chẳng sợ hiện giờ hàng đêm ở trong phòng nàng, chẳng sợ hắn ngẫu nhiên cũng có chút ôn nhu, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc vẫn không tha thứ cho nàng.
Nghĩ đến cái bớt đỏ tím hôm trước nhìn thấy, Quý Thính thở dài. Nhớ khi ở linh tuyền, nàng còn chưa từng thấy rõ cái bớt này, mấy ngày trước đây lại rõ ràng, chắc là sau khi thành ma tộc mới có, mà thành Ma tộc cũng vậy xuất hiện bớt cũng vậy, đều là do nàng làm cho hắn hiểu lầm.
Làm hắn bị thương làm nhục chí khí hắn đều chưa từng làm hắn sinh ra thù hận, chỉ tới khi nàng có khả năng thay lòng đổi dạ mới làm hắn trong chớp mắt nhập ma, chỉ tiếc khi nàng biết được, sự tình đã tới nông nỗi này.
"Thượng thần, thuốc không uống sẽ bị lạnh." Nữ quan thúc giục.
Quý Thính mím môi tiếp nhận chén thuốc, uống xong chén thuốc to đã không còn khẩu vị ăn uống gì nữa, nàng tùy ý lựa lựa vài gắp rồi cho những người này lui xuống.
Áo choàng làm xong, lại không có chuyện khác cho qua thời gian. Quý Thính bỗng nhiên nhàn rỗi, cả ngày đều buồn bực không vui.
Buổi trưa ăn không nhiều lắm, nữ quan lo lắng khuyên bảo: "Thượng thần lại dùng thêm chút đi, ngài ăn quá ít."
"Ta ở trong cung không có hoạt động gì, cũng không tiêu hao bao nhiêu sức lực cho nên không cảm thấy đói. Dọn dẹp xuống đi." Quý Thính chán đến chết, mở miệng.
Nữ quan thấy Quý Thính biểu tình không đúng, nhịn không được thử: "Thượng thần không cảm thấy vui?"
Quý Thính ngẩn ra một chút, cười khổ: "Có lẽ vậy, trước đây vài ngày còn tìm chút việc làm cho vui, hôm nay đột nhiên không còn gì làm, cũng không biết nên làm gì."
"Không bằng tiếp tục làm xiêm y nha! Hôm nay Ma Vương điện hạ mặc áo choàng ngài làm, nghe nói tâm tình rất tốt, còn tha thứ cho tên nô tài làm sai, nếu thượng thần làm vài món đồ, Ma Vương điện hạ chẳng phải là ngày nào cũng cao hứng hay sao!" Nữ quan cười nói.
Quý Thính nghĩ nghĩ, cự tuyệt: "Thôi đi, ta đã không còn hứng thú làm quần áo." Toàn bộ kiên nhẫn và hứng thú của nàng sau khi làm xong áo choàng cho Tục Đoạn thì biến mất ngay, kêu nàng chuyên chú làm một cái nữa, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
"Vậy ngài đi xem thoại bản? Hoặc tìm cung nhân chơi trò khác, cũng cho qua được thời gian." Nữ quan tận tâm tận lực đưa ra ý kiến.
Quý Thính xua xua tay: "Không cần lo lắng, hôm nay ta cũng không biết vì sao tâm tình không được tốt, có lẽ ngày mai sẽ tốt hơn."
"Thượng thần là nhớ nhà sao?" Nữ quan đột nhiên hỏi.
Quý Thính sửng sốt một chút, trong đầu trong nháy mắt xuất hiện trời xanh mây trắng, còn có hai đồ đệ nhỏ dễ thương vây quanh mình. Hơi chựng lại, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Có lẽ vậy."
Nói là nhớ nhà, còn không bằng nói là nhớ lại đoạn thời gian cùng với Tục Đoạn không hề có khúc mắc gì, hiện giờ với quan hệ của hai người thật sự nàng không biết làm thế nào để kéo cho gần lại.
Quý Thính lười biếng kêu đám người nữ quan lui xuống, còn mình lại ngồi ở bên cửa sổ tiếp tục phát ngốc.
Tin tức nàng không vui vẻ thật nhanh truyền tới chính điện, không bao lâu Tục Đoạn đã đến.
Nhìn đến hắn, Quý Thính còn có chút kinh ngạc: "Đã tối rồi sao?"
Ban đêm ở Ma giới khác với ban ngày không nhiều, nhưng ở đây lâu như vậy cũng sẽ dễ dàng phân biệt được. Nhưng Tục Đoạn chỉ ban đêm mới tới, đột nhiên trời mới chạng vạng đã đến, Quý Thính tức khắc hoài nghi mình ngồi ngốc tới nỗi không nhận biết thời gian.
Tục Đoạn đến ngồi xuống bên người nàng, Quý Thính nhìn cái áo choàng quá lớn trên người hắn, không nhịn được cười: "Chàng mặc áo không hợp thân như vậy, không có người cười chàng hay sao?"
Tục Đoạn bình tĩnh nhìn qua, tựa hồ dùng ánh mắt nói cho nàng: Ai dám?
Quý Thính nghĩ lại cũng đúng, Tục Đoạn giờ này ngày này, cho dù lúc nàng ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không nhất định có thể đánh thắng được hắn, chớ nói chỉ là mặc áo choàng không vừa, cho dù không mặc gì cũng không ai dám chê cười hắn.
Nhìn Tục Đoạn hiện giờ thần sắc lạnh băng, suy nghĩ Quý Thính lại có chút phát tán, nhớ lại trước kia tuy rằng Tục Đoạn cũng luôn lạnh lùng, nhưng mỗi khi đối mặt với nàng đều luôn là cười vui, mà hiện giờ đối mặt với nàng, hắn biểu lộ không khác gì đối với người khác.
Tục Đoạn nhìn thấy Quý Thính trước mặt mình vẫn thất thần, ánh mắt tối sầm: "Nàng muốn chạy?"
"Hả?" Quý Thính nhất thời không nghe rõ hắn nói.
"Khi nào đi?" Thanh âm Tục Đoạn càng như mang thêm khí lạnh.
Quý Thính sửng sốt: "Chàng muốn ta đi?"
Áp khí quanh thân Tục Đoạn giảm xuống rất nhiều, mắt hắn hiện lên tia giận dữ, thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh: "Thượng thần Quý Thính là chán ghét ma cung hay là chán ghét ta cho nên mới muốn rời đi?"
Càng nói đến cuối, sắc mặt hắn càng đông lạnh, từ cuối cùng vừa dứt, trên mặt hắn cơ hồ như muốn đông thành băng.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, ủy khuất nghẹn trong lòng một ngày như muốn nổ tung. Nếu như thân phận thượng thần trước đây, khi ủy khuất nàng chỉ biết vân đạm phong khinh quay mặt đi, mà giờ phút này nàng không muốn làm như vậy, vì thế chỉ theo bản năng ngã nằm lên đùi hắn.
Tục Đoạn: "......"
Động tác Quý Thính linh hoạt, thật mau đã bò vào trong lòng ngực Tục Đoạn, ôm eo hắn, nhắm mắt lại. Tục Đoạn không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo lại hòa hoãn xuống, tay cũng miễn cưỡng đỡ lấy eo Quý Thính để nàng ngồi được thoải mái.
Hai người an tĩnh ôm nhau, trong phòng chỉ còn lại âm thanh nến cháy lách tách. Không biết qua bao lâu, Quý Thính hơi buông lỏng ra, ngửa đầu nhìn Tục Đoạn: "Chúng ta có thể thương lượng chuyện này không?"
"Nói."
"Thuốc kia ta có thể không uống sao?" Quý Thính nhỏ giọng hỏi.
Mỗi ngày Quý Thính chỉ uống một loại thuốc, bởi vậy Tục Đoạn hiểu ngay nàng nói cái gì, không chút nghĩ ngợi: "Không được."
Ánh mắt đầy chờ mong chợt rách nát, Quý Thính có chút thất vọng, cúi đầu xuống, than nhẹ một tiếng: "Ta biết trong lòng chàng còn giận, chỉ có tra tấn ta mới có thể nguôi giận, nhưng mà thuốc kia ta thật sự không muốn uống, chàng có thể đổi phương thức khác xử phạt ta không?"
"......"
Quý Thính không nghe được hắn trả lời, mũi tức khắc cảm thấy ê ẩm, nói chuyện cũng khổ sở theo: "Là do ta không tốt, là do ta hại chàng thành như vậy, chàng hận ta cũng phải... Tục Đoạn, chúng ta trao đổi nội đan đi, ta làm Ma tộc, chàng không cần bắt ta uống thuốc đắng nữa, được không?"
Nàng vừa dứt lời, cằm đã bị ngón tay lạnh lẽo nâng lên, buộc nàng nhìn vào mắt hắn: "Thuốc đắng mỗi ngày nàng uống đều là linh chi sắp thành tinh chế thành, là do tự ta đi khắp các núi lớn tìm ra, mỗi một chén đều ngưng tụ tinh hoa, trợ giúp nàng bổ dưỡng kinh mạch bổ dưỡng thân mình, nàng gặp qua ai trừng phạt người khác mà dùng cách này chưa?"
Quý Thính ngốc ngốc nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nói được gì. Nàng lúc này mới nghĩ tới đã lâu mình không bị linh lực xói mòn làm cho khổ sở, những linh lực mà nàng phong ấn tại kinh mạch hiện giờ quy quy củ củ tuần hoàn trong cơ thể, chẳng những thế còn tăng trưởng không ít.
...... Cho nên nàng rốt cuộc ngốc tới cỡ nào mới cảm thấy mỗi ngày Tục Đoạn phái người bắt nàng uống chỉ là vì để khi dễ nàng?
Tục Đoạn lạnh lùng buông cằm nàng ra: "Chỉ ở ma cung mấy ngày nàng đã phiền chán nơi này, ta không tin nàng thật là không sai, nàng căn bản không có trái tim, không có khả năng vì ai mà dừng lại..."
"Tục Đoạn, chàng hiện tại là Ma Vương điện hạ, chàng có ngại có thêm Ma Vương Vương phi không?" Quý Thính ngắt lời.
"......"
Quý Thính nở nụ cười: "Chúng ta thành thân đi, kết linh khế, từ nay về sau đồng sinh cộng tử, tâm ý tương thông, giữa chúng ta không có bí mật gì nữa, chàng cũng biết được tình yêu của ta, ta cũng biết được khổ tâm của chàng, đời đời kiếp kiếp cho đến hóa thành sao trên trời."
"...... Linh khế một khi kết hợp sẽ đến chết mới thôi, nàng cũng biết mình đang nói gì?" Tục Đoạn khàn giọng hỏi.
Quý Thính cười một tiếng: "Tự nhiên là biết, chàng không phải không tin ta đối với chàng là thiệt tình hay sao, vậy ta chứng minh cho chàng xem."
"......"
"Còn có, hôm nay tâm tình ta không tốt, thứ nhất là nhớ nhà thật không sai, nhớ tới nhiều nhất là khi đó chúng ta thân mật khăng khít, thứ hai là bởi vì chén thuốc kia, cho rằng chàng còn tồn khúc mắc đối với ta..."
"Ta vẫn còn khúc mắc." Tục Đoạn ngắt lời.
Quý Thính dừng một chút, nở nụ cười: "Nhưng vẫn yêu ta, đúng không?"
Tục Đoạn không nói.
"Chỉ cần chàng còn yêu ta, vậy không có vấn đề gì nữa, có lẽ chàng vĩnh viễn vẫn sẽ oán hận ta, vĩnh viễn sẽ không giống như trước thân cận với ta, nhưng không sao, chỉ cần biết chàng còn yêu ta, ta sẽ có dũng khí vô hạn, lâu lâu dài dài ở bên cạnh chàng." Quý Thính cầm lấy tay hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tục Đoạn nhíu mày: "Cảm xúc nàng sao lại biến chuyển nhanh như thế." Vừa rồi còn thần sắc uể oải, lúc này cũng đã sinh ra vô hạn hy vọng, tựa hồ tâm tình cũng lên thật cao.
"Bởi vì hiểu lầm đã được cởi bỏ nha, ta tự nhiên là vui vẻ," Quý Thính nói xong, hơi thở dài, "Nhớ lại chuyện ngày xưa, một chút việc nhỏ cũng có thể trở thành hiểu lầm lớn giữa chúng ta, vừa rồi ta mới suy nghĩ, đơn giản là bởi vì ta chưa cho chàng đủ cảm giác an toàn, hết thảy đều do ta không đúng."
Mà kết linh khế là phương pháp hoàn toàn giải quyết cảm giác không an toàn của hắn, không có biện pháp nào thích hợp hơn để biểu lộ tâm ý của nàng, tuy rằng tâm tư của mình bị người khác nhìn đến thật kỳ lạ, nhưng so với chuyện giải quyết được hiểu lầm giữa hai người, những chuyện khác đều không đáng nhắc tới.
Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, lập tức nhảy ra khỏi người hắn, bắt đầu ngồi xuống đả tọa.
Tục Đoạn nhíu mày: "Nàng đang làm gì?"
"Thả linh lực ra, phối hợp ta cùng chàng lập khế ước." Quý Thính đơn giản nói một câu.
Tục Đoạn: "...... Nàng nghiêm túc?" Nhiều tiên lữ dù yêu đương cũng không dám kết linh khế, chỉ vì sinh mệnh họ thật dài, ai cũng không biết ngàn vạn năm sau, người vẫn luôn ở chung sớm sớm chiều chiều có một ngày nào đó sẽ hối hận hay không, mà một khi hối hận thì chỉ có một đường chết.
"Tự nhiên là nghiêm túc, ta sống lâu hơn chàng, rõ ràng hơn chàng linh khế là gì, Tục Đoạn, điều nên nói ta đã nói, hiện tại ta chỉ muốn dùng hành động chứng minh, chàng trong lòng ta là độc nhất vô nhị, ta yêu chàng, còn hơn sinh mệnh của ta."
Nói những lời này, khuôn mặt Quý Thính nhìn không ra tới nửa điểm do dự. Nàng trong mắt Tục Đoạn giống như một mồi lửa, làm tan đi băng sương trong lòng hắn.
Quý Thính thấy hắn nãy giờ không nói gì, nhắm mắt lại chuyên tâm đả tọa, lúc muốn thả ra linh lực, một bàn tay to lại bắt lấy cổ tay nàng, cắt đứt quá trình này. Quý Thính khó hiểu mở to mắt: "Làm sao vậy?"
"Nàng tựa hồ đã quên một vấn đề." Đã bình tĩnh lại Tục Đoạn nhàn nhạt mở miệng.
Quý Thính dừng một chút: "Vấn đề gì?"
"Ta khi nào đồng ý muốn cưới nàng?" Tục Đoạn từ trên cao nhìn xuống.
Quý Thính: "......"
Đúng nha, nàng đã quên mất chuyện này. Người ta còn giận dỗi nàng, nào dễ dàng đồng ý cưới.
Nàng có chút bất đắc dĩ: "Như vậy, Ma Vương điện hạ, xin hỏi như thế nào ngài mới có thể cưới ta?"
Tục Đoạn trầm mặc một hồi: "Ta còn thiếu một cái áo choàng."
"......"
"Nếu của hồi môn không có áo choàng mới, vậy sẽ không cưới." Tục Đoạn nói xong, duỗi tay kéo nàng nằm xuống bên cạnh, "Chuyện linh khế không vội, nàng trước dưỡng thân thể cho khỏe lại hãy nói."
Quý Thính nằm bên cạnh, nghe vậy lập tức hỏi: "Vậy nếu ta làm xong áo choàng cho chàng, chàng sẽ cưới ta?"
"An tĩnh, ngủ." Tục Đoạn không trả lời thẳng, bên tai lại dần dần phiếm hồng.
Quý Thính biết hắn ngượng ngùng, cười một tiếng, quyết định: "Vậy quyết định như thế, ngày mai ta sẽ bắt đầu khâu áo, hẳn là thật mau sẽ xong, trong khoảng thời gian này chàng chuẩn bị chút hôn sự, đừng để chờ ta hoàn thành xong mới bắt đầu, một phút một giây ta cũng không nghĩ chờ."
Tục Đoạn an tĩnh nằm ở một bên, không nói câu nào, giống như đã ngủ. Quý Thính không bị mắc lừa, xụ mặt mở miệng: "Nghe được không, trả lời ta một tiếng."
"...... Ừ."
Chẳng sợ nhập ma, chẳng sợ thành Ma Vương điện hạ giết người tứ phương, trong xương cốt tính tình sợ sư phụ vẫn không
đổi được.
1
Quý Thính khẽ cười một tiếng, dịch chuyển muốn chui vào trong lòng ngực hắn, kết quả mới nửa đường đã bị đẩy qua một bên.
"Đừng ép lên áo choàng." Tục Đoạn nghiêm trang.
Quý Thính: "...... Chàng thế mà không cởi ra, không đúng, chàng định cả đời sẽ mặc như vậy sao?"
"Chờ khi nào áo mới làm xong, ta sẽ đổi."
"...... Cởi." Nếu hắn vẫn luôn mặc như thế, vậy nàng có khác gì quả phụ?
Tục Đoạn không tiếng động kháng nghị, hiển nhiên là không muốn cởi. Quý Thính rơi vào đường cùng, ghé sát lỗ tai hắn, thấp giọng: "Nếu chàng cởi, ta sẽ cho chàng..."
Tục Đoạn chớp mắt: "Thật sự?"
"Tự nhiên là thật, cởi đi, ngủ mà ăn mặc nhiều như vậy thật khó chịu." Quý Thính bất đắc dĩ.
Tục Đoạn lập tức nghe lời cởi áo choàng ra, cực kỳ kiên nhẫn gấp gọn để lên ghế, lại phủ thêm một tầng kết giới bên ngoài. Quý Thính vô ngữ: "Ta và chàng đều ở đây, còn lo lắng ai trộm lấy hay sao?"
"Chỉ là cầu an tâm." Tục Đoạn nói xong, ngoắc đầu ngón tay, giường màn buông xuống che hai người kín mít.
Một đêm qua đi, Quý Thính mệt đến nỗi không nâng cánh tay lên được, chỉ theo thói quen nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Tục Đoạn thì sửng sốt một hồi vẫn chưa phản ứng gì.
Nàng vừa tỉnh lại, Tục Đoạn đã mở to mắt, nhìn thấy Quý Thính kinh ngạc thì rũ mắt, duỗi tay giúp nàng xoa xoa cánh tay.
"Chàng hôm nay không đi chính điện?" Quý Thính nhịn không được hỏi.
Tục Đoạn liếc nhìn nàng: "Hôm nay không có việc gì, không cần phải đi."
Quý Thính đột nhiên cảm thấy hắn tựa hồ có chút khác thường, muốn nói biến hóa cụ thể thế nào, phải nói kể từ đêm qua. Nhớ tới hắn bên tai nói những lời thô bỉ kia, trên mặt Quý Thính lại biến hồng.
Vì sao đột nhiên lại biến hóa như vậy? Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua nàng nói muốn thành thân, kết linh khế? Quý Thính như hiểu ra, đối với Tục Đoạn đã mềm hóa càng đau lòng.
"Nhìn cái gì?" Tục Đoạn nhíu mày.
Quý Thính cười cười: "Ta phải xác định xem ý nghĩ của mình đúng hay không." Dứt lời nàng lại chui vào trong chăn, Tục Đoạn ngẩn ra, ánh mắt lại tối sầm xuống.
Hồ nháo một buổi sáng, Quý Thính cảm thấy mỹ mãn nằm trong lòng ngực Tục Đoạn, nghĩ đến cái bớt đã rõ ràng nhạt đi, chỉ là hiện giờ hai người đã trải qua quá nhiều chuyện, chẳng sợ nàng dâng lên toàn bộ lòng mình đến trước mặt, hắn có lẽ cũng không quá tin tưởng, nhưng nàng lại đưa ra kết linh khế, chuyện này như dâng lên trái tim cho hắn, không khỏi làm hắn không tin.
Mãi cho đến buổi trưa mới rời giường, nữ quan bưng chén thuốc đứng chờ một bên, Quý Thính trong nháy mắt mặt đầy đau khổ, cẩn thận liếc Tục Đoạn một cái, tính toán xem nói như thế nào để khỏi uống chén thuốc này.
"Nhớ lại lần đầu tiên đi hái mấy lá thuốc này chọc giận Sơn thần, thiếu chút nữa đã bị chôn chỗ núi lở, cuối cùng nhờ liều mạng mới né tránh được." Tục Đoạn nhàn nhạt.
Quý Thính: "......"
Còn có thể nói được gì, uống đi. Quý Thính khô cằn cầm chén lên, uống một hơi cạn sạch. Tục Đoạn xem ra được vừa lòng một chút, dẫn nàng tới bên bàn, tự mình nhìn nàng dùng bữa.
Quý Thính ăn một ngụm cơm áp xuống cơn đắng, đột nhiên lại muốn tính sổ với hắn: "Nếu uống thuốc là để tốt cho ta, vì sao lại không cho ta ăn mứt hoa quả?"
"Tương khắc, quá ngọt không thể ăn." Tục Đoạn trả lời thật đơn giản.
Quý Thính lúc này mới nghĩ tới đồ ăn của mình chỗ này toàn là hơi nhàn nhạt, ngay cả điểm tâm cũng không phải thật ngọt. Trong lòng nàng sinh ra chút ngọt ngào, má chợt ửng hồng, chỉ cảm thấy hôm nay mình càng yêu hắn hơn so với hôm qua.
Mà loại cảm giác này khi Tục Đoạn bức nàng ăn chén cơm thứ hai đã hoàn toàn biến mất.
"Quá no." Quý Thính mím môi.
Tục Đoạn mặt vô biểu tình nhìn thức ăn bày trên bàn, sau một hồi nhàn nhạt nói: "Người phàm không thể ở lâu ở Ma giới, cho nên cơm này đều là một ngày ba lần ta cho người đi mua ở thế gian, đầu bếp nấu cơm hiện giờ đã 80 tuổi, nếu hắn biết tâm ý của mình bị bỏ như vậy..."
1
Hắn nói còn chưa dứt lời, Quý Thính cũng đã cầm lấy đũa ăn hết đồ ăn mà hắn kẹp lại, Tục Đoạn lúc này mới vừa lòng rời đi.
Hắn vừa đi, Quý Thính đỡ bàn đi đến nằm lên giường, lười biếng xoa bụng, giống như con mèo ăn no. Nữ quan cười, nói: "Hôm nay tâm tình của thượng thần tựa hồ tốt hơn rất nhiều."
Quý Thính nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, cái liếc này làm nữ quan lạnh cả người, vội lui ra sau một bước không dám nói gì thêm.
"Ngươi đi xuống đi." Quý Thính khi muốn bày ra tư thế vẫn là thượng thần khí phái mười phần, chẳng sợ không có linh lực, chỉ bằng khí thế vẫn làm người thuần phục.
Nữ quan cuống quít rời đi, Quý Thính lúc này mới thả lỏng lại. Nàng vẫn biết nữ quan đều báo cáo cho Tục Đoạn toàn bộ chuyện sinh hoạt lớn nhỏ của mình, trong lòng cũng không phải không phản cảm, loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm như vậy, tới ngẫu nhiên nói chuyện phiếm cũng bị truyền tới lỗ tai Tục Đoạn, chuyện này xác thật làm người không được cao hứng.
Nàng không muốn lập uy, cũng không có ý tưởng thay đổi hiện trạng, nhưng mà cũng không còn tâm tư sau này tiếp tục tán chuyện. Có chuyện gì nàng vẫn tự nghẹn đi, miễn cho bị truyền ra đủ loại lời nói, trước khi chưa kết linh khế, nàng sợ Tục Đoạn lại vì một câu nào đó mà sinh ra hiểu lầm.
Quý Thính trở mình, nhìn bầu trời mờ nhạt ngoài cửa sổ, sau khi bớt no bắt đầu lấy Thiên Cẩm ra làm cho Tục Đoạn một áo choàng mới. Tuy rằng không còn hứng thú làm quần áo, nhưng lúc trước đã làm nhiều cái như vậy, chắc ít nhiều cũng sẽ thuần thục hơn.
Nhưng mà không.
Chờ đến khi làm hư khúc vải Thiên Cẩm cuối cùng, Quý Thính trầm mặc nhìn nó. Sau đó nàng gọi chưởng quản nhà kho, xác định không còn khúc nào, thở dài một tiếng, đành gọi người đi Thần Điện.
Vì thế một đám người chờ đợi Quý Thính ở Thần Điện chỉ chờ tới được tin tức muốn vải Thiên Cẩm. Nghe nói là thượng thần muốn khâu vá quần áo, một tiểu tiên nữ lập tức chảy nước mắt: "Thượng thần ngày thường sao lại nhọc lòng tới mấy chuyện này, sao lại tự mình may quần áo? Tất nhiên là ở Ma giới quá khổ rồi."
Nàng nói như vậy, những tiểu tiên nữ khác cũng đỏ mắt, não bổ ra một hồi tuồng thê thê lương lương.
Thương Lục trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi muốn đi Ma giới tìm Tục Đoạn tính sổ, bị Đọa Thần vừa tới ngăn cản: "Ngươi đi làm gì?!"
"Ta đi tìm Tục Đoạn, hắn sao lại có thể khi dễ sư phụ!" Thương Lục đỏ mắt.
Đọa Thần nhíu mày: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Chỉ là người phụng mệnh Quý Thính tới lấy Thiên Cẩm run bần bật, nửa lời cũng không dám nói, cho nên tiểu tiên nữ bên cạnh ngươi một lời ta một chữ nói hết ra những điều mình nghĩ. Thương Lục càng nghe càng bi phẫn: "Nếu không phải Tục Đoạn đến một kiện quần áo cũng luyến tiếc đưa cho sư phụ, sư phụ sao lại tới nỗi phải tự mình may?"
Ngay cả quần áo còn không có, càng đừng nói cái khác, sư phụ còn bị thương chưa lành, sợ không phải sắp bị Tục Đoạn tra tấn đến chết.
"Hồ nháo! Nếu Quý Thính thực sự thảm như vậy, sao lại có thể mệnh lệnh cao đẳng Ma tộc đi làm việc cho nàng!"
Đọa Thần mắng một câu, thấy Thương Lục ngây người, hắn móc từ túi Càn khôn ra vải Thiên Cẩm, cười lạnh một tiếng, "Mấy nguyên liệu này toàn màu đen màu xanh nặng nề, trừ Tục Đoạn thích mặc loại màu sắc này, ngươi có thấy sư phụ ngươi mặc qua?"
Thương Lục vẫn còn ngây người, sau đó đột nhiên muốn khóc: "Ý sư phụ Đọa Thần là, Tục Đoạn tra tấn sư phụ bắt ngài may quần áo cho hắn?!"
"...... Tên này đầu óc rốt cuộc là nghĩ ra tới chuyện gì?" Đọa Thần vô ngữ liếc hắn, một chân đá vào đầu gối tên Ma tộc, "Nói cho rõ ràng, còn dám ấp úng, trực tiếp giết ngươi."
Cao đẳng Ma tộc: "......" Vì sao người Thiên giới hung ác như vậy, hắn muốn về nhà.
Đối mặt với nhiều tiên nhân như vậy, muốn chạy trốn là không thể, hắn chỉ có thể hai chân nhũn ra, gian nan giải thích: "Không phải là Ma Vương điện hạ bức bách, là Quý Thính thượng thần muốn tự mình làm quần áo cho ngài ấy."
"Không có khả năng! Sư phụ trước kia chưa bao giờ làm qua?!" Thương Lục không chút nghĩ ngợi phủ định.
Lúc này, thần hầu vẫn luôn ở trong góc tối mở miệng: "Có lẽ là thật, trước đó vài ngày Ma tộc có tặng về một ít quần áo, đều là cho Viên Viên, công phu làm kim chỉ không giống như người hay thường xuyên làm, hẳn là do thượng thần mới bắt đầu làm ra."
"Sao lúc trước ngươi không nói?" Thương Lục nhìn về phía hắn.
Thần hầu trầm mặc: "Ta tưởng Tục Đoạn đưa cho Viên Viên." Tục Đoạn hiện giờ rốt cuộc là người Ma giới, hắn sợ người khác nghĩ nhiều nên không nói ra.
Thương Lục lặng im, hỏa khí đã giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn còn nghi vấn với lời tên Ma tộc này.
"Là thật, Ma Vương điện hạ đối với Quý Thính thượng thần rất tốt, hàng đêm đều sẽ đến chỗ nàng, hiện giờ càng là một ngày ăn cơm ba bữa, nô tài chưa gặp ai kiên nhẫn như Ma Vương điện hạ." Ma tộc cẩn thận lấy lòng, nghĩ thầm cũng không thể ở nhà mẹ đẻ của Quý Thính thượng thần làm mất mặt Ma Vương điện hạ.
Thương Lục nghe hắn nói, trong mắt tràn đầy phức tạp, cuối cùng vẫn là Đọa Thần bàn tay vung lên: "Được rồi, việc này chính là các ngươi hiểu lầm, cũng không nghĩ Quý Thính nhìn bên ngoài tính tình thật tốt, kỳ thật nửa điểm ủy khuất cũng không chịu nổi, sao lại cho phép Tục Đoạn tra tấn nàng. Đều tan cả đi!"
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cọ tới cọ lui tản ra, chỉ có Thương Lục còn không chịu đi. Ma tộc sợ nhất chính là hắn, thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì vội vàng trốn ra sau lưng Đọa Thần, cảm thấy Đọa Thần khá thân thiết liền nhịn không được nói nhiều một chút: "Nếu hai vị còn không yên tâm, có thể tới ma cung một chuyến."
"Ai muốn đi gặp nàng." Đọa Thần khinh thường hừ một tiếng.
Ma tộc ân cần: "Hiện tại không đi, qua chút thời gian cũng sẽ đi dự tiệc cưới, Quý Thính thượng thần gặp các người hẳn là thật cao hứng..."
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy được biểu tình hai người này thay đổi, hắn tự biết mình nói sai, trong nháy mắt chạy trốn mất, chỉ để lại hai thầy trò mắt to trừng mắt nhỏ.
"Hắn nói gì?" Đọa Thần ngốc.
Thương Lục chớp chớp mắt, khiếp sợ nói: "Sư phụ muốn thành thân với Tục Đoạn?"
Đọa Thần: "......"
Mặc kệ nội tâm hai người này sóng to gió lớn thế nào, Quý Thính đã có được Thiên Cẩm, vì thế tiếp tục sự nghiệp làm áo choàng.
Chỉ là, lần này tuy rằng có củ cà rốt dụ hoặc —— hôn lễ của hai người —— treo phía trước, nhưng liên tiếp hủy hoại mấy khúc Thiên Cẩm, vốn dĩ đã mất đi hứng thú may quần áo, Quý Thính càng cảm thấy việc này buồn tẻ vô vị.
Mà càng ở trạng thái buồn tẻ vô vị, đồ vật làm ra càng không thể xem. Sau một lần lại thất bại, nàng uể oải vứt vải trên mặt đất, nữ quan đau lòng nhìn Thiên Cẩm: "Lúc trước thượng thần làm áo kia cho điện hạ còn không phải thật đặc biệt hay sao, sao lần này lại làm không được?"
"Ta cũng không biết, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu." Quý Thính buông tiếng thở dài.
Nữ quan nghĩ nghĩ: "Có phải là do trong lòng thượng thần không đủ yên tĩnh?"
"Không đủ yên tĩnh?" Quý Thính ngẩng đầu.
Nữ quan gật đầu: "Đúng nha, lúc trước khi thượng thần làm, mặt mày tràn đầy tường hòa, hiện giờ lại đều là bực bội, cho nên nô tỳ nghĩ, có lẽ là bởi vì trong lòng thượng thần không đủ yên tĩnh."
Quý Thính cảm thấy vô cùng có đạo lý, trong khoảng thời gian này Tục Đoạn mềm đi rất nhiều, vừa rảnh là sẽ tới gặp nàng, nàng nghĩ nếu dính ở bên người hắn như vậy, thời gian làm quần áo sẽ thiếu đi rất nhiều.
Chứ tay nghề đâu có thể nói ném là ném, nhất định là tâm không đủ tĩnh. Quý Thính nghiêm túc nhìn nữ quan: "Ngươi đi nói cho điện hạ biết, trước khi ta làm xong áo, chàng đừng tới tìm ta."
Nữ quan: "......"
Tục Đoạn nghe được tin này, khuôn mặt âm tình bất định một hồi, cuối cùng chỉ nói một câu "đã biết", từ hôm đó hắn xác thật không đi tìm nàng nữa.
Nhưng mà Tục Đoạn không tới, Quý Thính cũng không làm ra được một cái áo choàng ra hình ra dạng, sau khi nỗ lực cả nửa tháng, nàng đau khổ đi tìm Tục Đoạn: "Chúng ta có lẽ không thể thành thân."
Tục Đoạn: "......"
Quý Thính thở dài, cầm đám vải dệt ra: "Ta cũng không biết tại sao, nỗ lực như vậy, làm ra vẫn như rác rưởi, không bằng tới một nửa cái chàng đang mặc." Nói ra thật xấu hổ, áo choàng nàng đưa cho hắn, hắn vẫn mặc trên người, may mắn người tu vi cao không dính bụi trần, bằng không thật là dơ muốn chết.
Tục Đoạn nhìn trong tay nàng dúm dó một cục, hoàn toàn nhìn không ra đây là một khúc vải Thiên Cẩm trăm năm, nếu mấy con linh tằm kia biết được, chỉ sợ là tức chết.
"Tục Đoạn......" Quý Thính thanh âm yếu đi.
Tục Đoạn nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Đã biết."
"Chàng sẽ không tức giận chứ?"
"Sẽ không."
Quý Thính nhìn chằm chằm hắn một lát, yên tâm lại, cầm nguyên liệu giống mớ rau ngâm đi trở về cung điện của mình.
Ban đêm Tục Đoạn lại tới, trong lòng Quý Thính đầy hổ thẹn, nàng dùng toàn lực hầu hạ hắn, sau khi kết thúc nặng nề ngủ thiếp đi, mãi cho đến hừng đông hôm sau mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy Tục Đoạn ngồi bên bàn, nàng mờ mịt một hồi mới giãy giụa ngồi dậy, nhìn thấy Tục Đoạn đang làm gì, kinh ngạc: "Sao chàng..."
Nghe được động tĩnh Tục Đoạn nhìn về phía Quý Thính, trong tay còn cầm kim chỉ và vải dệt, hắn tựa hồ một đêm không ngủ, bởi vì vải dệt đã thành hình cái áo, lúc này đang được hắn khâu lại.
"Nếu ta không hỗ trợ, chẳng phải là đời này đều không được thành hôn?"