Quý Thính ăn nhiều bánh quả hồng tẩm độc, hôn mê một hồi vẫn có cảm giác không chân thật, giống như bị ăn nấm độc, cả người đều choáng váng. Loại choáng váng này vẫn giằng co hai ba ngày, nàng mới từ từ khỏe lên.
Từ khi Bạch Ngọc Nhi bị đánh chết, hậu cung trở nên quy củ hơn nhiều, những người bề ngoài hâm mộ Quý Thính bên trong ghen ghét cũng trở nên thành thật hơn, không dám nảy sinh ra ý tưởng gì khác. Mà những nàng không có tâm tư lộn xộn cũng không cố gắng lấy lòng Quý Thính nữa, một đám người dường như trở về thời điểm vừa vào cung.
Lại là một ngày mùng một, sáng sớm đột nhiên có tuyết rơi, gió lạnh cuốn bông tuyết bay đi, dừng trên cung điện tường đỏ ngói xanh, nhìn trông rất đẹp mắt.
Quý Thính thấy tuyết rơi liền chạy đến bên cửa sổ ngắm tuyết, hít vào không khí mới mẻ. cả người như được gột rửa, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ thanh triệt.
"Nuơng nương, các vị nương nương đang chờ ở chính điện, ngài mau qua đó đi." Thúy Nhi cười, khoác cho nàng một kiện áo khóac.
Quý Thính hơi dừng một chút: "Lại đến ngày các nàng tới thỉnh an?"
"Dạ đúng, hôm nay là mùng một tháng chạp, còn một tháng nữa là Tết." Thúy Nhi trả lời.
Quý Thính chớp mắt: "Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác bổn cung đã vào cung được nửa năm."
Tới lâu như vậy, nàng cái gì cũng chưa làm, nhưng thần kỳ chính là Thân Đồ Xuyên sắc mặt cải thiện không ít, có lẽ hắn tính ra còn có chỗ vui sướng. Trải qua ở chung lâu như vậy, Quý Thính hiểu ra được, ở thế giới này nàng không cần phải chờ đến khi bạo quân tuổi già, mà để vết bớt của hắn biến mất, nàng phải giữ sao cho không bị hắn giết là được.
Thoạt nhìn nhiệm vụ của nàng cũng sắp hoàn thành.
Quý Thính tâm tình không tồi đi chính điện, xa xa còn chưa tới đã nghe bên trong thảo luận cái gì "ngày sinh" cái gì "lễ vật" linh tinh, thảo luận thật vô cùng náo nhiệt. Quý Thính cảm thấy thú vị bước nhanh hơn, vừa đặt một chân vào phòng đã gấp gáp hỏi, "Các người đang nói chuyện gì?"
"Chúng thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
"Đều đứng lên đi, mau nói cho bổn cung biết, các người đang nói chuyện gì?" Quý Thính tò mò đi đến vị trí chủ vị.
Cô nương béo nở nụ cười: "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, bọn thần thiếp đang nói về tiệc mừng thọ của bệ hạ vào cuối năm."
"Tiệc mừng thọ gì?" Quý Thính ngốc một chút.
Cô nương béo thấy Quý Thính cái gì cũng không biết mà lại được làm sủng phi lâu như vậy, đã sớm thành thói quen, có lẽ đây là.... người ngốc có phúc của người ngốc.
Nàng nhanh chóng giải thích cho Quý Thính: "Bệ hạ sinh ngày 27 tháng chạp, mà ba ngày sau lại là Tết, nên mỗi năm vào dịp này trong cung phi thường náo nhiệt, ngay cả phiên bang cũng cố ý phái sứ thần tới đưa lễ vật năm mới cùng thọ lễ, mỗi năm đều có rất nhiều thứ độc lạ quý hiếm xuất hiện, lúc đó là thời điểm tốt để mở mang tầm mắt, bọn thần thiếp vô cùng chờ mong."
Quý Thính nghe xong thì hiểu được sinh nhật bạo quân cách tết không xa cho nên mỗi năm đều được tổ chức long trọng, các nàng là muốn nhân thời gian này để xem náo nhiệt.... Ăn tết, sinh nhật, Quý Thính ẩn ẩn cảm thấy hai từ có liên hệ, như thế nào lại cảm thấy thật quen thuộc?
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều, nhìn đám phi tần vẻ mặt đầy chờ mong, nhịn không được buồn cười hỏi: "Các ngươi lúc này không sợ bệ hạ nữa?"
Một cô nương rụt đầu, thè lưỡi nói: "Vào sinh nhật không nên thấy máu, bệ hạ từ trước tới nay đều không giết người vào dịp đó."
Những người khác lập tức gật đầu liên tục, một đám tựa như một đoàn chim cút nhịp nhàng, Quý Thính dở khóc dở cười chuyển sang đề tài khác.
Lại hàn thuyên một lát, ban thưởng vài thứ, tiệc trà nửa tháng một lần xem như kết thúc. Quý Thính lười biếng duỗi eo về phòng, rửa mặt, trang điểm lại, chuẩn bị tinh thần đón tên bạo quân tuổi nhi đồng.
Thay thành xiêm y đơn giản, đang trang điểm thì Thân Đồ Xuyên tới, qua gương đồng Quý Thính nhìn thấy hắn đến, lười biếng dựa vào khung cửa đánh giá mình, nàng không khỏi khẽ cười một tiếng: "Bệ hạ hôm nay trở về thật sớm."
"Cũng sắp đến tết, đây là thời điểm nhàn rỗi nhất, hôm nay tuyết rơi, ái phi thấy chưa?" Thân Đồ Xuyên lười nhác đi đến phía sau nàng, Thúy Nhi đang ở sau lưng chải tóc cho Quý Thính liền nhanh nhẹn lui xuống, hắn cầm lược ngọc, vụng về giúp nàng chải tóc.
1
Quý Thính đã sớm thành thói quen nghe hắn gọi "ái phi, Hoàng Hậu, Quý Thính" ba từ xưng hô này thường xuyên luân chuyển, nàng tiếp tục nói chuyện với hắn đối diện trong gương đồng: "Hôm nay mùng một, các tỷ muội trong cung đến thỉnh an, thần thiếp sáng sớm đi tiếp các nàng nên đã biết được tuyết rơi."
Thân Đồ Xuyên bừng tỉnh: "Hóa ra hôm nay là ngày thỉnh an."
"......Ngài chính là vì chuyện này nên mới sắc phong ta, nhanh như vậy đã quên?" Quý Thính vô ngữ.
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng: "Cô trăm công nghìn việc, làm sao có thể nhớ được chuyện nhỏ này?"
Quý Thính nghiêng người liếc hắn một cái, lại tô thêm một lớp son môi, thoạt nhìn đỏ rực thật tươi đẹp. Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát, thấy nàng vẫn còn muốn tiếp tục trang điểm, rốt cuộc nhịn không được: "Ngươi như vậy ra cửa, người khác sẽ cho rằng ngươi vừa ăn thịt con nít."
"Bệ hạ có lẽ không biết, cái này giống như tượng trưng cho sự dữ dội, thần thiếp tô nhiều lên, sẽ không ai dám bắt nạt khi dễ ta." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.
Thân Đồ Xuyên khinh thường: "Ai dám khi dễ ngươi?"
"Ngài."
"....."
"Rõ ràng là chuyện mình ghét nhất lại giao cho thần thiếp, thần thiếp làm tốt cũng không khen ngợi khích lệ một câu, lại còn bày ra bộ dạng đó là chuyện đương nhiên, không phải khi dễ thần thiếp thì là gì?" Quý Thính nheo mắt lại.
Thân Đồ Xuyên không nói gì một hồi lâu, sau đó chậm rãi: "Ái phi, cho dù ngươi tô miệng thành màu đen, cô mà khi dễ ngươi vẫn sẽ khi dễ."
Quý Thính: "A."
Thân Đồ Xuyên tâm tình rất tốt, giúp nàng chải tóc xong nhìn về phía bàn trang điểm, tìm một vòng, nhíu mày: "Bộ diêu mà cô ban thưởng cho ngươi đâu?"
"Trên bàn không có sao? Vậy hẳn là đã thưởng cho phi tần." Quý Thính cũng nhìn sơ qua, tìm không thấy cũng không để bụng.
Thân Đồ Xuyên hơi dừng lại: "Món đồ kia được khảm bồ câu huyết ngọc là cực phẩm, trên đời chỉ sợ tìm không ra bộ thứ hai, ngươi cứ như vậy mà thưởng cho người khác?"
"Cũng không tính là tùy tiện, rốt cuộc các nàng cũng đều là phi tử của ngài, nghiêm khắc mà nói cũng đều là phu nhân của ngài." Quý Thính tùy tiện lấy một cây trâm trên bàn đưa cho hắn, nói tiếp: "Không chỉ có bộ diêu, còn có rất nhiều đồ vật, nơi này thần thiếp cũng không cần nên đã đưa cho các nàng."
Dù sao cũng chỉ là thế giới giả thuyết, những món đồ kia đối với nàng ngoại trừ đẹp thì nửa phần giá trị cũng không có, nếu các tiểu cô nuơng thích, nàng liền cho.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy, cười thành tiếng: "Ngươi nhìn vậy mà cũng thật lớn mật, dám tùy ý xử trí đồ vật mà cô đưa đến." Tuy nói vậy, nhưng hắn lại không có ý muốn trừng phạt nàng, ngay cả động tác búi tóc cho nàng cũng không dừng lại, nửa phần cẩn thận cũng không giảm.
Chờ hắn đem trâm cài xong lên đầu, Quý Thính nhìn trái nhìn phải, vô cùng vừa lòng gật gật đầu: "Tay nghề của bệ hạ quả thực tốt hơn nhiều so với thần thiếp."
"Ngươi tự biết tay nghề của mình là thế nào, làm nữ tử mà điều đơn giản nhất là búi tóc mà cũng không biết, thực sự ngốc đến tận cùng." Thân Đồ Xuyên khinh thường liếc nàng. Việc này đến hắn còn biết, mà nữ nhân này thứ cơ bản nhất cũng không làm được.
Quý Thính vừa lòng nhìn búi tóc đơn giản, đứng dậy ấn hắn ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng giúp hắn ấn ấn huyệt thái dương: "Bệ hạ nghị sự nguyên buổi sáng hẳn là rất mệt mỏi, để thần thiếp giúp ngài ấn huyệt."
Thân Đồ Xuyên thần sắc thả lỏng, nhắm mắt lại, Quý Thính nhìn mặt hắn trong gương đồng, đột nhiên cảm thấy chẳng sợ gương mặt này mang cho nàng biết bao nhiêu bực bội, chỉ cần nhìn tiểu biểu linh tinh của hắn cũng cảm thấy hắn có chút đáng yêu......
Thật đáng sợ nha, nàng thế mà lại cảm thấy bạo quân đáng yêu!?
Quý Thính vừa thất thần, lực đạo trên tay lớn hơn chút, Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Làm càn, ngươi định mưu sát cô sao?"
Quý Thính "...." Quả nhiên, vừa rồi cảm thấy hắn đáng yêu chỉ là ảo giác mà thôi.
Nàng giả cười một tiếng, thả nhẹ lực đạo, thần sắc Thân Đồ Xuyên lúc này mới thả lỏng lại, nhìn hắn thả lỏng mặt, Quý Thính suy nghĩ một chút, hỏi: "Sắp tới sinh thần của bệ hạ?"
"Ừm, không đến một tháng nữa." Thân Đồ Xuyên nhắm mắt lại nói.
"Những năm trước sinh thần ngài làm gì?" Quý Thính có chút tò mò.
Thân Đồ Xuyên nhăn mày thành một khe rãnh: "Đơn giản là các quốc gia phái sứ thần đem đồ tiến cống đến, trong cung tổ chức yến hội cho đến giao thừa thì kết thúc." Liên tiếp mấy ngày đều mở tiệc, hắn chỉ cần lộ mặt là sau đó có thể rời đi, nhưng hắn vẫn không muốn đi, nhắc tới chuyện này, Thân Đồ Xuyên liền tỏ đầy vẻ không kiên nhẫn.
Quý Thính nhìn mặt hắn, lại một lần cảm khái nhân thiết của bạo quân thật kỳ lạ, rõ ràng là tàn khốc bạo ngược, nhưng khi đụng đến chuyện quốc gia thì không hề xung đột với đại thần, rõ ràng cả ngày động tí là đánh là giết, nhưng mỗi khi chạm tới tổ tông quy củ, hắn luôn cố tuân thủ theo quy tắc tổ tông, thật làm người khác không biết nên gọi hắn là minh quân hay bạo quân nữa.
Nàng cong cong khóe môi: "Còn chỉ hơn hai mươi ngày, thời gian chuẩn bị cũng cấp bách, thần thiếp tựa hồ phải chuẩn bị lễ vật cho bệ hạ mới được, bệ hạ muốn gì?"
Thân Đồ Xuyên thong thả mở mắt, thông qua gương đồng đối diện với Quý Thính: "Ngươi muốn đưa lễ vật cho cô?"
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên thần thiếp tham dự khánh thọ của ngài, đương nhiên phải chuẩn bị thật chu toàn, chỉ là không biết bệ hạ thích cái gì, sợ thần thiếp chuẩn bị thứ ngài không thích." Quý Thính nhìn hắn chớp chớp mắt. Bình tĩnh xem xét lại, bạo quân đối với nàng vẫn không tồi, nàng tự nhiên cũng nên có qua có lại, không thể dựa vào thân phận làm thuốc ngủ mà làm xằng làm bậy.
Thân Đồ Xuyên nhìn khuôn mặt tràn trề vui sướng của nàng, nhất thời không biết nên phản ứng như nào. Hắn mỗi năm đều trải qua sinh thần, nhưng lần nào cũng đều là ứng phó các sứ thần, còn phải tham dự mấy yến hội làm người khác bực mình kia, mấy ngày đó không có tới một sự kiện khiến hắn thích thú, cho nên Thân Đồ Xuyên không quá nguyện ý đón sinh thần.
...... Quý Thính nói sẽ cho hắn lễ vật, điều này khiến hắn cảm thấy có hứng thú hơn.
Quý Thính thấy hắn trầm mặc không nói, không khỏi hỏi thêm câu nữa: "Bệ hạ vì sao không nói?"
"Cô trước kia chưa bao giờ nhận lễ vật, cho nên trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra cái gì." Thân Đồ Xuyên thành thật trả lời.
Quý Thính bật cười: "Bệ hạ đừng nháo nữa, lễ vật mà các sứ thần đem tới đều là đồ tốt trong thiên hạ, còn có hậu cung tiền triều đưa thọ lễ, như thế nào lại nói là chưa bao giờ nhận được lễ vật."
"Những thứ đó đều là đưa cho bệ hạ, không phải là Thân Đồ Xuyên, Hoàng Hậu hỏi ý kiến của cô, tự nhiên là muốn đưa cho Thân Đồ Xuyên đi?" Nếu không thì cũng không cần thiết phải hỏi, đưa thứ quý giá nhất là được.
Quý Thính dừng một chút: "Lí giải như vậy cũng không sai, thần thiếp chỉ nghĩ đưa ngài thứ ngài thích." Nàng kì thật cũng chỉ vì lấy lòng một chút mà thôi, không nghĩ tới đột nhiên bị hắn thăng hoa ý nghĩ này lên, cho nên trong lúc nhất thời cũng ngượng ngùng thừa nhận, nếu mình trực tiếp lấy đồ của hắn tặng lại cho hắn thì đúng là không biết xấu hổ, cho nên muốn chờ hắn gật đầu lại đưa qua mà.
Nhưng hiện tại trông cậy vào việc từ tư khố của hắn chọn lấy đồ vật mà hắn thích thì đúng là không có khả năng, chỉ hy vọng hắn không đưa ra yêu cầu quá cao, tùy tiện chỉ điểm một đồ vật nào đó là tốt rồi.
Dưới ánh mắt chờ mong của Quý Thính, Thân Đồ Xuyên giây tiếp theo mở miệng: "Không bằng ngày ấy ái phi nấu cho cô một chén mì trường thọ đi."
"Mì trường thọ?"
"Ừ, muốn thêm hai cái trứng, cô xem trong thoại bản gia đình bình thường mừng
thọ là ăn như vậy, cho nên có chút tò mò." Thân Đồ Xuyên nói xong, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Quý Thính thì nhíu mày lại, "Yêu cầu quá cao sao?"
"...... Không phải, nếu bệ hạ thích, thần thiếp ngày ấy nấu một chén mì trường thọ cho ngài." Yêu cầu này của bạo quân, thật là ngoài dự đoán...... vô cùng mộc mạc.
Thân Đồ Xuyên lúc này mới vừa lòng, nói thêm vài câu với Quý Thính rồi đi ngự thư phòng gặp đại thần. Hắn vừa đi, Quý Thính thả lỏng lại, trong đầu nghĩ tới chuyện tiệc mừng thọ, nhớ lại trong tiểu thuyết thế nào, nàng lập tức mở to mắt.
Lúc trước nàng xem sách, ngoại trừ hai trăm từ diễn tả chuyện liên quan tới bạo quân, phần còn lại trong sách là chuyện nam chủ lang bạt giang hồ, cho nên Quý Thính không nhớ kỹ, hiện giờ nghĩ lại ——
Tiệc mừng thọ này chính là nguyên nhân làm nam chủ muốn giết bạo quân.
Quý Thính mím môi, đọc lại đoạn mô tả này, là tình tiết có người hỏi sau khi nam chủ giết bạo quân vì sao hắn phải giết vua, nam chủ đáp, bởi vì ở tiệc mừng thọ, bạo quân giết chết người bạn thân lâu năm của nam chủ, cho nên nam chủ mới vì bạn thân mà báo thù.
...... Cho nên bạn thân này là ai?
Quý Thính nhanh chóng xem đi xem lại tiểu thuyết, không dám bỏ qua một chữ, ngay cả tình tiết sau khi bạo quân chết, nàng cũng nghiêm túc tìm mấy lần, lăn qua lộn lại cuối cùng mới thấy được, đó là một tiểu vương tử từ phiên bang tới tiến cung, bộ tộc của người này vừa có xung đột với quốc gia của bạo quân, lần này tiến cung là muốn ám sát, kết quả không thành công, còn lại bị giết đi.
Quý Thính chải vuốt lại đủ loại quan hệ nhân quả, cuối cùng xác định mình nên làm gì: tìm cách ngăn cản tiểu vương tử ám sát, làm hắn ta bình an rời đi, như vậy nam chủ sẽ không có lý do giết chết bạo quân, bạo quân như vậy sẽ được an toàn.
Chỉ là, làm thế nào để ngăn cản tiểu vương tử, nàng phải suy ngẫm lại. Quý Thính nhíu chặt mày, ngồi trầm tư hồi lâu trước bàn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám bánh quả hồng trên bàn... Kể từ lần nàng ăn quá nhiều bánh quả hồng có độc, Thân Đồ Xuyên mỗi ngày đều cho mang bánh đến chỗ nàng, hiện giờ nhìn tới, Quý Thính quả thực có phản xạ muốn nôn mửa ngay.
Nhìn chằm chằm dĩa bánh cả nửa ngày, Quý Thính vẻ mắt ghét bỏ lấy đồ vật che nó lại.
Trận tuyết đầu mùa chỉ rơi một canh giờ là ngừng, bông tuyết rơi trên mặt đất đã bị hòa tan ngay, rất mau bị ánh mặt trời hong khô, trong cung dường như chưa từng có tuyết rơi.
Nhưng trận tuyết này to hay nhỏ đều có nghĩa là mùa đông đã tới. Thời tiết quả nhiên cũng ngày càng lạnh đi, gió lạnh thổi lên trên da thịt giống như muốn thổi xuyên đến xương. Sau đó lại thêm hai trận tuyết rơi, mái ngói cung điện tích một lớp chăn bông trắng dày, tường đỏ ngói xanh tuyết trắng, càng làm nổi bật mấy cành hoa mai xinh đẹp trong cung.
Cảnh mùa đông tuy đẹp, Quý Thính lại không yêu ra cửa. Cả ngày nàng ăn vạ trong tẩm điện có địa nhiệt, ngay cả phi tần thỉnh an cũng tới phòng riêng, tóm lại, Quý Thính chết sống đều không muốn nhúc nhích.
Nhưng nàng không nghĩ động, cũng tới lúc không thể không ra cửa, bởi vì không còn bao nhiêu ngày là tới ngày sinh của Thân Đồ Xuyên.
Nàng nghe được tin tiểu vương tử kia vào cung, cũng muốn trực tiếp ngăn người ở bên ngoài cung điện, miễn cho hắn chạy vào cung ám sát. Đáng tiếc ý tưởng tốt vậy lại không ai ngoài cung có thể giúp đỡ, cho nên cơ hội ngăn trở cũng chỉ có thể làm ở tiệc mừng thọ.
Quý Thính vô cùng đau đầu nhưng lại không thể làm gì khác, nàng chỉ có thể an tĩnh chờ đến ngày. Mà hôm nay chính là ngày đó.
Sáng sớm tinh mơ, Thân Đồ Xuyên vớt nàng ra khỏi chăn, nhìn bộ dáng bất mãn của Quý Thính, hắn không khỏi xì một tiếng: "Nhanh lên, đi chuẩn bị."
"...... Chuẩn bị cái gì?" Quý Thính buồn ngủ mông lung, qua tầng giấy cửa sổ có thể nhìn thấy sắc trời sáng lên là vì tuyết chứ không phải trời thật sự đã sáng.
Thân Đồ Xuyên không vui nhíu mày: "Ngươi đã quên? Hôm nay là sinh nhật cô."
Quý Thính mở choàng mắt, tức khắc vô cùng tỉnh táo: "Là hôm nay sao... Đúng, là, là thần thiếp mơ ngủ hồ đồ."
Ngày hôm qua nàng còn tập lại kế hoạch ngày hôm nay, không ngờ còn quá buồn ngủ nên bây giờ mới nhớ ra.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng vội vàng đứng dậy, dáng vẻ gấp đến độ chờ không được, sắc mặt hắn mới hơi hơi đẹp một chút: "Không cần sốt ruột như vậy, cô còn chưa đói bụng, đi Ngự Thư Phòng một chút, lát nữa sẽ quay về dùng đồ ăn sáng."
"Vậy thần thiếp chờ bệ hạ trở về." Quý Thính cười rạng rỡ.
Thân Đồ Xuyên hơi hơi gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Quý Thính nhìn theo bóng dáng hắn, vừa tới trước cửa, đột nhiên gọi lại: "Bệ hạ!"
"Chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên quay đầu lại.
Quý Thính cười đến mi mắt cong cong: "Chúc bệ hạ sinh nhật vui sướng."
Tim Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt như bị đánh một quyền, có thứ gì đó làm cả người hắn run run, trong đầu nghĩ đến từ hôm nay trở đi, mỗi một năm đều sẽ có nữ nhân này, cười đến đôi mắt cong cong, nói ra những lời này, vậy cả đời hắn tựa hồ cũng không quá dài và buồn chán.
Thân Đồ Xuyên mím môi, rũ mắt giấu đi hoảng loạn trong mắt, giả vờ cười rồi khinh thường xì một tiếng, tiếp tục đi.
Hắn vừa đi, nụ cười trên mặt Quý Thính liền biến mất, nàng vội vàng gọi Thúy Nhi đến hỏi: "Bổn cung kêu ngươi hỏi đồ vật từ chỗ Lý công công, ngươi có chưa?"
"Bẩm nương nương, đã hỏi qua Lý công công, đồ đang để trên thiên điện." Thúy Nhi thần sắc khẩn trương.
Quý Thính gật gật đầu, lại hỏi: "Sứ thần phiên bang khi nào tiến cung?"
"Ước chừng là buổi chiều, đến lúc đó nữ quyến sẽ đến hậu cung bái kiến nương nương, sứ thần đi tiền triều thỉnh an bệ hạ, tới tiệc tối mới có thể tụ lại bên nhau." Thúy Nhi nhất nhất trả lời.
Nói cách khác, nàng chỉ có thể động thủ ở buổi tiệc mừng thọ, khó khăn thật sự quá lớn. Quý Thính than nhẹ một tiếng, lại dặn dò Thúy Nhi lần nữa: "Việc này ngươi nhất định phải kêu những người đó cẩn thận, không để bị bệ hạ phát hiện, nhưng mà cũng nói cho bọn họ, không cần quá sợ hãi, bổn cung làm chuyện không hại bệ hạ, bệ hạ cho dù biết được cũng sẽ không trách tội bổn cung, càng sẽ không liên lụy các ngươi."
"Nô tỳ biết, nương nương sẽ không hại nô tỳ, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực." Thúy Nhi thật nghiêm túc.
Quý Thính tâm sự nặng nề cười cười, chờ Thúy Nhi đi rồi mới thở hắt ra, cầu nguyện cho hôm nay hết thảy thuận lợi.
Vì Thân Đồ Xuyên nói sẽ về ăn sáng, Quý Thính thay đổi xiêm y, không ăn gì mà chờ đến khi hắn trở lại mới cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.
"Bệ hạ ăn nhiều một ít, hôm nay chỉ sợ rất bận, cơm trưa còn không biết là khi nào mới ăn được đâu." Quý Thính ân cần giúp hắn chia thức ăn, quyết định hôm nay vì là sinh nhật hắn nên sẽ đối tốt với hắn một chút.
Thân Đồ Xuyên nhìn đầy bàn đồ ăn, lặng im một hồi mới miễn cưỡng cầm đũa lên ăn cơm, ăn được một nửa thì buông đũa xuống, ý vị thâm trường mở miệng: "Hôm nay đồ ăn sáng không giống như cô nghĩ."
"Phong phú hơn ngày thường rất nhiều, đúng không? Là thần thiếp cố ý kêu phòng bếp nhỏ làm, dù sao cũng là sinh nhật, nên ăn đủ thứ mới được." Quý Thính nở nụ cười.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng không ăn nữa, tựa hồ không quá vừa lòng. Quý Thính vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cô còn có việc vội, không ăn nữa." Thân Đồ Xuyên nói xong đi ngay ra ngoài.
Quý Thính vội vàng đứng lên: "Nhưng ngài chỉ ăn có như vậy, làm thế nào đủ chống đỡ một buổi sáng!"
"Không ăn, cơm khó ăn muốn chết." Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nói.
Quý Thính dừng một chút: "Vậy bệ hạ có trở về dùng cơm trưa không?"
"Dùng!"
Quý Thính: "......"
Tật xấu gì, cảm thấy cơm nơi này khó ăn còn ba ba chạy tới?
Quý Thính còn chưa cẩn thận nghĩ ra hắn nháo chuyện gì, giữa trưa Thân Đồ Xuyên đúng giờ tới dùng cơm trưa, kết quả cả buổi hắn vẫn không cao hứng, tựa hồ vẫn không thích ăn. Quý Thính phát hiện ra nam nhân quả nhiên không thể chiều chuộng quá, càng cho ăn ngon uống tốt càng tìm việc rồi kiếm chuyện.
1
Mãi cho đến tiệc tối, hai người cùng xuất hiện trên đài cao ở chính điện, tiếp nhận triều bái từ văn võ bá quan cùng sứ thần các quốc gia, Quý Thính mới an ủi Thân Đồ Xuyên bên cạnh mặt đầy vẻ không cao hứng: "Bệ hạ, nhịn một chút sẽ qua."
"Chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên nâng mắt lên.
Quý Thính "thiện giải nhân ý" cười: "Bệ hạ hôm nay cả ngày không phải vì tiệc xã giao tối nay mà phiền lòng hay sao, lại nhẫn một chút thần thiếp sẽ cùng ngài trở về, không đợi ở đây lâu nữa."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Trở về thì có an bài gì?"
"Bệ hạ mệt nhọc cả ngày, thần thiếp nào còn dám an bài gì khác, đến lúc đó thần thiếp xoa bóp gân cốt cho ngài đi," Quý Thính nói, cầm lấy chiếc đũa chia thức ăn cho hắn, "Bệ hạ cả ngày cũng chưa ăn gì nhiều, phỏng chừng lúc này cũng đói lả, nhanh nhanh dùng vài thứ đi."
Thân Đồ Xuyên liếc xéo: "Cô vẫn không muốn ăn."
"Vì sao?" Quý Thính nghi hoặc.
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng: "Cô sợ lúc này ăn quá no, tới lúc tiệc kết thúc thì không thể ăn uống thêm."
"Bệ hạ muốn ăn gì thì trực tiếp kêu Ngự Thiện Phòng làm, hiện tại là ăn ngay, hà tất phải chờ đến buổi tối mới ăn món khác?" Quý Thính bật cười.
Thân Đồ Xuyên lạnh lạnh mở miệng: "Hoàng hậu làm mì trường thọ cho cô, một năm cũng chỉ có lúc này mà thôi, cô tự nhiên muốn lưu trữ bụng."
Quý Thính: "......"
Vì ngăn lại tiểu vương tử phiên bang tìm đường chết, nàng đã quên mất chuyện mì trường thọ.