Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

TG 7 (12): Bị lòi!


trước sau

Không khí quỷ dị xấu hổ ba giây, Quý Thính nhìn một đống mì giống đống cứt chó, vẻ mặt kinh hỉ mở miệng: "Đây là mì sợi ai nấu sao? Vừa nhìn là biết rất ngon, không phải đầu bếp bình thường có thể làm ra được."

"Chậm." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt nguy hiểm.

Quý Thính nhăn mày lại, che lại vai phải: "Đau."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy lập tức đỡ nàng ngồi xuống, tạm thời không rảnh lo tới đống mì bị nàng nhục nhã, nhìn màu đỏ trên vai Quý Thính: "Lại bị đổ máu."

"...... Không có, chỉ bị đau chút mà thôi, ngài cho thần thiếp dựa vào một chút là tốt rồi." Quý Thính nói, làm nũng dựa vào vai hắn.

Thân Đồ Xuyên chựng lại, hiểu ra nàng kỳ thật không bị đau, chỉ sợ bị hắn trách phạt nên giả vờ mà thôi. Hắn cười nhạt một tiếng, hạ giọng: "Ngươi thật ra càng lúc càng lớn mật."

"Vậy bệ hạ sẽ trách tội sao?" Quý Thính ngẩng đầu lên hỏi.

Thân Đồ Xuyên tức giận nhét đũa vào trong tay nàng: "Nếu ngươi không cô phụ tâm ý của cô, cô sẽ không trách tội."

"Tuân mệnh!" Quý Thính cười, ngồi thẳng lên, dùng đũa đảo đảo trong chén, lấy ra một cọng miễn cưỡng nhìn giống mì, ăn vào.

Thân Đồ Xuyên tiến đến gần chút: "Thế nào?"

"...... Bệ hạ, ngài vẫn nên phạt thần thiếp đi."

"......"

Hai người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc Quý Thính thở dài: "Không phải thần thiếp không muốn ăn, thật sự là khó ăn, nếu không ngài nếm thử?"

"Cô làm sao có thể khó ăn!" Thân Đồ Xuyên mắng một câu, đoạt lấy đũa từ tay nàng, gắp đại một gắp nhét vào miệng, vừa nhai một cái, sắc mặt khẽ biến, cả người đều lặng lại.

Quý Thính chớp mắt: "Bệ hạ, ăn ngon sao?"

"...... Ăn ngon," Thân Đồ Xuyên gian nan nuốt xuống, bưng lên chén trà ấm uống một hơi cạn sạch, đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của Quý Thính vẫn cường căng như cũ, "Đặc biệt ngon, không hổ là cô làm, so với những thứ ngươi làm thì ngon hơn nhiều."

"Nếu bệ hạ thích như vậy, vậy ngài ăn hết đi."

"......"

Quý Thính vô tội nhìn hắn, thấy hắn vẫn không nhúc nhích còn không quên thúc giục: "Bệ hạ, ăn nha."

"Đây là cô làm cho ngươi, muốn ăn cũng nên ngươi ăn mới được." Thân Đồ Xuyên xụ mặt, ý đồ dùng khí thế trấn áp.

Quý Thính không mắc lừa: "Thần thiếp cảm thấy khó ăn, bệ hạ cảm thấy ăn ngon, đương nhiên là để người thích ăn ăn hết."

"......"

Trong phòng im lặng hồi lâu, Quý Thính rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, Thân Đồ Xuyên thấy được, biết nàng đùa giỡn với mình, lập tức cố ý xụ mặt xuống, nhưng ý cười trong mắt lại bán đứng hắn: "Lanh lợi!"

"Bệ hạ cũng đừng ăn nữa, thứ này nếu ăn hết, phỏng chừng thái y lại phải vất vả, chúng ta ăn chút đồ ăn phòng bếp nhỏ chuẩn bị đi." Quý Thính muốn cầm đũa lên chia thức ăn cho hắn.

Thân Đồ Xuyên vội bắt lấy tay phải nàng, không vui: "Bị thương mà không thể thành thật chút sao?"

Quý Thính: "......" Thật là đã quên.

Không đợi nàng nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đã gắp đồ ăn giúp nàng, còn nhét cái muỗng vào tay trái muốn nàng múc thức ăn, Quý Thính quả thật thụ sủng nhược kinh: "Thần thiếp có tài đức gì thế nhưng để bệ hạ hầu hạ..."

"Câm miệng, ngoan ngoãn ăn cơm." Thân Đồ Xuyên thái độ ác liệt.

Quý Thính trong lòng yên lặng trợn trắng, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, vừa ăn hết đồ ăn trong chén, một chén canh đã đưa đến trước mặt, nàng cảm tạ, nhận lấy, ăn từng ngụm nhỏ.

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng hồi lâu rồi nói: "Ngươi là vì cứu cô mới bị thương, cô đối tốt với ngươi cũng là đương nhiên, chén mì này là cô thiếu ngươi, cho nên cô muốn tự mình trả lại, nhưng mà đã thất bại rồi, vậy ngươi có thể muốn thứ khác từ cô, muốn cái gì cứ nói thẳng, cô có đều sẽ cho ngươi."

"Bệ hạ......"

"Nếu ngươi chưa nghĩ ra thứ mình muốn, vậy tạm thời thiếu đi, về sau nói cho cô biết, dù sao thời gian còn dài." Thân Đồ Xuyên vén tóc nàng ra sau tai.

Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên, sau một hồi khẽ cười một tiếng: "Thần thiếp có điều mình muốn."

"Cái gì?"

"Thần thiếp muốn bệ hạ về sau không cần xuống bếp."

"......"

Quý Thính nhìn hắn đôi mắt nhếch lên, không khỏi cười càng xán lạn: "Thần thiếp đùa với ngài thôi."

"...... Tiểu hỗn đản," Thân Đồ Xuyên giận một câu, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, lại nói, "Phương thuốc kia, cô đã kêu người đốt đi, từ nay về sau chỉ có ngươi có thể cứu cô, ngươi thích cô an bài như vậy chứ?"

Quý Thính sửng sốt, vội buông muỗng: "Không, không cần như vậy, bệ hạ vẫn dùng thuốc đi, rốt cuộc không phải thần thiếp lúc nào cũng có thể ở bên ngài, ngài nên tiếp tục uống thuốc." Ngày đó nàng chỉ giận dỗi mà thôi, làm sao lại không muốn hắn nhanh chóng khỏi bệnh.

"Chậm, cô không phải nói là đã thiêu đi hay sao." Thân Đồ Xuyên không muốn nàng có gánh nặng cho nên đã kêu người đốt sạch.

Quý Thính vô ngữ, ngượng ngùng mở miệng: "Những người ở Thái Y Viện hẳn là đã xem qua phương thuốc, ghi lại hẳn là không khó, bệ hạ kêu bọn họ viết lại phương thuốc rồi tiếp tục uống thuốc đi."

Thân Đồ Xuyên không tán đồng nhìn nàng, vừa muốn nói gì, Quý Thính đã nắm tay hắn: "Bệ hạ, cơ thể ngài khỏe mạnh mới có thể sống lâu sống dài, mới có thể bảo hộ thần thiếp cả đời, cùng thần thiếp bạc đầu giai lão, không phải sao?"

Lâu lâu dài dài, cả đời, đầu bạc đến lão. Thân Đồ Xuyên có bao giờ nghe được loại lời nói này, trong lòng không biết là tư vị gì, một hồi lâu mới cầm lấy tay Quý Thính, khàn giọng: "Được, cô đáp ứng ngươi."

"Đa tạ bệ hạ." Quý Thính nhẹ nhàng bật cười.

Thân Đồ Xuyên ấm áp nhìn nàng, cúi đầu tiếp tục dùng bữa, dùng cơm xong vẫn lưu lại Phượng Tê Cung, mãi cho khi đêm đến, uống thuốc xong mới xoay người rời đi.

"Bệ hạ không ở lại?" Quý Thính có chút kinh ngạc.

Thân Đồ Xuyên gật gật đầu: "Cô sợ đụng tới miệng vết thương của ngươi...... Nhưng mà nếu ngươi muốn cô lưu lại, cô cũng có thể ở."

"Vẫn không cần, thần thiếp ngủ hay lộn xộn, nói không chừng thật sự sẽ bị đụng." Quý Thính quyết đoán cự tuyệt.

Thân Đồ Xuyên hơi thất vọng, nhưng vẫn nghe lời rời đi. Hắn vừa đi, Quý Thính thả lỏng lại, không hình tượng mà duỗi vai phải, hôm nay cả ngày diễn vai bị thương, tay phải nàng vẫn không được hoạt động bình thường, hiện giờ cuối cùng cũng làm được.

"Thúy Nhi, kêu nước ấm, bổn cung muốn tắm gội." Quý Thính lười biếng gọi người.

Thúy Nhi vẻ mặt khó xử: "Không được nha nương nương, bệ hạ trước khi đi dặn dò, mấy ngày nay không cho nương nương đụng vào nước."

"...... Hắn đi rồi sẽ không biết, trộm tắm rửa chút là được rồi."

Thúy Nhi cẩn thận: "Nương nương, chúng ta đây chính là tội khi quân, càng ít người biết càng tốt, nếu kêu người nấu nước, trong cung khẳng định rất nhiều người sẽ nghi ngờ, khó bảo toàn làm người khác biết được." Tuy nói hiện tại nương nương ở các cung đều bị sửa trị dễ bảo, nhưng vạn nhất có người ngầm ganh ghét thì sao, sự tình liên quan đến tánh mạng, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Quý Thính: "......"

Đúng nha, nàng đã quên chuyện này, với trình độ lòng dạ hẹp hòi của Thân Đồ Xuyên, sao có thể không cài người ở đây, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.

"Nương nương, ngài hôm nay bị sợ hãi, nghỉ sớm một chút đi." Thúy Nhi khuyên bảo.

Quý Thính thở dài: "Đến bao lâu mới có thể tắm rửa?"

"Ít nhất...... Ít nhất phải chờ tới "miệng vết thương" kết vảy nha." Thúy Nhi vẻ mặt khó xử.

Quý Thính lặng im, cuối cùng nhận mệnh: "Thôi được, đành chờ chứ sao." Dứt lời, thở dài, nằm xuống ngủ.

Sáng hôm sau, Thân Đồ Xuyên tới sớm, vẫn như hôm qua tự mình chiếu cố nàng, cơ hồ như hoàn toàn đáp ứng bất cứ thứ gì nàng yêu cầu, nhưng khi nàng đề ra muốn tắm gội thì hắn quyết đoán cự tuyệt, còn cố ý sai một ma ma đến chăm sóc, mục đích là phòng ngừa nàng làm chuyện xấu.

Tới buổi tối, Thân Đồ Xuyên cần phải đi, lại ngồi ở mép giường không rời. Quý Thính nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi hắn như thế nào còn chưa đi.

Thân Đồ Xuyên khụ một tiếng: "Cô đêm qua dùng thuốc kia, ngủ được ba canh giờ."

"Nghe tới tựa hồ rất có hiệu quả, hôm nay nói không chừng còn có thể ngủ nhiều hơn." Quý Thính nghe vậy, thở nhẹ ra, mỉm cười, "Bệ hạ, nhanh nhanh trở về, đêm nay dùng thuốc xong nhớ ngủ cho ngon."

Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, lại vẫn ngồi tại chỗ không chịu động, cho đến khi Quý Thính kỳ quái nhìn về phía mình, mới mở miệng: "Đêm qua cô không ở đây, ngươi ngủ có ngon giấc không?"

"Bẩm bệ hạ, ngủ cũng không tệ lắm."

"Miệng vết thương có bị đau?"

Quý Thính lắc đầu: "Không có, thần thiếp vô cùng cẩn thận, chưa đụng tới miệng vết thương." Nàng phải biểu hiện ra miệng vết thương khép lại thật tốt, như vậy mới có thể nhanh nhanh được tắm gội.

Tựa hồ không còn còn đề tài gì khác, Thân Đồ Xuyên lại ba ba nói vài chuyện linh tinh, Quý Thính ban đầu còn kiên nhẫn ứng đối, cuối cùng nhịn không được, thúc giục: "Bệ hạ, không còn sớm nữa, ngài nên trở về đi."

"Thế nào, ngươi muốn đuổi cô đi?" Thân Đồ Xuyên không vui nhìn nàng.

Quý Thính vô cùng thản nhiên: "Đúng vậy."

"......" Thân Đồ Xuyên mím môi, không tình nguyện đứng dậy đi ra, khi đi ngang qua còn có ý dùng thanh âm nàng có thể nghe được nói thầm một câu, "Không lương tâm."

Quý Thính thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra, thấy ánh mắt hắn đảo tới, nàng nhanh chóng nghiêm mặt lại.

Thân Đồ Xuyên oán hận hừ một tiếng, đi tới cửa lại dừng lại, quyết định cho nàng một cơ hội cuối cùng: "Nếu ngươi muốn cô lưu lại với ngươi, cô cũng có thể đồng ý, nếu lo lắng đụng tới miệng vết thương, cô có thể ngủ ở sạp."

"Thôi đừng, bệ hạ hiện tại đang dùng thuốc, vẫn nên trở về ngủ cho ngon." Trong lòng Quý Thính có quỷ, nào dám lưu hắn ở lại.

Thân Đồ Xuyên thấy nàng cự tuyệt quyết tuyệt như vậy, buồn bực rời đi, đi thời điểm còn tự thề ngày mai không tới, để nàng hối hận chuyện hôm nay mới được. Nhưng chờ đến sáng hôm sau, hắn vẫn không nhịn được, đi tới, vẫn như lúc trước kiên nhẫn chiếu cố Quý Thính.

Thân Đồ Xuyên trở nên ngoan ngoãn, hai ngày nay Quý Thính thật thoải mái, chỉ có chuyện không thể tắm rửa làm nàng muốn điên lên. Sau mấy ngày đau khổ như vậy, rốt cuộc nàng đã chịu không nổi.

"Ta muốn tắm gội, ta nhất định phải tắm gội, ai khuyên cũng không được." Quý Thính rê.n rỉ.

Thúy Nhi ở một bên khuyên nhủ: "Nương nương, đã cố gắng đến bây giờ, lại kiên trì mấy ngày......"

"Bổn cung một ngày cũng kiên trì không được, hôm nay cần thiết phải tắm gội!" Quý Thính cắn răng nói.

Thúy Nhi vẻ mặt khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.

Quý Thính nôn nóng tại chỗ xoay vài vòng, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, đôi mắt tinh lượng nhìn về phía Thúy Nhi: "Như vậy đi, ngươi cùng bổn cung đi phòng bếp nhỏ, bổn cung chính mình nấu nước, trực tiếp tắm ở bên đó luôn, ngươi ở bên ngoài canh chừng là được."

"Nương nương, như vậy không được tốt......"

"Không có gì không tốt, quyết định như vậy đi." Quý Thính ngắt lời, vừa đi vừa kéo Thúy Nhi đi theo.

Thúy Nhi đầy mặt bất đắc dĩ, đành phải mở miệng: "Đi phòng bếp ngược lại nguy hiểm lớn hơn nữa, nếu thật sự không được, chút nữa nô tỳ trộm đi nấu nước, sau đó xách vào phòng."

Quý Thính nghĩ nghĩ, đáp ứng: "Ngươi một người làm sao đủ, chúng ta hai người cùng nhau đi, như vậy sẽ nhanh hơn."

Thúy Nhi theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định của Quý Thính, đành phải gật đầu đồng ý. Chủ tớ hai người thừa dịp bóng đêm lén lút đi về phía phòng bếp, Quý Thính phụ trách canh giữ, Thúy Nhi đi nấu nước, hai người phối hợp nấu xong nước nóng.

"Nương nương, ngài xách nước lạnh, ta xách nước nóng, chúng ta nhanh lên." Thúy Nhi nhỏ giọng dặn dò.

Hai người xách nước chạy về hướng tẩm điện, dọc đường may mắn không gặp ai, bình bình an an trở về. Dưới ánh trăng, nước từ thùng tí tách rơi một vệt trên nền đá xanh, chỉ một lát sau đã kết thành băng trên mặt đất.

Đổ nước vào trong thùng gỗ, cả người Quý Thính đã đầy mồ hôi, lau mặt, lấy ra một cái trâm cài đầu nhét vào tay Thúy Nhi: "Cái này thưởng cho ngươi, cảm ơn."

"Nương nương không cần khách khí như vậy." Thúy Nhi vội vàng muốn trả lại.

Quý Thính xua xua tay: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, chờ lát nữa ta tắm xong sẽ đổ nước ra ngoài cửa sổ trên nền tuyết, không cần lại phải xách ra ngoài đổ."

"Được." Thúy Nhi theo tiếng lui xuống.

Chờ Thúy Nhi vừa đi, Quý Thính gấp không chờ nổi đi vào trong
thùng, nước ấm vừa tràn qua bả vai, toàn bộ lỗ chân lông như được giãn ra, nàng thở ra thật dài thật sâu, thoải mái dựa vào thùng.

Ánh trăng như nước, có người thoải mái, lại có người không thoải mái.

Thân Đồ Xuyên uống thuốc xong, sắc mặt âm trầm nhìn cái chén không trên bàn, biểu tình giống như có ai thiếu hắn 800 vạn.

Lý công công ở một bên run bần bật cả nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm nói: "Bệ hạ, nếu không...... Nô tài đi theo ngài đi Phượng Tê Cung đi."

"Nàng không cho cô đi qua, cô đi làm cái gì?" Thân Đồ Xuyên căm giận nói.

Lý công công trái lương tâm khuyên nhủ: "Bệ hạ, nô tài là hoạn quan, không hiểu lòng dạ đàn bà, nhưng thường nghe các cung nữ nói chuyện phiếm, nói nữ nhân đều giống nhau, toàn khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói cự tuyệt, trong lòng lại là đồng ý, nghĩ đến Hoàng hậu nương nương cũng muốn ngài qua tới, chỉ là ngại nói ra mà thôi."

"Nàng mà có lúc ngượng ngùng sao?" Thân Đồ Xuyên nửa điểm cũng không tin.

Lý công công nghĩ đến tính tình của Hoàng hậu, không khỏi nói lững lờ: "Bệ hạ cảm thấy sao?" Hắn không dám nói tiếp, nếu lắc đầu, chẳng khác nào vừa rồi những điều mình vừa nói ra đều là đánh rắm, nhưng nếu gật đầu lại giống như khi quân, rốt cuộc Hoàng hậu nương nương...... thật không phải là người ngượng ngùng.

Thân Đồ Xuyên nghe được hắn hỏi lại vẫn không tức giận mà im lặng thêm một hồi, làm như có thật gật gật đầu: "Không tồi, Hoàng hậu hẳn là thẹn thùng."

Lý công công: "......" Lại một lần kính nể đến công lực tự hòa giải của bệ hạ.

Thân Đồ Xuyên nói xong, giống như thật sự đã tự thuyết phục được mình, sung sướng đứng dậy đi đến Phượng Tê Cung. Hắn đi thật nhanh, Lý công công chưa kịp chạy trước thông báo, Thân Đồ Xuyên đã đến cửa phòng.

Đứng canh ở cửa phòng, Thúy Nhi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên thì hoảng sợ, quỳ sụp xuống, run giọng hét lớn: "Tham kiến bệ hạ!"

Thân Đồ Xuyên không vui nhìn về phía nàng: "Lớn tiếng như vậy làm gì, Hoàng hậu ngủ rồi sao?"

"Bẩm bệ hạ, nô tỳ, nô tỳ lỗ tai có vấn đề, nghe không rõ ngài nói gì." Thúy Nhi bị dọa đến muốn khóc, chỉ có thể dám lớn tiếng để nhắc nhở Quý Thính còn đang tắm.

Thân Đồ Xuyên ghét bỏ: "Phủ Nội Vụ làm việc như thế nào mà cung nhân bệnh tật cũng để hầu hạ chỗ Hoàng hậu, kêu cô làm sao yên tâm!"

"Bẩm bệ hạ, cung nữ này nương nương thật thích, cho nên vẫn giữ nàng bên cạnh," Lý công công vội tiến lên hòa giải, nhìn thấy Thúy Nhi thần sắc không đúng, cũng đi theo khuyên Thân Đồ Xuyên, "Bệ hạ, có vẻ Hoàng hậu nương nương đã ngủ, không bằng chúng ta đi về."

Thân Đồ Xuyên là người nào, chuyện Lý công công nhìn ra, hắn làm sao nhìn không ra, sắc mặt âm trầm liếc Thúy Nhi, sau đó ánh mắt dừng trên vệt nước trên mặt đất.

Trời lạnh, vệt nước đã biến thành băng mỏng, chỉ có chỗ gần cửa phòng vì gần nhiệt nên đã bốc hơi. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm, một chân đá văng cửa, đi nhanh vào trong.

Trong thùng gỗ đang ngủ ngon lành, Quý Thính run lên, vừa mở mắt bị một bàn tay to kéo từ trong nước ra, hai người trong nháy mắt đối diện nhau.

Thân Đồ Xuyên trong mắt tràn đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Cô đã nói với ngươi nhiều lần, không cho tắm gội không cho tắm gội, ngươi xem lời cô như gió thổi bên tai, nếu ngày mai miệng vết thương nhiễm trùng..."

Không đúng, miệng vết thương đâu?!

2

Hắn nhìn bờ vai trơn bóng, sững người ra, sau đó đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Quý Thính, trong nháy mắt đều hiểu ra tất cả, không khỏi rống giận: "Ngươi thế mà không bị thương! Nói, ngươi có âm mưu gì, là cấu kết với tiểu vương tử kia để lấy tín nhiệm của cô, sau đó đánh cắp cơ mật từ cô?"

Vốn dĩ muốn giải thích, Quý Thính: "......" Bạo quân chuyện khác không được, động não lại làm tốt, nàng thật muốn liều mạng với tác giả.

"Mau nói!" Thân Đồ Xuyên tức muốn hộc máu, buông Quý Thính ra.

Quý Thính không nghĩ tới hắn đột nhiên buông tay, nhất thời bị trơn muốn ngã, chút nữa đụng vào thùng gỗ lại được kéo lên. Theo bản năng nàng nắm lấy xiêm y Thân Đồ Xuyên, thấy mình không té thì nhẹ nhàng thở ra.

"Đến lúc này còn muốn chơi khổ nhục kế?!" Thân Đồ Xuyên quả thực muốn bóp chết nữ nhân này.

Quý Thính: "...... Thần thiếp không có."

"Vậy mau giải thích!"

Quý Thính thấy hắn còn nguyện ý nghe mình giải thích, hiểu ra được hắn cũng không giận tới nỗi muốn giết mình, nàng lập tức không quá khẩn trương mà cảm thấy nhẹ nhàng đi.

Tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng diễn vẫn phải diễn. Quý Thính méo miệng, mắt đỏ gay: "Thần thiếp không quen biết gì tiểu vương tử kia, lúc ấy chắn đao vì bệ hạ là thiệt tình, điểm này bệ hạ không thể bôi nhọ thần thiếp, bệ hạ nếu không tin, có thể tra xét."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì im lặng, lại nhìn bộ dáng ủy khuất của Quý Thính, tức giận nhất thời tiêu hơn phân nửa, hắn banh mặt: "Trước đây ngươi khi quân phạm thượng, cô hiểu lầm ngươi cũng là chuyện bình thường."

"Ai kêu bệ hạ đột nhiên không để ý tới thần thiếp, thần thiếp sợ muốn chết, sau đó phát hiện sau khi chắn đao hộ bệ hạ, bệ hạ lại bắt đầu sủng ái thần thiếp, thần thiếp sợ hết thảy đều chỉ là trăng trong nước nên chỉ nghĩ làm tiếp để bệ hạ vẫn luôn sủng ái thần thiếp." Quý Thính nói, nước mắt rớt xuống thành dòng.

Thân Đồ Xuyên thấy nàng khóc, trong lòng tức khắc luống cuống lên, banh mặt đi lấy áo khoác choàng lên người nàng, toàn bộ lửa giận đều biến thành áy náy: "Vắng vẻ ngươi, cô đã giải thích rồi, như thế nào còn vì chuyện này mà tiếp tục lừa gạt cô, biết cô lo lắng biết bao nhiêu cho thương thế của ngươi không?"

Đáng giận nhất chính là, nữ nhân này rõ ràng bị không thương, lại bắt hắn phòng không gối chiếc nhiều đêm như vậy, quả thực là tội ác tày trời.

1

Quý Thính nhìn ra ý tưởng của hắn, u oán: "Thần thiếp cũng muốn nói thật, nhưng không phải sợ ngài tức giận sao, mấy ngày nay không được tốt là thần thiếp, mỗi đêm bên gối không có ai, thần thiếp thật là ngủ không tốt chút nào."

"Ngươi nhớ ta?" Lực chú ý lập tức bị dời đi.

Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: "Nhớ ngài."

Bạo quân bị lừa lâu như vậy tức khắc được chữa khỏi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn nhìn Quý Thính, giọng tràn đầy bố thí: "Nếu ngươi cũng không dễ dàng như vậy, vậy cô không giận nữa."

"Đa tạ bệ hạ." Quý Thính lập tức nói lời cảm tạ, sợ hắn lại đổi ý.

Thân Đồ Xuyên làm sao nhìn không ra Quý Thính tính toán, không khỏi cười nhạt: "Gần đây cô thật là càng lúc càng nhân từ, chẳng những tha cho ngươi, còn không tính giết tên tỳ nữ to gan lớn mật kia nữa."

"Bệ hạ đau thần thiếp, tự nhiên không muốn thần thiếp thương tâm, biết thần thiếp thích Thúy Nhi." Quý Thính lấy lòng, ôm cánh tay hắn.

Thân Đồ Xuyên mắt lạnh nhìn Quý Thính: "Thích nàng?"

"Đương nhiên, thích nhất vẫn là bệ hạ." Quý Thính biết nghe lời.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới vừa lòng, nhìn lại Quý Thính, đột nhiên chựng lại. Nàng vừa tắm nước nóng, gương mặt hồng hồng mũm mĩm, đôi mắt lóng lánh ướt át, thật câu dẫn. Trong khoảng thời gian Quý Thính "dưỡng thương" này, hắn vẫn luôn uống thuốc đều đặn, cơ thể cũng tốt lên rất nhiều.

Mà điểm tốt này, biểu hiện trực quan nhất là, giờ phút này hắn muốn cùng nàng viên phòng.

Quý Thính nhận thấy nguy hiểm, không khỏi lui về phía sau một bước: "Làm sao vậy?"

"Ái phi à, lại đây." Thân Đồ Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay.

Quý Thính nhìn chằm chằm hắn một hồi, quay đầu muốn chạy, lại bị hắn vung tay xách lên, giống xách một con gà chết đưa lên giường.

Quý Thính vẻ mặt kinh tủng: "Bệ hạ, ngài muốn làm gì?"

"Cô từng hứa hẹn cho ái phi hài tử, chỉ là ngại thương thế ngươi vẫn chưa tốt hẳn nên vẫn còn chờ đợi, hiện giờ nếu ngươi không bị gì, cô cũng nên thực hiện hứa hẹn." Giọng Thân Đồ Xuyên khàn khàn.

Quý Thính sửng sốt, té ngã lộn nhào trốn đến trong góc: "Chờ, chờ một chút, bệ hạ ngài không phải có chứng ghét nữ nhân hay sao?"

"Ngươi ở trong mắt cô không tính là nữ nhân." Thân Đồ Xuyên nói, kéo nàng trở về.

Quý Thính nghe vậy giận dữ: "Có ý tứ gì? Ngươi xem ta như nam nhân?!" Vậy bọn họ hiện tại tính cái gì, tuyến đam mỹ sao?!

"...... Câm miệng, ồn ào quá." Thân Đồ Xuyên không vui nhìn nàng.

Quý Thính không chịu câm miệng còn chưa tính, nói ra lời nói còn đáng bị đánh cho một trận, cố tình vẻ mặt nàng còn vô cùng chân thành tha thiết: "Bệ hạ, không phải thần thiếp không tin ngài, nhiều năm như vậy ngài chưa từng nghĩ tới phương diện kia, ngài xác định bây giờ có thể làm được không? Không bằng điều dưỡng thêm một thời gian, đến lúc đó gọi thần thiếp thị tẩm, như vậy sẽ ổn thỏa hơn chút."

Vừa rồi còn muốn đánh muốn giết, lúc này đột nhiên lại phát triển theo hướng bị khóa chương vì hình ảnh cấm trẻ em, thật là làm người khó thích ứng kịp. Lại nói, nàng thích Thân Đồ Xuyên, không sai, nhưng đối với nhân thiết tên bạo quân này, lại không thường xuyên nghĩ tới chuyện này, nếu có xảy ra chuyện gì thật sự, trong lòng nàng sao cảm thấy thật quái quái?

Thân Đồ Xuyên nghe vậy, ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Thính.

Quý Thính trong lòng mừng thầm, chờ mong hỏi: "Bệ hạ có phải cảm thấy thần thiếp nói có đạo lý hay không?"

Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình lấy gối đầu che lên mặt nàng.

"?"

"Quả nhiên không nên trông cậy chính ngươi có thể tự câm miệng." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.

Quý Thính: "......"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện