Đêm mùa đông thật lạnh, Quý Thính lại cảm thấy mình như đặt trên đống lửa, cô đè thấp âm thanh khẩn cầu: "Nơi này không được, sẽ bị Hoàng Thượng phát hiện..."
"Mặc kệ Hoàng Thượng! Hôm nay nàng mới là Hoàng Thượng của ta." Thân Đồ Xuyên trầm giọng mắng một tiếng.
Quý Thính bị ngữ khí tràn ngập chán ghét của hắn đối với Hoàng Đế thì hoảng sợ, vừa muốn nói gì, đã bị động tác mạnh mẽ của hắn cắt đứt.
Kế tiếp hết thảy đều giống như nằm mơ, Quý Thính như đang nằm trên con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, theo sóng gió mà dập dềnh, hồi lâu sau thuyền mới dừng lại cập bờ.
Cô mệt đến mức không mở mắt ra được, lệch người ngã lên ghế ở thiên điện mà nghỉ ngơi, toàn thân đều đau là đau. Nhưng Quý Thính không rảnh nghĩ đến chuyện này, chỉ kịp thở hổn hển đã muốn rời đi: "Ra ngoài đã lâu lắm rồi, hẳn là Dữ Chi còn đang đợi ta."
"Không cần vội vàng," Thân Đồ Xuyên không thích cô gọi tên người khác vào lúc này, không vui ôm người vào trong ngực, "Nàng vừa ra, ta liền gọi người tới chỗ hắn mời rượu, phỏng chừng lúc này đã say khướt rồi, không rảnh lo cho nàng đâu."
"...... Chàng thật đúng là." Quý Thính trong lúc nhất thời thật không biết nên nói gì, nhưng cũng cuối cùng thả lỏng lại.
Hai người ôm nhau một lát, Quý Thính đột nhiên có chút tò mò: "Chàng lúc trước không phải ghét ta nhất sao, sau thế nào lại thích ta?"
"Nàng tính toán là muốn tính sổ với ta?" Thân Đồ Xuyên mang theo ý cười, hỏi.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Không phải, chỉ là tùy tiện hỏi, chàng nếu không muốn nói thì thôi."
"Ta như nào lại không nói, nàng muốn biết, ta đều sẽ nói," Thân Đồ Xuyên vùi mặt vào nàng cổ Quý Thính, hít một hơi thật sâu mùi hương đặc trưng trên người nàng, "Đã thích từ lâu, chỉ là bản thân ta không dám thừa nhận."
Thời điểm hắn rơi vào địa ngục, Quý Thính đột nhiên xuất hiện trước mặt, cứu cha mẹ hắn, lại cứu hắn từ nơi dơ bẩn kia ra.
Giống như trời cao phái nàng tới giải cứu hắn, về sau vô số lần hắn nằm mơ, hắn đều nghĩ đến, nếu lúc trước không có nàng, có lẽ ngay từ đầu, cha mẹ hắn sẽ không thuận lợi tới biên giới, mà hắn cũng sớm chết trên đường lúc liều mạng đi tìm Hoàng Đế.
Năm đó cha mẹ vì dân mà hy sinh, cẩu Hoàng Đế lại vì mặt mũi mà không giúp Thân Đồ gia lấy lại trong sạch, hắn cũng nghĩ tới đi đồng quy vu tận với cẩu hoàng đế, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, quyết định đổi một cách trả thù nhẹ nhàng hơn, cũng coi như món quà tặng cho Quý Thính.
"Cho nên là khi nào thích......" Quý Thính dần dần mệt hơn, mơ mơ màng màng hỏi một câu, cũng chẳng biết Thân Đồ Xuyên trả lời như thế nào, cô đã hoàn toàn quên.
Sau giấc ngủ như chết, lúc tỉnh lại Quý Thính cả người ê ẩm, nhưng cũng tính là thoải mái, cảm giác ghê tởm muốn nôn ra mấy hôm trước cũng hoàn toàn biến mất, cả người đều thực sự thoải mái. Quý Thính nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng, vui sướng trở mình, lúc sau ý thức được có gì đó không đúng ——
Chờ một chút, thiên điện có giường sao?
Cô vội mở to mắt, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại, mình đã trở về nhà.
Cô về nhà như thế nào? Quý Thính nhíu mày nghĩ lại, lại phát hiện một chút cũng không nhớ ra, trong đầu chỉ toàn là sự kiện tối ngày hôm qua.
Quý Thính khụ một tiếng không dám nghĩ nhiều, nằm lên trên giường phát ngốc một lát, kêu nha hoàn tiến vào.
"Điện hạ người tỉnh rồi, mau chóng uống thuốc." Nha hoàn bưng chén thuốc đưa vào.
Quý Thính biểu tình khổ sở, chớp mắt một cái, lúc này mới nhìn về phía nha hoàn: "Ta giống như không còn nôn ra nữa, nhất định uống phải sao?"
"Tất nhiên là phải uống, chỉ cần uống mấy lần nữa mới không sợ sau lại sinh bệnh. " Nha hoàn cười nói.
Quý Thính thở dài, khổ sở tiếp nhận chén thuốc, một hơi uống hết chén. Chờ nha hoàn đưa mứt hoa quả tới ăn, cô mới lo lắng dò hỏi: "Ta hôm qua...... Là trở về như thế nào?"
"Điện hạ không nhớ rõ? Là cùng Mục công tử cùng nhau trở về nha, lúc nô tì thấy ngài, ngài đã ngủ rồi." Nha hoàn vẻ mặt đơn thuần.
Quý Thính trong lòng căng thẳng: "Cùng Dữ Chi về?"
"Đúng vậy, Mục công tử uống rất nhiều rượu, hôm qua cũng là bộ dạng bất tỉnh nhân sự, lúc các ngài trở về thật là dọa mọi người một phen sợ hãi." Nhớ tới hôm qua hoang mang rối loạn hầu hạ hai người, nha hoàn nhịn không được cười trộm.
Quý Thính cười gượng một tiếng, có chút cẩn thận hỏi: "Vậy...... Lúc các ngươi thấy ta, không có phát hiện cái gì không đúng sao?" Cô nhớ rõ tối hôm qua khi ngủ trong ngực Thân Đồ Xuyên, quần áo đều lộn xộn.
"Không có nha, không phát hiện cái gì không đúng...... A điện hạ, trên người ngài tựa hồ nổi lên nhiều đốm hồng, hôm qua nô tỳ đã giúp ngài bôi thuốc."
"......" Nha hoàn này còn chưa gả chồng, phỏng chừng là không biết những cái đó không phải đốm hồng, còn những cái khác, có khả năng lúc cô ngủ, Thân Đồ Xuyên đã giúp cô rửa sạch.
Quý Thính ý thức được sự kiện tối hôm qua không bị ai phát hiện, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, lười biếng lăn qua lăn lại trong chăn. Nha hoàn đang định giúp cô thay quần áo thì sửng sốt: "Điện hạ, người không dậy nổi?"
"Ừ...... Ta tiếp tục ngủ một lát." Quý Thính vùi mặt vào trong chăn, hừ hừ.
Nha hoàn bất lực nhìn Quý Thính, đành đem xiêm y cất đi, giúp cô buông màn xuống sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Quý Thính vốn dĩ chỉ muốn nằm một chút, không nghĩ sẽ ngủ luôn, tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa. Lần này tỉnh lại tinh thần tỉnh táo hơn lần trước, Quý Thính đột nhiên cảm thấy đói bụng, cô gọi người tiến vào: "Mau mang cơm đến, ta đói bụng!"
"Vâng, Vâng!" Hai ngày bị bệnh nên cô ăn rất ít, nha hoàn vừa nghe thấy Quý Thính nói đói bụng thì lập tức vui mừng, nhanh chóng đưa đồ ăn lên.
Tuy rằng thức ăn vẫn giống như hai ngày trước, chỉ có chút cháo trắng rau xào, nhưng bây giờ Quý Thính cảm thấy rất đói, ăn liên tục hai chén cháo mới ngừng. Nhìn mặt mấy nha hoàn khích lệ, Quý Thính nghĩ thầm, chẳng lẽ vận động giúp cô ăn uống nhiều hơn?
...... Sớm biết Thân Đồ Xuyên có công hiệu như vậy, hai ngày trước lúc cô thật khó chịu đã đem người qua đây thu thập cho tốt.
Quý Thính cơm nước xong, nghe được tin Mục Dữ Chi đã tỉnh, lập tức đứng dậy đi thăm hắn. Khi tới biệt viện, Mục Dữ Chi cũng vừa ăn cơm xong, đang ngồi phơi nắng trong sân.
"Chàng cảm giác thế nào?" Quý Thính đến bên cạnh Mục Dữ Chi ngồi xuống.
Mục Dữ Chi liếc cô một cái: "Nghe nha hoàn nói, nàng hôm nay ăn uống không ít?"
"Ta vừa mới ăn xong, mà chàng đã biết rồi?" Quý Thính cười, "Nhưng cũng không phải ăn rất nhiều, chỉ ăn hai chén cháo, chàng thấy tinh thần ta có phải tốt hơn nhiều hay không?"
Mục Dữ Chi vừa rồi không nhìn kỹ nàng, nghe vậy lại nhìn mặt nàng, một lúc lâu gật gật đầu: "Xem ra Thân Đồ Xuyên còn rất hữu dụng, đại phu ở phủ công chúa không thể nhanh chữa bệnh cho điện hạ, hắn chỉ làm vài canh giờ đã tốt lên."
Đang bưng chén trà để uống Quý Thính trong nháy mắt liền sặc lên, khụ khụ vài cái rồi mới khiếp sợ nhìn hắn: "Chàng sao lại biết...... Không đúng, ta không có, ta không phải, chàng đừng nói bừa!"
"Được rồi, ta cũng không phải không đồng ý, nàng khẩn trương như vậy làm gì?" Mục Dữ Chi liếc Quý Thính, "Nếu không phải do Thân Đồ Xuyên an bài, những người đó sao lại từng người đến kính rượu ta, đó chẳng phải muốn đem ta chuốc say hay sao?"
Quý Thính trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói thầm: "Đó không phải bởi vì chàng không đồng ý, cho nên không biện pháp."
"Nếu như ta không đồng ý, nàng hôm nay sẽ không gặp hắn nữa hay sao?"
Quý Thính không nói.
Một lúc lâu, Mục Dữ Chi xuy một tiếng: "Ta biết ngay, thật là không tiền đồ, ta đây còn ngu ngốc trông cậy nàng có thể nạp vài người vào, hưởng hạnh phúc của nữ tử trên thiên hạ, nhưng nàng ngược lại, khi còn bé đùa giỡn với ai liền vẫn luôn mãi nhớ thương người đó, mãi cho đến hiện tại cũng không thay đổi gì."
Quý Thính cười hắc hắc, nghĩ thầm cô là hôm qua mới biết rõ tâm tư của chính mình, mấy năm trước thiệt tình trong lòng không tính toán ở cùng với Thân Đồ Xuyên. Nhưng nghĩ lại, nói không chừng cô đã sớm bị hấp dẫn bởi hắn, chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người khác đều đã thấy rõ.
"Vậy, vậy chàng không phản đối?" Quý Thính chờ mong nhìn hắn.
Mục Dữ Chi trầm mặc, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Điện hạ, từ lúc muội muội của ta bị người khác hạ độc giết chết, nàng thay ta báo thù, ta đã xem nàng như muội muội trong nhà mà chăm sóc, nàng không biết, ta chỉ hy vọng nàng hạnh phúc, lúc trước không muốn nàng ở bên cạnh Thân Đồ Xuyên, đó là sợ hắn nếu có một ngày phụ nàng, nàng sẽ thương tâm khổ sở."
Quý Thính ngu ngơ một khối, không biết nên nói cái gì cho phải. Cô tuy rằng là người xuyên việt, tựa hồ cùng trưởng công chúa là hai người khác nhau, nhưng ngay từ đầu Quý Thính đã biết, nếu cô không tiến vào thế giới này, thế giới này liền vĩnh viễn chỉ là chữ viết trên giấy trắng mực đen, những nhân vật trong đó căn bản sẽ không có hình tượng cụ thể.
Cho nên tuy rằng người Mục Dữ Chi cảm tạ không phải Quý Thính, nhưng cũng xác thật là cô. Nếu cô xuyên thành đại công chúa, sẽ không phải gọi là thế thân cho ai cả, mà là ở thế giới này, cô chính là đại công chúa, là đại công chúa trong lòng mấy người Mục Dữ Chi.
"Dữ Chi, ta biết trên thế giới này chàng đối với ta tốt nhất, ta cũng biết, chàng không muốn bị mọi người nói muốn trèo cao," Quý Thính thở dài: "Mấy năm nay vì ta, chàng vất vả, là ta quá không tiền đồ, không thể bảo vệ chàng."
Nếu biết sau khi Hoàng Đế thu hồi binh quyền của cô, những người này sẽ vất vả như vậy, cô lúc trước liền không nên dễ dàng uỷ quyền. Lúc trước vừa mới xuyên qua nên không nghĩ kỹ, tổng cảm thấy Quý Thính là Quý Thính, đại công chúa là đại công chúa, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, căn bản không cần bận tâm, hiện tại ngẫm lại thật là mười phần sai.
"Nếu nàng không bỏ quyền, chỉ sợ chỗ chúng ta ngày hôm nay đều là thi thể." Mục Dữ Chi nhìn ra Quý Thính rối rắm, không khỏi nở nụ cười.
Quý Thính chớp chớp mắt, thành công bị thuyết phục: "Cũng đúng, với tính tình kia của cẩu hoàng đế, khẳng định sau khi giết ta liền sợ các ngươi sẽ trả thù, liền đem các ngươi giết hết mới yên tâm." Nói tới đây, Quý Thính lại tức giận, "Hỗn đản này thật là một chút lương tâm cũng không có!"
"Hiện tại là đang nói về chuyện của Hoàng Thượng sao? Không phải đang nói chuyện về Thân Đồ Xuyên?" Mục Dữ Chi nghiêng nhìn cô một cái.
Quý Thính dừng một chút, hắc hắc cười nói: "Chàng không phải đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao, còn nói cái gì nữa?"
"Nói đến tính toán sau này của nàng."
Quý Thính im lặng, một lúc sau thở dài: "Ta không biết, nhưng mà trước mắt, vẫn là lén lút đi."
Thân Đồ Xuyên muốn quyền thế, nhất định phải có sự tín nhiệm của Hoàng Đế, cho nên hắn có thể bên ai cũng được, chỉ là không thể ở bên cô.
Trong lòng Quý Thính cũng minh bạch điều này, cho nên tối hôm qua chẳng sợ mà nói cho Thân Đồ Xuyên tâm ý của mình, cũng không nghĩ tới những ngày có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Quý Thính nhíu mày phiền muộn.
"Điện hạ."
"Hả?" Quý Thính hoàn hồn, chỉ thấy Mục Dữ Chi bình tĩnh nhìn nàng.
"Ta hỏi nàng, ngoài Thân Đồ Xuyên, nàng còn thích người khác không?"
"...... Chàng coi ta cái gì mà dễ dàng thích người khác như vậy?" Quý Thính vẻ mặt vô ngữ.
Mục Dữ Chi trầm tư một lát, lại hỏi: "Nếu như hắn chết, điện hạ chắc chắn sẽ thương tâm? Nếu như là, hắn làm tổn thương người thân của nàng, điện hạ sẽ tha thứ cho hắn?"
"...... Sao lại nói như vậy, chàng thật đúng là càng ngày càng dọa người." Quý Thính biểu tình dần dần ngưng trọng, hiển nhiên là rất không thích loại giả thiết này.
Mục Dữ Chi nhìn chằm chằm Quý Thính hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra điện hạ đối Thân Đồ Xuyên là rất thích, vượt quá suy nghĩ của ta."
"Chàng rốt cuộc là muốn nói cái gì, sao ta lại cảm thấy chàng rất kỳ quái?" Quý Thính nhăn mày lại.
Mục Dữ Chi thở dài một tiếng: "Ta chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi, nếu tâm ý của điện hạ không thay đổi, ta đây chỉ có thể dùng hết sức lực tương trợ."
"...... Chúng ta chỉ có vụng trộm yêu đương, có cái gì mà dùng hết sức lực tương trợ?" Quý Thính càng cảm thấy hắn không thích hợp.
Mục Dữ Chi nhìn nàng một cái, đột nhiên mang theo vài phần thiệt tình: "Đầu óc không thông minh cũng không tồi, ít nhất sẽ không quá phiền não về chuyện nhân sinh."
"......" Ta hoài nghi ngươi đang mắng ta, hơn nữa đã tìm được chứng cứ!
Nói chuyện phiếm với Mục Dữ Chi nửa ngày, Quý Thính lại bị Phù Vân kêu đi du ngoạn, chơi cả một ngày mới trở về phủ, cả người đều mệt muốn chết.
"Các ngươi không cần đi theo, ta vào sẽ ngủ ngay." Quý Thính lười nhác kêu nha hoàn lui ra, híp mắt tiến vào phòng ngủ, không chút nghĩ ngợi chui vào trong chăn.
Kết quả một giây tiếp theo liền bị ôm lấy, Quý Thính hoảng sợ, thấy rõ đối phương là ai mới thở nhẹ: "Chàng về sau có thể đừng dọa ta như vậy không?"
"Ta làm sao biết công chúa điện hạ lá gan lại nhỏ như vậy, mỗi lần đều bị hạ quan dọa?" Trong cổ họng Thân Đồ Xuyên phát ra tiếng cười sung sướng.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, lười biếng rúc vào ngực hắn, nhắm mắt hỏi: "Chàng tới làm cái gì?"
"Tới gặp người trong lòng."
Quý Thính trầm mặc một cái chớp mắt, khóe miệng hơi cong nhẹ: "Thân Đồ đại nhân từ khi nào miệng lưỡi trơn tru như vậy?"
"Nếu như điện hạ thích, hạ quan sẽ đi học nhiều câu như vậy nữa, về sau ngày ngày đều nói với điện hạ như vậy?" Thân Đồ Xuyên nói chuyện, nhẹ nhàng giúp nàng gỡ trang sức trên đầu xuống.
Quý Thính ngáp một cái, chờ hắn gỡ xuống tất cả trâm cài, cô thoát khỏi cái ôm của hắn, xoay người đưa lưng về phía hắn, lười nhác nói: "Nếu là muốn cùng bổn cung làm chuyện gì, bổn cung khuyên Thân Đồ đại nhân nên trở về đi, quá mệt mỏi, ta muốn đi nghỉ."
"Nếu hạ quan cái gì cũng không làm, có phải có thể lưu lại đúng không?" Thân Đồ Xuyên mỉm cười hỏi.
Quý Thính nghe vậy, vươn tay ra sau sờ soạng, bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt ở trước người mình. Thân Đồ Xuyên lập tức ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, điện hạ của ta."
Nghe hắn nói như vậy, Quý Thính ngược lại không thể ngủ được, quay mặt về phía hắn, ánh mắt sáng quắc: "Chúng ta cũng coi như là đã hai lần tiếp xúc thân mật rồi đúng không?"
"Phải." Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính như có chuyện muốn nói, không khỏi nhướng mày.
Quý Thính cười hắc hắc: "Ta đây có chuyện này muốn làm, cũng có thể sao?"
"Nàng muốn làm cái gì?" Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính cười, cũng nhịn không được mà cười theo.
Quý Thính trực tiếp dùng hành động trả lời, trực tiếp không kiêng nể gì kéo đai lưng của hắn xuống, sau đó liếc mắt nhìn cái bớt.
À, màu tím nhạt, thoạt nhìn chắc còn phải một khoảng thời gian nữa mới có thể biết mất.
Quý Thính trầm mặc, buông hắn ra, nhẹ giọng hỏi: "Chàng hiện tại không vui sao?" Nếu nói nguyện vọng của Thân Đồ Xuyên là trở thành một đại thần và ở cùng với cô, hai nguyện vọng đó hiện giờ cũng coi như đều hoàn thành, cái bớt nếu không có hoàn toàn biến mất, thì cũng không nên màu sắc đậm như vậy mới phải.
"Có nàng ở bên, ta tự nhiên vui vẻ," Thân Đồ Xuyên mắt dường như có ánh sao, "Những ngày như thế này, là những lúc ta vui vẻ nhất."
...... Vậy vì sao cái gì bớt vẫn còn? Quý Thính nhíu mày: "Vậy chàng còn có tâm nguyện khác chưa hoàn thành sao?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Thân Đồ Xuyên nhướng mày.
"Chỉ là muốn biết mà thôi."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một cái chớp mắt, theo sau nở nụ cười: "Cứ coi như là có đi, bất quá sẽ mau hoàn thành."
"Là cái gì?" Quý Thính chờ mong nhìn về phía hắn.
Thân Đồ Xuyên ngoắc tay về phía nàng, làm nàng tiến gần đến mặt mình, sau đó thấp giọng nói: "Hiện tại chưa thể nói cho nàng."
"......" Làm như cô rất muốn biết lắm ấy, Quý Thính không phục nằm xuống, nhắm mắt lại đi ngủ.
Thân Đồ Xuyên mỉm cười nhìn Quý Thính, vốn dĩ cho rằng cô chỉ là đùa giỡn mình, kết quả Quý Thính thật sự muốn đi ngủ, lập tức hắn biểu tình cổ quái: "Sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó?" Quý Thính ngáp một cái, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Đã cởi bỏ hắn đai lưng, cái gì cũng không làm mà đi ngủ? Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nằm xuống theo: "Không có việc gì."
Quý Thính khẽ cười một tiếng, tiến vào ngực hắn rất nhanh đã lăn ra ngủ. Mới đầu Thân Đồ Xuyên còn cảm thấy nàng là đang diễn, nhưng cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện cô thật sự đã ngủ, lúc này mới bất đắc dĩ ôm lấy người, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Ngủ sớm quá nên kết quả là buổi sáng cũng dậy sớm, khi Quý Thính mở mắt, trời còn chưa hoàn toàn sáng, mà Thân Đồ Xuyên đã thay quần áo xong mà chuẩn bị rời đi, nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền hôn lên trán cô một cái: "Ta phải đi."
"Sớm như vậy?"
"Phải, sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ có thể rời đi sớm một chút." Thân Đồ Xuyên ôn nhu giải thích.
Quý Thính dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài. Tuy rằng vẫn biết quan hệ của bọn họ không thể bị phát hiện, nhưng mỗi lần phải giấu diếm như thế này, lại ẩn ẩn có chút ủy khuất.
Thân Đồ Xuyên tựa hồ biết suy nghĩ của cô, khẽ cười nói: "Yên tâm, phải chờ một khoảng thời gian nữa, sẽ không nhanh như vậy."
"Được, ta biết." Quý Thính tuy rằng không tin, nhưng sợ Thân Đồ Xuyên khó chịu, nên vẫn cười gật đầu.
Thân Đồ Xuyên xoa mặt Quý Thính, không giải thích thêm gì, nhân lúc mặt trời còn chưa mọc liền mau rời đi.
Từ sau hôm ấy, hai người dường như rất ăn ý với nhau, ban ngày sẽ làm bộ không quen biết, tới buổi tối lại gặp gỡ, sau đó lúc trời chưa sáng lại rời đi. Ngày qua ngày, Quý Thính vẫn cho rằng họ sẽ như vậy một thời gian, nhưng bệnh tình của Hoàng Đế càng ngày càng nguy kịch.
Lúc trước bệnh tình của Hoàng Đế tựa hồ đã tốt hơn nhiều, bởi vậy trong khoảng thời gian này không uống thuốc nữa, kết quả sau nhiều ngày lại cãi nhau với Quý Phi, ở chỗ một phi tần mấy ngày nay, trong lúc nhất thời không có tiết chế mà trực tiếp đổ bệnh trên giường phi tần kia.
Bệnh tình lần này của hắn càng ngày càng nặng, hôn mê mấy ngày mới tỉnh, Quý Thính biết được Hoàng Đế tỉnh lại, ngu ngốc muốn vào cung bái triều, kết quả mới tới cửa cung đã bị khuyên trở về.
Trước khi hồi phủ Quý Thính nhìn thấy thủ vệ so với ngày thường ở cửa cung canh phòng nghiêm ngặt rất nhiều, tâm sinh ra một phân nghi hoặc, cứ cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng.
Loại cảm giác không đúng
này vẫn luôn kéo dài đến mấy ngày sau, trọng binh gác ở cửa cung, hoàng đế bất luận là ai cũng không gặp, hiển nhiên là đem hoàng cung vây thành một tòa thành kín, mà Thân Đồ Xuyên cũng từ ngày hoàng đế hôn mê vẫn luôn không có tới phủ công chúa.
Quý Thính tâm bất an dần dần càng tăng, rốt cuộc cô không thể lại chờ đợi nữa, vì thế quyết định hôm nay vô luận như thế nào cũng đều phải tiến cung, kết quả mới vừa thay triều phục ra, liền bị Mục Dữ Chi ngăn lại.
"Hoàng Thượng nếu không cho bất luận kẻ nào tiến cung, có nghĩa giờ phút này hắn không nghĩ gặp người, điện hạ vẫn không cần đi quấy rầy hắn." Mục Dữ Chi mỉm cười nói.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Chàng nghĩ ta muốn đi gặp hắn hay sao, ta chỉ là trong lòng bất an, muốn đi xem hắn đang làm cái gì, vạn nhất là cố ý thử tâm trung thành của thần tử, thấy ta bị ngăn lại mà cũng không làm gì, về sau lại không thiếu làm khó dễ ta."
"Hoàng Thượng làm khó điện hạ còn ít hay sao? Lại nói, lần này bệnh của hắn thật khó chơi, chỉ sợ không có về sau." Mục Dữ Chi ý vị thâm trường.
Quý Thính sửng sốt, lập tức nhíu mày: "Có ý tứ gì, chàng có phải hay không biết cái gì?"
Mục Dữ Chi không nói, Quý Thính mặt lập tức trầm xuống: "Mấy ngày nay chàng cái gì cũng chỉ nói một nửa, chính là chuyện có quan hệ tới Hoàng Thượng? Hiện giờ đã là khi nào, còn không chịu nói thật với ta?"
Mục Dữ Chi bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc chậm rãi quỳ xuống: "Dữ Chi lừa gạt điện hạ nhiều năm, thỉnh điện hạ thứ tội, kỳ thật Dữ Chi...... Đã sớm đối Hoàng Thượng có tâm làm phản."
Quý Thính sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Ta còn tưởng là cái gì, lòng không phục ta cũng có, cái này chàng không cần lo lắng."
"Nhưng là Thân Đồ Xuyên đã làm chuyện không phù hợp quy tắc."
"?"
"Trước mắt tình hình này, hắn có lẽ đã thành công, bệnh này của Hoàng Thượng, sợ là không thể lại làm vua của một nước."
"......"
Quý Thính trầm mặc một hồi, mới run giọng hỏi: "Bệnh của Hoàng Thượng là Thân Đồ Xuyên làm?"
"Chờ khi Hoàng Thượng đi, hoàng thất chỉ còn lại có điện hạ một người, điện hạ ngày xưa theo như di chiếu của tiên đế, có thể giống như nam tử xuất nhập triều đình, nạp thiếp cưới vợ, cũng có thể giống như nam tử bước lên ngôi vị hoàng đế," Mục Dữ Chi thở dài, "Nếu không có gì bất ngờ khác, trong vòng mấy ngày điện hạ sẽ trở thành vua của một nước."
"......"
Mục Dữ Chi ngửa đầu nhìn về phía Quý Thính, nghĩ nghĩ nói: "Việc này Dữ Chi vốn không nghĩ báo cho điện hạ biết, nhưng chờ điện hạ đăng cơ sau, chỉ sợ cũng sẽ biết, Dữ Chi lo lắng đến lúc đó sẽ có người châm ngòi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định nói cho nàng trước một bước."
"Cái gì?" Quý Thính chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ.
Mục Dữ Chi ngửa đầu nhìn về phía Quý Thính: "Vì tương lai ổn định cho đế vị của điện hạ, cho nên Hoàng Thượng cần thiết chết, đây cũng là việc bất đắc dĩ, Dữ Chi biết điện hạ đối Hoàng Thượng nhiều ít còn có chút đồng bào chi nghị, nhưng Dữ Chi hy vọng Hoàng Thượng sau khi chết, điện hạ không cần khổ sở, dù sao cũng là hắn lúc trước muốn giết nàng trước."
Mục Dữ Chi tuy rằng nói như vậy nhưng không cảm thấy Quý Thính sẽ khó chịu, cô và Hoàng Thượng cho dù khi bé có chút tỷ đệ tình thân, tuy nhiên mấy năm nay cảm tình này cũng đã tiêu ma sạch sẽ. Chỉ là khi Thân Đồ Xuyên hướng đao tới Hoàng Thượng, Mục Dữ Chi cảm thấy cần thiết giúp Thân Đồ Xuyên giải quyết hậu hoạn, trước tiên ổn định cảm xúc cho điện hạ, miễn cho điện hạ trong tương lai biết được chân tướng sẽ giận chó đánh mèo với Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính sửng sốt, cuối cùng minh bạch vì sao cái bớt của Thân Đồ Xuyên vẫn là màu tím. Nguyên lai hắn muốn vị cực nhân thần dưới một người, không phải là hắn thích quyền lực mà là bởi vì muốn mượn quyền tiếp cận hoàng đế, báo thù diệt môn khi xưa, đại thù chưa báo xong, tâm cừu hận tự nhiên sẽ không tan.
"Thân Đồ Xuyên hôm nay sẽ hành động, mong rằng điện hạ sẽ không trách cứ hắn." Mục Dữ Chi cúi người hành lễ.
Quý Thính nhấp môi, định nói cô mới không thèm để ý sinh tử của cẩu hoàng đế, nhưng vừa muốn mở miệng nói chuyện, trong đầu liền toát ra một câu nhắc nhở: Nếu nam nữ chủ già cả một cách không tự nhiên, tử vong không tự nguyện, thế giới này sẽ tự động tan vỡ, nhiệm vụ phán định là bị thất bại, nam phụ sẽ không thể thu hoạch được hạnh phúc.
Cô giật mình, đột nhiên bắt lấy quần áo Mục Dữ Chi: "Chàng nói Thân Đồ Xuyên hôm nay sẽ hành động?"
"Phải......" Mục Dữ Chi không nghĩ tới Quý Thính sẽ phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời hơi ngây người, chờ tới lúc hắn lấy lại tinh thần, Quý Thính đã một mình cưỡi ngựa chạy ra khỏi phủ công chúa.
Mục Dữ Chi ý thức được sự tình phát triển có chút không đúng, vội vàng chạy theo.
Trong hoàng cung.
Thân Đồ Xuyên nhìn hoàng đế kéo dài hơi tàn trên giường, ưu nhã uống ngụm trà: "Bệnh Hoàng Thượng thật là càng ngày càng nặng, chỉ sợ qua hôm nay không thể tốt lên được nữa."
"Phản tặc, không nghĩ tới Thân Đồ gia sẽ dưỡng ra ngươi cái đồ phản tặc này......" Hoàng đế thở dốc, nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng: "Thân Đồ gia vốn chính là một đám phản tặc, việc này Hoàng Thượng không phải lúc trước đã biết sao?"
"Làm càn!" Hoàng đế rống giận, hét xong thì ngã xuống giường, khuôn mặt trắng bệch, hồi lâu cũng không thể hoàn hồn.
Thân Đồ Xuyên lộ ra châm chọc: "Hoàng Thượng nhất định thực hối hận, vốn tưởng rằng Thân Đồ Xuyên lẻ loi một mình, mặc dù đứng trên vị trí cao nhưng phía sau lại không người chống đỡ, lại chưa từng nghĩ cả đám quan trong triều này phần lớn đều là con cháu môn sinh của gia phụ, ngày xưa Thân Đồ gia vì khí tiết mà thà chết cũng không muốn bọn họ cứu, mà một khi khí tiết không có, những người này sẽ là hậu thuẫn lớn nhất cũng Thân Đồ gia."
Hoàng đế đã nói không ra lời, chỉ có thể thở hổn hển nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên.
"Đại nhân, cũng đã đến lúc rồi." Lưu công công đi đến bên cạnh Thân Đồ Xuyên, nói.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Trẫm thật ra không nghĩ tới, ngay cả người tín nhiệm nhất cũng sẽ phản bội."
"Hoàng Thượng nói đùa, ngài ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không tin, nô tài chỉ là một thái giám nhỏ, ngài sao có thể tin tưởng," Lưu công công như thường lệ cong người xuống, "Nhưng Thân Đồ đại nhân năm xưa cứu mệnh nô tài, cả đời này nô tài khó quên được ân đức của ngài ấy."
Hoàng đế trào phúng cười một tiếng, Lưu công công rũ mắt: "Đại nhân, nô tài đưa Hoàng Thượng lên đường."
"Chậm đã," hoàng đế chậm rãi mở to mắt, nhìn Thân Đồ Xuyên nói, "Trẫm có thể chết, nhưng Quý Phi vô tội, thả nàng ra khỏi cung đi."
"Hoàng Thượng yên tâm, điểm độ lượng này thần vẫn có." Thân Đồ Xuyên cong môi.
Hoàng đế lúc này mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lưu công công bưng tới chén thuốc quen thuộc, mới biết được chính mình sớm đã bị người tính kế, chỉ là mấy năm nay quá mức kiêu ngạo, chưa từng tưởng sẽ có người dám làm hại mình.
"Hoàng Thượng, nên uống thuốc." Lưu công công dùng ngữ khí như bình thường nói.
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn chén thuốc, sau một hồi lâu nhận lấy, vừa muốn uống vào lại có cung nhân vội vàng xông đến: "Thân Đồ đại nhân! Công chúa điện hạ muốn xông vào hoàng cung!"
Thân Đồ Xuyên đột nhiên đứng lên: "Các ngươi dám làm nàng bị thương?"
"Không, không có, chỉ là thủ vệ ở cửa cung bắt lấy công chúa." Cung nhân hoảng loạn nói.
Thân Đồ Xuyên thật bực tức: "Làm càn! Còn không mau mời nàng vào, nếu bị thương một phân một hào, các ngươi rơi đầu ngay!"
"Tuân lệnh...... Tuân lệnh!"
Cung nhân té lộn nhào chạy đi, Thân Đồ Xuyên nhìn hoàng đế trên giường, cười lạnh một tiếng nói: "Hoàng Thượng không phải tới giờ uống thuốc hay sao, vì sao còn không uống?"
"Trẫm muốn gặp hoàng tỷ một lần." Chết đến nơi lại đột nhiên nhớ chút thân tình tỷ đệ, hoàng đế khẽ cười một tiếng. Tuy rằng xem bộ dáng Thân Đồ Xuyên vừa rồi liền biết hoàng tỷ là đồng mưu với hắn, nhưng chính mình lại không sinh ra phân oán hận nào.
Thôi, vốn dĩ là hắn nổi lên sát tâm với người cùng một mẹ trước, hiện giờ bị phản bội cũng xứng đáng, chỉ là, trước khi chết gặp nàng một lần cũng tốt.
Không có thị vệ ngăn cản, Quý Thính thật mau vọt vào, Thân Đồ Xuyên sắc mặt hòa hoãn xuống một chút, vừa muốn đón Quý Thính tới, cô liền phóng qua bên người hắn, đoạt lấy chén thuốc để sang một bên. Tay Thân Đồ Xuyên đang muốn đỡ cô dừng lại giữa không trung, Quý Thính lại giống như không thấy được, lo lắng nhìn hoàng đế: "Ngươi uống thuốc? Đã uống?"
"Ta còn chưa uống......" Hoàng đế có chút chinh lăng, tự xưng cũng đã quên. Hắn rốt cuộc không nghĩ tới, Quý Thính sẽ trực tiếp lấy đi chén độc dược.
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, biểu tình có một tia xấu hổ: "Cái kia...... Thân Đồ đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ, thỉnh đại nhân xem tình cảm chúng ta ngày xưa......"
"Ta không đáp ứng," Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nhìn Quý Thính, "Điện hạ, nếu không phải hắn, cha mẹ ta cũng sẽ không chết."
Đầu ngón tay Quý Thính run một chút, cô như thế nào lại không biết, nếu không có chuyện lưu đày, Thân Đồ gia cũng sẽ không chết chết ly tán, Thân Đồ Xuyên muốn giết hoàng đế cũng là bình thường. Nhưng mà cô không thể theo, cừu hận muốn mất đi yêu cầu thời gian, không có khả năng hoàng đế vừa chết là hận ý của Thân Đồ Xuyên sẽ tiêu trừ ngay, do đó khoảng thời gian chênh lệch này sẽ làm cho nhiệm vụ thất bại.
Kỳ thật đối với Quý Thính mà nói, nhiệm vụ thất bại cũng không sao, chính yếu là người đàn ông trước mắt cô sẽ vĩnh viễn bị cừu hận gông cuồng xiềng xích, bị xiềng xích mà không có được kết cục hạnh phúc.
"Đại nhân, ta biết chàng muốn báo thù, chàng, chàng có thể nhốt hắn lại, hoặc là kêu hắn đời đời kiếp kiếp thủ mộ cho Thân Đồ gia, ta chỉ cầu chàng lưu lại mạng cho hắn, cầu chàng." Quý Thính mắt lộ ra cầu xin.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, một hồi lâu, lạnh giọng hỏi: "Nếu ta cùng với hắn chỉ có thể tuyển một cái, nàng tuyển ai?"
"......" Cái này làm sao cô có thể tuyển?! Quý Thính cảm thấy mình sắp bị buộc đến điên.
"Hoàng tỷ......" Lúc Quý Thính còn không biết phải làm sau, phía sau truyền đến thanh âm suy yếu, Quý Thính quay đầu lại, nhìn thấy hoàng đế đang lẳng lặng nhìn mình, "Vì sao phải giúp ta?"
"Ta không nghĩ giúp ngươi, nhưng ngươi là đệ đệ của ta, ta cũng không muốn ngươi chết." Quý Thính đối mặt với hắn, thật sự không thể ôn hòa.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, thong thả lắc lắc đầu: "Thân Đồ Xuyên hiện giờ đã cướp đi binh quyền, lại có thiên hạ quần thần làm chỗ dựa, hoàng tỷ chớ đối nghịch với hắn, ta nghe được những lời ngươi vừa nói, đời này như vậy là đủ rồi."
"Ngươi câm miệng đi!" Quý Thính tức muốn hộc máu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên, cuối cùng cắn răng nói, "Nếu nhất định phải tuyển một cái, ta tuyển làm hắn tồn tại."
Chỉ có cẩu hoàng đế tồn tại, vết thương trong lòng Thân Đồ Xuyên mới có hy vọng khỏi hẳn, nếu hắn chết, hết thảy sẽ xong xuôi theo.
Thân Đồ Xuyên cười nhạo một tiếng, đáy mắt một mảnh lạnh lùng: "Tốt, thật tốt......"
"Thân Đồ......"
"Không cần kêu ta!" Gân xanh thái dương Thân Đồ Xuyên nổi lên, hai mắt cũng dần dần đỏ bừng, "Mặc kệ nàng tuyển ai, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn, hắn hôm nay phải chôn cùng cha mẹ ta, cùng Thân Đồ gia của ta!"
"Ta cũng vì muốn tốt cho chàng thôi, nếu ngày sau có người biết chàng mưu hại hoàng đế, ta sợ ta cũng sẽ không bảo vệ được chàng." Quý Thính vẻ mặt chua xót.
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, buồn bã mất mát lui hai bước, giọng khàn khàn: "Nếu hắn không chết, một ngày nào đó nói ra là ta mưu hại hắn, chẳng phải là càng không bảo vệ được ta?"
"...... Ta sẽ không để chuyện này phát sinh." Quý Thính nhấp môi.
"Quý Thính, nàng luôn có đạo lý của nàng, nhưng nàng không thể phủ nhận, cho dù là người trên giường này, hay là những người nam nhân ở hậu viện của nàng đều quan trọng hơn so với ta, ngày thường có lẽ không thấy được, nhưng một khi xảy ra chuyện, thân sơ viễn cận đều lộ ra, không phải sao?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên bình tĩnh lại, nhưng mà hắn biết, miệng vết thương rốt cuộc lại bị thối rữa ra.
Quý Thính sững sờ nhìn hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào: "Thân Đồ......"
"Lưu công công, làm!" Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình.
"Tuân lệnh." Lưu công công định đi qua.
Quý Thính nóng nảy, vội quỳ xuống trước Thân Đồ Xuyên: "Thân Đồ đại nhân!"
Thân Đồ Xuyên sắc mặt trong nháy mắt thay đổi: "Nàng muốn làm gì?"
"Thỉnh Thân Đồ đại nhân, tha bào đệ bổn cung một mạng." Quý Thính nhìn biểu tình phẫn nộ của hắn, trái tim nhói thật đau.
Lưu công công thấy thế lại không dám động tiếp, trong đại điện nháy mắt an tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi. Sau một lúc, Thân Đồ Xuyên trào phúng cười: "Nếu đại công chúa điện hạ cầu tình, vậy hạ quan tự nhiên không dám không đáp ứng." Dứt lời, hắn phất tay áo mà đi.
Quý Thính đuổi theo vài bước, hoàng đế phía sau lại lần nữa gọi lại: "Hoàng tỷ......"
"Cái gì?!" Quý Thính buồn bực quay đầu lại.
Chỉ thấy hoàng đế khẽ cười một tiếng: "Hoàng tỷ tính tình nhiều năm như vậy, quả nhiên là một chút cũng chưa biến, lúc trước phụ hoàng thật yêu thích tính tình của ngươi mới nghĩ tới chuyện truyền ngôi cho ngươi, chỉ tiếc chiếu thư của hắn bị ta hủy hoại, không được thông cáo ra ngoài."
Quý Thính ngây ngẩn cả người.
"Hoàng tỷ, ta bá chiếm vị trí của ngươi nhiều năm như vậy, hiện giờ cũng nên trả lại cho ngươi." Hoàng đế nói xong, bưng chén thuốc trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Quý Thính trừng lớn đôi mắt, vội vàng vọt qua đi: "Ngươi nhổ ra cho ta! Nhổ ra!"
"Hoàng tỷ......" Hoàng đế uống thuốc xong, càng thêm suy yếu, "Ta hẳn là phải chết, Thân Đồ Xuyên nhìn như còn vài phần tình cảm với ngươi, có lẽ muốn đỡ ngươi thượng vị, ngươi không cần vì ta mà tranh cãi với hắn, đợi sau khi ta chết, liền, liền nói là ngươi chọn, đừng nói là ta chính mình uống."
Quý Thính ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá hắn. Có lẽ là vì hai người là chị em, xác thật có vài phần giống nhau, hiện giờ nhìn thấy miệng hắn chảy ra máu tươi, trong nháy mắt Quý Thính như cảm thấy chính mình sắp chết, cảm giác khó chịu không thể hiểu được.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, Quý Thính đã khôi phục bình tĩnh, nhìn hắn dần dần tắt thở, trong lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Hoàng đế đã chết, chết dưới thuốc độc của Thân Đồ Xuyên, thế giới này có phải hay không đã thất bại? Quý Thính tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi thân thể của mình biến mất.
Một phút, hai phút......
Dường như đã lâu, Quý Thính sững sờ mở to mắt, nhìn người nhắm mắt trên giường, chần chờ hồi lâu mới đưa đầu ngón tay đặt dưới mũi hắn.
Xác thật là đã chết.
...... Vậy vì cái gì thế giới này còn không biến mất? Quý Thính theo bản năng nghĩ lại quy tắc hiện ra trong đầu ban nãy, sau đó thấy được hai chữ "tự nguyện" được viết hoa bôi đậm.
"......" Cho nên hoàng đế tự nguyện uống thuốc độc vì cô lót đường, nên không tính là vi phạm cái quy tắc người đọc oán niệm kia?
Quý Thính hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy chân mềm đến không thể nhúc nhích, cô ngã ngồi xuống, thật lâu cũng không thể hoàn hồn. Hồi lâu, Quý Thính bưng kín mặt, thở một tiếng thật dài ——
Cho nên hiện tại phải làm sao bây giờ nha! Thân Đồ Xuyên còn có thể dỗ dành được sao?!