Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

TG4: Đại lão mỗi ngày phân chia nhân cách (2) - Cô gái ngoan cố


trước sau

Quý Thính cương lên một chút, thử cười: "Đại thiếu gia?"

"Phải." Lúc anh lên tiếng, Quý Thính còn xoa xoa mặt anh, mặt hơi hơi biến hình còn có thể duy trì biểu tình lạnh nhạt, cũng không dễ dàng.

Quý Thính khóe miệng khẽ nhúc nhích, căng da đầu xin lỗi: "Thật là ngại quá, tiểu thiếu gia một hai phải chơi trò chơi đoán nhân vật mới nguyện ý làm bài thi trắc nghiệm, tôi không có cách nào......"

"Cô giáo Quý không cần câu nệ, Tiểu Tự mê chơi, chúng tôi đều biết," Thân Đồ Dực vừa nói, vừa lại không vui xoay người đi phòng tắm rửa mặt, "Chỉ cần không phải giáo viên học sinh yêu nhau là được rồi."

Quý Thính nhìn theo bóng dáng anh: "...... Anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn biểu đạt yêu thích với một bạn nhỏ mà thôi."

Thân Đồ Dực lau mặt, ra tới thì liếc nhìn Quý Thính một cái mà không tiếp tục đề tài...... Đương nhiên anh cũng không có đề tài để nói, thư phòng cứ như vậy trở nên lặng ngắt.

Người này khí tràng quá mạnh, cả người giống như phủ băng, Quý Thính chỉ cảm thấy đứng mặt đối mặt với anh như vậy, áp lực thật vô cùng lớn. Đang lúc cô muốn nói một chút gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ, nghe được dì Chu bên ngoài nhắc nhở tới giờ ăn cơm trưa.

"Cùng nhau đi." Thân Đồ Dực thanh lãnh nói.

Quý Thính nhanh nhanh gật gật đầu, anh vừa xoay người đi thì nhẹ nhàng thở ra, yên lặng đi theo phía sau ra ngoài, ai biết mới vừa đi vài bước, đầu liền đụng phải cái lưng rắn chắc của Thân Đồ Dực.

Cô a một tiếng, ngửa đầu, vẻ mặt không hiểu gì cả, liền nhìn thấy Thân Đồ Dực đột nhiên xoay người lại xem mình. Trong nháy mắt khoảng cách hai người quá gần nhau, Quý Thính còn chưa nói gì, Thân Đồ Dực chau mày lại, lạnh mặt lùi một bước.

Quý Thính: "......" Động tác này, sao giống như cô đang làm dơ anh ta?

"Tôi không quen có người khác theo phía sau."

Quý Thính: "...... Tôi đây cùng đi với anh?"

Thân Đồ Dực không nói, nhưng Quý Thính thần kỳ nhìn ra đây là đồng ý.

"......" Kệ đi.

Hai người cùng nhau đi ra thư phòng, dì Chu mỉm cười nói: "Chào đại thiếu gia, cô giáo Quý, phòng của cô đã chuẩn bị tốt, lát nữa ăn xong cơm trưa tôi sẽ mang cô đi."

Quý Thính gật đầu nói một tiếng cảm ơn, cô lần này là giáo viên gia đình, phải ở lại nơi đây phụ đạo công khóa, nói cách khác trước khi hợp đồng kết thúc, cô sẽ vẫn luôn ở nơi này.

Chờ dì Chu rời đi, Quý Thính đi theo Thân Đồ Dực đi đến nhà ăn, vừa đi một bên giao lưu tình huống học tập của Thân Đồ Tự, chờ tới nhà ăn, hai người liền mặt đối mặt ngồi xuống.

Ngồi xuống bàn, Thân Đồ Dực eo lưng thật thẳng, tuy rằng còn mặc áo ngủ màu hồng nhạt nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí tràng lãnh khốc của anh: "Cô giáo Quý đã có kế hoạch phụ đạo rồi chứ?"

"Có." Quý Thính cuống quít bắt đầu lắp bắp trả lời, thời điểm cô còn là học sinh đã làm không ít khóa phụ đạo, cho nên đối công việc này tính ra còn khá tự tin.

Chờ cô nói xong, Thân Đồ Dực lại chau mày, Quý Thính lập tức hỏi: "Đại thiếu gia không hài lòng với kế hoạch của tôi?" Không nên nha, lúc trước cô đã dạy mấy người học sinh, đều nhờ vào phần kế hoạch này mà thành công không ít.

"Không, kế hoạch của cô giáo Quý rất tốt, chỉ là tính cách Tiểu Tự quá mức hoạt bát, tôi sợ nó khả năng sẽ cảm thấy dồn dập mà không ngoan ngoãn nghe lời." Thân Đồ Dực nhàn nhạt nói.

Quý Thính nhướng mày: "Ý của đại thiếu gia là?" Người này là lão đại của bốn nhân cách, Thân Đồ Tự lại là em út của bốn nhân cách, anh ta không phải là muốn cô không cần giáo dục quá nghiêm khắc chăng?

...... Như vậy khá phiền toái, vừa muốn có thành tích, lại không muốn con em mình chịu khổ, gia sư như cô sẽ không phải mới hai ngày đã bị đuổi đi chứ?

Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái: "Phương thức quản giáo bình thường nó khẳng định sẽ không phối hợp, nhưng giáo dục đòn roi vẫn có thể, chúng ta thêm vào hợp đồng, vết thương nhẹ thì cô tùy tiện, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm, nhưng vết thương nặng hơn lại không thể được, không thể khỏi hẳn sẽ ảnh hưởng những người khác sử dụng thân thể."

Quý Thính: "......" Ngài thật đúng là vị gia trưởng phối hợp rất chặt chẽ nha!

"Cô giáo Quý cảm thấy như vậy không được?" Thân Đồ Dực thấy cô không nói lời nào, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Quý Thính.

"Không không không, tôi không phải ý tứ này, tôi chỉ cảm thấy đánh trẻ con không tốt lắm." Quý Thính vội ngắt lời anh nói, sợ giây tiếp theo Thân Đồ Dực lại có kiến nghị đáng sợ gì khác.

Thân Đồ Dực ánh mắt lạnh một phân: "Ngọc không mài không sáng."

Quý Thính còn muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng đột nhiên ngừng lại, cô cảm thấy nếu mình lại phản bác thêm, khả năng cô phải bị sa thải: "...... Tôi cảm thấy anh nói đúng, tôi về sau sẽ quản giáo cậu ta thật tốt, nếu dám nghịch ngợm, tôi khẳng định sẽ không khách khí, nhưng cũng sẽ chú ý không cho thân thể bị thương."

"Vậy là tốt rồi, nếu lý niệm của cô giáo Quý cùng tôi không hợp, tôi sẽ tìm giáo viên khác." Thân Đồ Dực lúc này mới hạ màn đề tài này.

Quý Thính: "......" Thật là để cô đoán đúng!

Hai người cho tới hiện tại, cô cũng coi như là đã nhìn ra, Thân Đồ Dực này không chỉ là một đại băng sơn, mà là một đại băng sơn nói một thì không có hai, không thể phản bác, nếu mình muốn an ổn ở chỗ này thì không thể làm trái ý anh ta.

"Ăn cơm đi." Chờ đồ ăn lên đủ, Thân Đồ Dực bình tĩnh nói.

Quý Thính gật gật đầu, cẩn thận cầm lấy đôi đũa, kết quả vừa muốn gắp đồ ăn, điện thoại Thân Đồ Dực liền vang lên, cô đành phải buông đũa xuống.

Thân Đồ Dực không nhìn cô, lấy điện thoại ra nhìn đến biểu hiện trên màn hình thì không khỏi nhíu mày, chờ tiếng chuông sắp cắt đứt mới ấn loa đặt lên bàn, thanh âm thanh lãnh mở miệng: "Lý tiểu thư."

"A Xuyên, có khỏe không, vài ngày không gặp, chuyện em nói với anh, anh suy xét thế nào rồi?" Truyền ra giọng nữ ôn nhu mềm mại, Quý Thính nhạy bén nhìn thoáng qua bên kia.

A Xuyên? Cái này kêu cũng thật đủ thân mật, Quý Thính đánh giá một chút. Nguyên Thân Đồ Dực người này là làm buôn bán cho nên quen biết nhiều người một chút cũng bình thường, chỉ là trong truyện không nhắc tới có tuyến cảm tình gì nha.

Thân Đồ Dực trầm mặc một chút, quyết đoán cắt đứt điện thoại.

Quý Thính: "......" Vấn đề của người ta anh còn chưa trả lời, rốt cuộc suy xét đến thế nào kìa kìa!

Chỉ chốc lát sau, bên kia lại điện lại đây, hầm hừ chất vấn: "Anh sao có thể cúp điện thoại của người ta!"

"Có việc thì nói." Thân Đồ Dực không vui trả lời, Quý Thính phảng phất có thể nhìn thấy mảnh băng vụn rớt ầm ầm khỏi thân thể anh ta.

Tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, bên kia không khỏi có chút ngượng ngùng: "Trí nhớ của anh cũng không quá tốt nha, hai ngày trước em đã nói chuyện với anh, sao có thể nhanh như vậy đã quên, chắc không phải là cố ý chứ?"

Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình tắt điện thoại, thuận tiện kéo vào sổ đen.

Quý Thính nhìn thủ pháp thuần thục của anh, phảng phất thấy được tương lai của mình nếu đắc tội anh ta, lập tức nuốt nước miếng.

Nhưng giây tiếp theo, điện thoại Thân Đồ Dực lại vang lên.

Quý Thính: "......" Không phải vừa rồi mới kéo đen sao?

Thân Đồ Dực lạnh mặt bắt máy, người phụ nữ bên kia như là sợ anh lại cắt đứt, trực tiếp nói thật nhanh: "Em đã nhắn tin cho anh, muốn hỏi anh là nghĩ như thế nào? Em lớn lên xinh đẹp, gia thế còn tính không tồi, anh cùng ba em không phải còn có kinh doanh qua lại hay sao, chúng ta kết hôn chính là cường cường liên hợp, cho nên anh hẳn là không lý do cự......"

"Lý tiểu thư, cô gọi điện thoại cho tôi như thế này, chuyện này cha cô biết không?" Thân Đồ Dực lạnh giọng hỏi.

Quý Thính: "......" A, nguyên lai là đổi điện thoại, cô vừa rồi thật đúng là cho rằng Thân Đồ Dực là người sẽ không block người khác.

Cô gái ngượng ngùng cười một tiếng, không chờ cô trả lời, Thân Đồ Dực liền mở miệng tiếp: "Phiền toái cô nói với Lý tiên sinh, ông ấy mặc kệ con gái của mình quấy rầy tôi, có thể thấy được là gia giáo không nghiêm, Thân Đồ Xuyên tôi không hợp tác cùng người gia giáo không nghiêm, hợp tác như vậy trở thành không tồn tại."

Dứt lời Thân Đồ Dực không hề để lại mặt mũi gì cho đối phương, mặt vô biểu tình cúp điện thoại, sau đó rũ mắt ăn cơm. Tuy rằng biểu tình anh ta vẫn như thường, Quý Thính lại cảm thấy từ trên người anh khí áp màu đen.

Bởi vì xem quá nhập thần, Quý Thính không cẩn thận đụng vào ly nước trái cây, cái ly trong nháy mắt ngã về phía Thân Đồ Dực, nước trái cây bên trong cũng chảy tới hướng người anh. Quý Thính kinh hô một tiếng, vội vàng lấy khăn giấy muốn giúp anh lau đi, trong nháy mắt đụng đến trên người Thân Đồ Dực, bị anh cau mày né tránh.

"Cô giáo Quý từ từ dùng cơm." Thân Đồ Dực lạnh mặt xoay người rời đi.

Quý Thính khóe miệng trễ xuống, một bên lo lắng không biết mình có bị sa thải hay không, một bên yên lặng ăn cơm, trong đầu thoáng hiện miêu tả về nam phụ. Bởi vì nhân cách phân liệt ngay từ khi còn nhỏ, mỗi người tính cách hiếm thấy lại thật kiện toàn, hơn nữa bọn họ bảo hộ và phối hợp nhau thật tốt, cho đến bây giờ đã mơ hồ không biết ai là nhân cách chính.

Nhưng mà, mặc kệ ai là nhân cách chính, người đại ca này tuyệt đối sẽ là người lãnh đạo, trong sách đúng là anh ta thích nữ chủ, các nhân cách khác sau đó mới dần dần có hảo cảm với nữ chủ, nguyện ý chung sức với anh ta hỗ trợ nữ chủ vô điều kiện.

...... Nhưng mà thoạt nhìn anh thực chán ghét phụ nữ, như thế nào lại có thể thích nữ chủ?

Nghĩ đến vừa rồi Thân Đồ Dực đối với việc mình đụng chạm thật bài xích, hơn nữa sau khi được cô gái kia thông báo thì tâm tình thật kém, Quý Thính thật sinh ra nghi hoặc. Nhưng nghi hoặc chưa được mấy giây, nghĩ lại hào quang cường đại của nữ chủ, trong nháy mắt Quý Thính đã hiểu.

'Phụ nữ trên thế giới đều là cặn bã, chỉ có em là tươi mát thoát tục yêu diễm' đúng không, chờ đến ngày đó, cô ở bên ngoài biệt thự ngăn cản nữ chủ không yêu diễm, xem anh còn động tâm hay không! Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, ăn uống càng thêm ngon miệng.

Sau khi Quý Thính ăn no nê, dì Chu xuất hiện ở phòng ăn, mang cô đến phòng của mình: "Biết giáo viên lần này là cô gái còn trẻ, tôi trang trí phòng hơi trẻ trung một chút, không biết cô giáo Quý có cảm thấy quá trẻ con hay không?"

"Không sao cả, tôi thật thích loại này." Quý Thính cười nói.

Hai người khách khí vài câu, Quý Thính một mình đi vào phòng.

Vừa vào phòng cô đi thẳng tới giường, bổ nhào lên giường bò toài ra, nằm một hồi đến khi ở trong chăn sắp nghẹn, Quý Thính mới mở chăn ra đánh giá phòng ở, kết quả thấy được một phòng toàn thú nhồi bông và búp bê, cùng ren trang trí khắp nơi.

...... Nơi này nào là ký túc xá giáo viên, đây là phòng công chúa đi?

Quý Thính có chút dở khóc dở cười, cô tuy rằng thích đồ vật của thiếu nữ, nhưng không có nghĩa thích đến khoa trương như thế này. Bất quá ý tốt của dì Chu, cô vẫn có thể nhìn ra được, Quý Thính thật cảm kích mình được coi trọng, nằm lăn qua lăn lại trên giường một hồi, nhìn khăn trải giường, chăn gối màu hồng mà phát ngốc lên.

Tuy rằng toàn bộ phòng tràn đầy kiểu dáng công chúa nhỏ, nhưng mọi thứ, nhất là cái giường cô đang nằm, vừa mềm vừa thoải mái, nằm xuống rồi thật sự không muốn lên.

Mà Quý Thính cũng làm thế, cô không ngồi dậy, đảo một hồi liền ngủ luôn.

Bởi vì buổi chiều còn phải cho Thân Đồ Tự học bù, Quý Thính chỉ ngủ một giờ đã dậy, sửa sang lại một chút sau đó đi đến thư phòng.

Thời điểm cô đến, thư phòng đã có người, Quý Thính liếc một cái liền nhìn ra được, đây là cái người buổi sáng chỉnh cô Thân Đồ Tự.

Thân Đồ Tự nhìn thấy cô cũng không chột dạ, chỉ là có chút không cao hứng, Quý Thính vừa thấy liền biết là chuyện như thế nào: "Anh cả cậu mắng cậu?"

"Cô có phải hay không cáo trạng với anh ấy?" Cô không đề cập tới còn tốt, cô nhắc tới Thân Đồ Tự liền hầm hừ.



Quý Thính thản nhiên: "Đúng vậy, tôi cáo trạng, cậu nghịch ngợm gây sự chỉnh giáo viên, còn không cho giáo viên nói với người lớn?" Bốn nhân cách tuy rằng có thể thông qua con đường nào đó giao lưu, nhưng chỉ cần bọn họ không nói, như vậy các nhân cách khác liền sẽ không biết, người kia chiếm lĩnh thân thể làm cái gì.

Chuyện chỉnh giáo viên Thân Đồ Tự khẳng định không dám nói cho Thân Đồ Dực, như vậy Thân Đồ Dực chỉ có thể thông qua Quý Thính để biết, cho nên cô đối với chất vấn của Thân Đồ Tự không nghĩ đến chuyện giấu giếm.

Thân Đồ Tự nhìn bộ dáng cô đúng lý hợp tình như thế không khỏi chán nản: "Cô cô cô đi đi cho tôi, coi chừng tôi kêu anh hai ra tới đánh cô!"

"Tôi sợ quá a," vị tiểu thiếu gia này tuy rằng là đầu quả tim của các nhân cách khác, nhưng theo phương thức sủng người của mấy cái thẳng nam kia, Quý Thính biết khi cậu ta đưa ra yêu cầu thì chính cậu ta sẽ bị đánh chứ giáo viên sẽ không bị đụng tới, cho nên cô không thành ý mà phối hợp một câu, sau đó nói tiếp: "Cho nên chúng ta làm kiểm tra đi."

Thân Đồ Tự: "......" Oa loại người này dầu muối không ăn, thật là khiến người quá tức giận!

Cậu buồn bực đấm đầu mình, Quý Thính liếc cậu một cái, mỉm cười nhắc nhở: "Mấy người anh kia của cậu có lẽ đã thương lượng tốt, trong lúc cậu học bù sẽ không ra khống chế thân thể, cho nên ngay cả cậu tự đánh mình, bọn họ cũng sẽ không ra đâu."

Thân Đồ Tự: "......" Cô như thế nào cái gì đều biết!

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Thân Đồ Tự rốt cuộc giống gà trống bại trận, ủ rũ cụp đuôi đi tới bên người cô, cầm lấy chuẩn bị viết.

"Anh cả cậu nói, nếu cậu còn dám nghịch ngợm, anh ta cho phép tôi đánh cậu, có thể tạo thành vết thương nhẹ." Quý Thính mỉm cười uy hiếp.

Thân Đồ Tự sửng sốt một chút, nhìn đến Quý Thính không giống như là nói giỡn, lại liên tưởng đến anh cả thật đúng là có khả năng nói ra loại lời này, thật không khỏi giận dữ.

"Được rồi, cậu phát giận cũng vô dụng, ngoan ngoãn nghe lời cho tôi." Quý Thính nói, từ sau kệ sách rút ra chổi lông gà, đây là dì Chu nói cho cô.

Thân Đồ Tự thấy chổi lông gà nháy mắt kinh ngạc: "Cô muốn làm thật?"

"Cậu nói xem?" Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Tự không dám khoe khoang, ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống bắt đầu ngoan ngoãn làm bài, một bên viết một bên hỏi: "Tâm tình anh cả vừa rồi giống như thật không tốt, anh ấy làm sao vậy?"

Quý Thính nháy mắt nghĩ đến vị Lý tiểu thư kia, khụ một tiếng nhàn nhạt nói: "Chuyện người lớn, cậu là con nít hỏi tới làm gì? Chạy nhanh làm bài."

"Tôi đang làm đây......" Thân Đồ Tự bĩu môi, tiếp theo có chút đắc ý liếc nhìn cô một cái, "Không cần cô nói tôi cũng biết, là chuyện của Lý tiểu thư kia đi?"

"Cậu biết?" Quý Thính có chút kinh ngạc, chẳng lẽ những nhân cách khác có thể nhìn trộm nhân cách chiếm lĩnh thân thể?

Không đợi cô khiếp sợ xong, Thân Đồ Tự liền giải thích nghi hoặc giúp cô: "Tôi nhìn tới danh sách cuộc gọi, cái người phụ nữ kia có phải thông báo với anh cả hay không?"

...... Nguyên lai là như thế này, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra đồng thời liếc cậu một cái: "Có thể chuyên tâm hay không?"

"Tôi chuyên tâm hay không chuyên tâm đều sẽ không sao, nói chuyện phiếm đối với việc tôi làm bài thi không ảnh hưởng gì," Thân Đồ Tự nghiêm trang giải thích xong, không khỏi buông tiếng thở dài, "Anh cả tôi thật là quá đáng thương."

"Anh cả cậu cự tuyệt người khác, muốn đáng thương cũng là người bị cự tuyệt đáng thương đi?" Quý Thính bật cười.

Thân Đồ Tự buông bút, không ủng hộ nhìn cô: "Đương nhiên không phải, anh cả tôi đối với nữ nhân có bóng ma tâm lý, chỉ cần nữ nhân có ý đồ với anh ấy, anh ấy liền sẽ cảm thấy ghê tởm, là cái kiểu thật sự bực bội, cho nên đương nhiên là anh cả tôi đáng thương."

...... Cho nên mới thích nữ chủ người không thích anh ta, thật đúng là thể chất đặc biệt thích hợp làm lốp xe dự phòng. Quý Thính không khỏi lắc đầu.

"Cậu lừa ai chứ, bóng ma tâm lý gì có thể lớn đến mức làm anh ta chán ghét nữ nhân?" Quý Thính vẻ mặt không tin.

Thân Đồ Tự nóng nảy: "Cô tại sao lại không tin, nếu không phải lần này tìm giáo viên thật gấp, anh ấy khẳng định sẽ không tìm phụ nữ tới."

"Đừng lừa gạt tôi!" Quý Thính xuy một tiếng.

Thân Đồ Tự trừng cô, khuôn mặt tuấn tú sinh động cực kỳ: "Cô tin hay không tùy thích, anh cả tôi đó là bởi vì thời đại học mới sinh ra bóng ma!"

"Vậy cậu nói cụ thể cho tôi nghe một chút đi, tôi vừa nghe liền biết cậu có nói dối hay không." Quý Thính khinh thường nhìn cậu.

Thân Đồ Tự thành công bị kích, ngưỡng cằm ngạo mạn nói: "Lúc trước anh cả tôi đều thực bình thường, chẳng qua bởi vì khí tràng quá mạnh không ai dám truy, thời điểm đại học tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng vẫn là có nữ nhân gan lớn dám truy anh ấy."

"Này cùng bóng ma tâm lý của anh ta có quan hệ gì? Tôi còn không gặp qua ai đó sẽ bởi vì bị truy mà có bóng ma." Quý Thính bĩu môi.

Thân Đồ Tự nóng nảy: "Cô chờ tôi nói xong đã, nữ sinh đó truy anh ấy, truy đến đặc biệt lợi hại, anh cả bị cô ta cuốn lấy thật phiền muốn chết."

"Sau đó thì sao?" Quý Thính phi thường hứng thú, nhưng chỉ có thể giả dạng làm bộ không thèm để ý.

Thân Đồ Tự nói lên chuyện này, không khỏi tức giận lên: "Sau đó anh cả liền muốn điều tra bối cảnh cô ta một chút, tìm ra nhược điểm, bức cô ta từ bỏ, kết quả mới biết trong lúc vô tình nữ sinh kia nhìn thấy tư liệu của chúng tôi, biết chúng tôi là đa nhân cách, cảm thấy mới lạ mới truy."

"Cứ như vậy à?" Quý Thính vẫn cảm thấy không đến mức bị bóng ma tâm lý đi!

Thân Đồ Tự trầm mặc, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Cô ta tuy rằng muốn theo đuổi là anh cả, nhưng lại muốn ngủ với anh hai, còn viết ở sổ nhật ký......"

Quý Thính: "......"

"Anh cả tôi là thiên chi kiêu tử, nào bị người khác nhục nhã như vậy, từ đó về sau liền thập phần chán ghét nữ nhân......" Thân Đồ Tự vẻ mặt nhìn thấu thế sự tang thương.

Quý Thính trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng: "Lại không làm bài thi, tôi sẽ cho cậu biết cái gì là chân chính tang
thương."

"......" Người phụ nữ này thật quá chán ghét, anh cả khi nào đuổi cô ta ra đi a a!

Thân Đồ Tự bị mạnh mẽ cắt ngang hồi tưởng trữ tình, vẻ mặt nghẹn khuất bắt đầu viết bài thi, nửa giờ sau rốt cuộc nộp bài toán lên.

Quý Thính lấy lại kiểm tra một lần, mặt vô biểu tình nhìn về phía cậu.

"...... Xem tôi làm gì? Tôi là nghiêm túc làm." Thân Đồ Tự vẻ mặt cảnh giác.

Quý Thính nghĩ nghĩ, lấy ra một bài thi toán học mới, không chờ cậu nổi xung lên, nói trước: "Bài thi giống nhau, cậu tùy tiện điền mấy cái đáp án cho tôi xem."

Nghe cái này còn được đi, Thân Đồ Tự lập tức làm theo viết mấy cái đáp án, Quý Thính lấy lại xem, không khỏi mỉm cười: "Đề có 12 câu trắc nghiệm, nghiêm túc làm đúng một câu, không nghiêm túc đúng bốn câu, cậu thật đúng là quá tuyệt vời."

"Cho nên, tôi liền không thích hợp nghiêm túc, cô nói đúng không cô giáo?" Thân Đồ Tự cười hì hì thò lại gần, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Quý Thính thì lập tức nhảy dựng lên, "Tôi đi lấy cái bánh kem, chúng ta vừa ăn vừa học đi." Nói xong liền chạy.

Quý Thính xách chổi lông gà lên, quyết định nếu trong một phút cậu không trở về mình sẽ đi ra ngoài đánh người.

Cũng may Thân Đồ Tự còn biết tự mình hiểu lấy, sau khi cầm bánh kem liền trở lại, tựa hồ biết được giáo viên có quyền lực hơn mình, cậu liền thông minh thay đổi con đường chết.

Quý Thính rất vừa lòng với biểu hiện của cậu, tuy rằng thời điểm giảng bài vô số lần cô thật muốn đem cậu ấn vào bồn cầu, nhưng coi như vì cậu xinh đẹp ngoan ngoãn nên xem như không so đo.

"Cậu đừng ăn, đã ăn hai miếng rồi." Quý Thính cầm bánh kem đi.

Thân Đồ Tự có chút bất mãn: "Cho tôi thêm hai miếng nữa, anh cả vừa rồi không ăn cơm đi, tôi vừa ra tới liền thấy đói bụng."

Quý Thính tưởng tượng, Thân Đồ Dực vừa rồi thật đúng là không ăn cơm, đành phải lại đem bánh kem đưa trở lại, nhưng thấy hai tay cậu đều đang cầm đồ, đang tự hỏi có nên để lên bàn hay không.

"Còn có một ngụm, cô đút tôi đi, a ——" Thân Đồ Tự nói há to miệng.

Hắn tuy rằng là bề ngoài hai mươi tuổi, nhưng biểu tình cùng tứ chi động tác đều thật ấu trĩ, hơn nữa gương mặt này quá mức anh tuấn, làm người nhìn quên đi tuổi của thân thể chỉ cảm thấy cậu là tiểu thiếu niên làm nũng.

Quý Thính bất đắc dĩ cười cười, lấy nĩa đem khối bánh kem cuối cùng đưa lên miệng cậu.

Thân Đồ Tự không nghĩ tới một ngụm này sẽ lớn như vậy, biểu tình kinh ngạc đồng thời hoảng hốt, trong nháy mắt khi Quý Thính nhét miếng bánh kem vào cũng cảm giác không ổn, vừa muốn thu hồi miếng bánh, cậu liền hét lên một tiếng ——

"A!!!"

Quý Thính yên lặng buông bánh kem xuống, bưng kín lỗ tai.

Tiếng thét chói tai qua đi, cậu bắt lấy bả vai Quý Thính, phẫn hận chất vấn: "Cô là ai? Là có ý tứ gì? Vì cái gì muốn hại tôi?!"

Quý Thính vừa thấy liền biết, vị này chính là người trong miệng Thân Đồ Tự không phân biệt được giới tính kia, Thân Đồ Sam.

"Tiểu thiếu gia đói bụng, tôi đút cậu ấy một ít bánh kem......"

"Đây là thân thể của tôi!" Thân Đồ Sam cả giận nói, "Cô đúng là người phụ nữ thật hư, có phải hay không muốn nuôi béo tôi, để tự mình trở thành nữ nhân dáng người tốt nhất trong nhà này?"

Quý Thính: "......" Ngài thật sự suy nghĩ nhiều.

"Cô là ai? Là gia sư kia đúng không? Trong nhà này không chào đón phụ nữ cho tôi ăn bánh kem, cô đi ra ngoài cho tôi!" Thân Đồ Sam nói, túm cổ áo cô đi ra ngoài.

Người này tuy rằng cho rằng chính mình là nữ nhân, nhưng sức lực lại là nam nhân hàng thật giá thật, Quý Thính cảm giác chính mình như là một khối giẻ lau, bị anh ta xách theo liền đi ra ngoài.

Vì để không bị quá chật vật, Quý Thính đành dùng đôi chân nhỏ của mình không ngừng chạy theo, hai người cao chênh lệch làm cô sống chết không đuổi kịp tốc độ của anh.

Mắt thấy vì chạy theo không kịp sắp bị nghẹn chết, Quý Thính trực tiếp ôm lấy eo anh, giống như con khỉ treo trên người Thân Đồ Sam.

Thân Đồ Sam giận dữ: "Cô làm gì?"

"Tôi xém bị cô siết chết, đương nhiên là phải tự cứu!" Quý Thính đúng lý hợp tình.

Thân Đồ Sam dừng lại cười lạnh một tiếng, kéo Quý Thính từ trên người mình xuống: "Thì sao? Là biến tướng khen chính mình nhẹ? Hay là cố ý khoe ra nơi đó có nhiều thịt so với tôi? Còn không có người dám ở trước mặt lão nương chơi hoa tâm, tin hay không lão nương giết chết ngươi?"

"......" Quý Thính yên lặng nhìn xuống vị trí dưới xương quai xanh của mình một cái, cảm thấy vị này thật là mẫn cảm quá mức. Đại ca, anh thật hiểu lầm.

"Tóm lại hôm nay có cô không có tôi có tôi không có cô, tôi hiện tại muốn Chu quản gia khai trừ cô!" Thân Đồ Sam cả giận nói.



Quý Thính suy nghĩ một chút, ý đồ giảm bớt căng thẳng quan hệ của họ: "Cô thật sự hiểu lầm, bánh kem kia là tiểu thiếu gia muốn tôi cho cậu ta ăn, nếu cô không tin, có thể trở về hỏi cậu ấy một chút."

Hiện tại Quý Thính lý giải được một chút mấy nhân cách này, ở thời điểm không chiếm thân thể, tinh thần sẽ ở một chỗ nào đó, chỉ cần Thân Đồ Sam trở về, là có thể giải trừ hiểu lầm.

Phỏng đoán của cô là chính xác, đáng tiếc đụng phải 'người phụ nữ' không nói lý, Thân Đồ Sam nghe vậy càng thêm tức giận, gằn giọng nói: "Cô là xem tôi như đứa ngốc đi, nếu tôi đi trở về, những người khác không phải không đuổi cô đi? Không được, cũng đừng hỏi Chu quản gia, cô hiện tại liền cút cho tôi!"

"...... Tôi thật không có ý đó."

"Được lắm, còn giả vờ làm tiểu bạch hoa, cô cho rằng đang diễn phim truyền hình sao? "Sau khi xuyên thành nữ chủ tiểu bạch hoa" tôi cũng xem qua, tôi đối với loại phụ nữ như cô rất hiểu biết, cô đừng mơ lừa gạt tôi!" Thân Đồ Sam cười lạnh một tiếng, hất một chút mái tóc dài không tồn tại, càng thêm cảm thấy chính mình là nữ cao nhân.

Quý Thính vẻ mặt bất đắc dĩ, đang lúc cô cảm thấy người này thật vô pháp nói thông, người này đột nhiên bình tĩnh xuống: "Phòng cô ở đâu?"

"Nơi đó nơi đó." Quý Thính thấy anh không nổi nóng nữa, vội vàng ở phía trước dẫn đường.

Thân Đồ Sam đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, cảm thấy chính mình thật là biết gạt người. Đều nói phụ nữ xinh đẹp nhất sẽ gạt người, bởi vậy có thể thấy được mình quả nhiên là thật xinh đẹp.

Không biết nội tâm Sam thiếu gia có bao nhiêu phong phú - Quý Thính, một lòng muốn bình ổn lửa giận của anh, vì thế ngoan ngoãn đưa tới cửa phòng mình.

Thân Đồ Sam ngừng lại trước cửa, lãnh khốc liếc Quý Thính một cái: "Cho cô năm phút, đi vào thu thập hành lý, cút khỏi cái nhà này cho tôi."

Quý Thính: "?"

"Nếu cô không đi, tôi đây cũng chỉ có thể tự mình động, dù sao tôi cũng biết phòng của cô, cô tưởng tôi một chút biện pháp đều......"

Thân Đồ Sam vừa nói vừa vặn cửa phòng đi vào, kết quả nhìn đến bố trí trong phòng, thanh âm đột nhiên cắt đứt.

Quý Thính thấp thỏm đi vào theo, đứng ở sau lưng anh suy nghĩ đối sách, chưa nghĩ ra được cớ gì, liền nhìn thấy bờ vai của anh hơi hơi trừu động. Tâm Quý Thính cảm thấy không ổn, vội vàng đi lên phía trước, nhìn thấy anh rưng rưng nước mắt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Cô, cô làm sao vậy?" Quý Thính có điểm bị dọa tới.

Thân Đồ Sam run run nhìn về phía cô, nguyên bản chỉ là ủy khuất, thương tâm trong ánh mắt, lập tức thêm phẫn nộ cùng không cam lòng. Sau một lúc lâu, anh nghẹn ngào mở miệng: "Nhiều năm như vậy...... bắt đầu từ khi tôi xuất hiện trên thế giới này, chưa từng có được căn phòng như vậy......"

Quý Thính trong lòng dâng lên một cổ cảm giác không ổn.

"Anh cả anh hai nói, bọn họ chán ghét khi mở mắt thấy đồ phụ nữ cho nên không cho tôi bố trí phòng thành như vậy, tuy rằng cho tôi mua rất nhiều quần áo xinh đẹp, nhưng cũng không cho tôi mặc nhiều hơn hai tiếng, có mặc cũng không thể ra khỏi phòng giữ quần áo...... Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng được một ngày nghĩ tới......"

Thân Đồ Sam nói đến mức người nghe thương tâm người thấy rơi lệ, Quý Thính do dự muốn hay không an ủi anh hai câu, anh liền phẫn nộ chỉ về phía cô: "Chính là cô dựa vào cái gì?! Cô dựa vào cái gì mà có được thứ cả đời tôi đều không thể có?"

"...... Thực xin lỗi." Tuy rằng Quý Thính không biết vì cái gì phải xin lỗi, nhưng nhìn đến cơ bắp trên hai cánh tay kia, cô cảm thấy lúc này xin lỗi đúng là không sai.

Thân Đồ Sam thâm cừu đại hận nhìn cô: "Nếu như xin lỗi hữu dụng, trên thế giới này liền không có cảnh sát."

"...... Tôi chỉ là ở trong phòng này mà thôi, không đến mức phải bị nguy hiểm sinh mệnh đi." Quý Thính cười gượng.

Thân Đồ Sam nhẹ lau nước mắt nơi khóe mắt, dáng người thướt tha đến trên sô pha ngồi xuống, cầm lấy một con búp bê vải ôm vào trong ngực, toàn bộ một bộ anh mới là chủ nhân của gian phòng này.

"Thừa lúc tôi còn chưa giận lên, nhanh cút đi cho tôi!" Thân Đồ Sam đã bình tĩnh lại, cũng khôi phục diễn xuất đại tiểu thư bình tĩnh.

"......"

Trong phòng trong chớp mắt lâm vào trầm mặc, Thân Đồ Sam nhíu mày: "Còn không đi?"

"Tôi vốn là phải đi, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến một việc," Quý Thính châm chước mở miệng, "Đại thiếu gia bọn họ không cho cô ở phòng như vậy, kia mặc dù tôi đi rồi, cô giống như cũng không có biện pháp ở nơi này nha? Chỉ sợ tôi vừa đi, nơi này liền sẽ bị rửa sạch thành bộ dáng ban đầu."

"Không sao cả, tôi không thể có được, người khác cũng đừng hòng có được." Thân Đồ Sam lắc nhẹ thân thể.

Quý Thính: "......" Thật đúng là địch tổn 1000 ta hại 800.

Cô khụ một tiếng, "Kỳ thật cô là có thể có được."

Thân Đồ Sam dừng một chút, lỗ tai không khỏi cong lên.

"Chỉ cần tôi lưu lại nơi này, gian phòng này liền sẽ không bị người khác lộn xộn, vậy không phải cô muốn tới lúc nào cũng được, thú bông, màn ren, tường màu hồng phấn đều là của cô, tôi chỉ là quản gia của cô, ở nơi này giúp cô trông giữ, cô cảm thấy thế nào?" Quý Thính hạ giọng, ý đồ câu lấy anh.

Mà xem vẻ mặt của anh, giống như cô đã thành công.

Thân Đồ Sam như suy tư gì nhìn Quý Thính, sau một lúc lâu cười lạnh một tiếng: "Không được."

"Vì cái gì?" Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Sam nâng cằm lên: "Người đã làm cho tôi ăn bánh kem, tôi không có khả năng lưu trữ làm quản gia, cô chỉ có thể làm nô lệ, nếu không tôi sẽ không đáp ứng cô."

"...... Được đi, nô lệ thì nô lệ, cô để tôi lưu lại là được." Quý Thính vẻ mặt bất đắc dĩ, người này bệnh như thế nào so với em trai mình còn nghiêm trọng hơn.

Thân Đồ Sam lại không chịu dễ dàng buông tha cô: "Còn có, tôi muốn trừng phạt cô."

"Cô muốn làm gì?" Quý Thính vẻ mặt cảnh giác.

Thân Đồ Sam cười lạnh một tiếng bước nhanh đi ra ngoài, Quý Thính vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không đi. Đợi một lát, anh bưng một mâm lớn các kiểu điểm tâm ngọt tiến vào, điểm tâm ngọt tinh xảo màu sắc tươi sáng, thoạt nhìn rất là ngon miệng.

Quý Thính nuốt nước miếng, cảm thấy đoán được ý tưởng của Thân Đồ Sam.

Quả nhiên ——

"Cô ăn hết cho tôi!"

Quý Thính dừng một chút, nháy mắt vẻ mặt thống khổ: "Nhưng mà tôi không muốn ăn, tôi là thể chất dễ béo......"

"Nếu không ăn, tôi sẽ không cho phép cô làm nô lệ, cô cũng mơ tưởng lại làm giáo viên, liền chờ thất nghiệp đi!" Thân Đồ Sam nhìn đến vẻ mặt cô thống khổ, trong lòng cuối cùng vui sướng.

Quý Thính lại chống đẩy hai lần, cuối cùng đành phải vẻ mặt bất đắc dĩ bắt đầu ăn, thực mau mâm đồ ăn đều bị cô chén sạch sẽ, sợ Thân Đồ Sam gây sự, cô một chút biểu tình thỏa mãn cũng không dám có.

Khi cô đỡ bụng nằm ở trên sô pha chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên leng keng một tiếng, Quý Thính tùy ý lấy điện thoại ra, thấy được tài khoản có được một vạn.

Quý Thính: "?"

"Việc nào ra việc đó, đây là thù lao nô lệ của cô, về sau đừng nói tôi khắt khe cô." Thân Đồ Sam cao ngạo nói.

Đồng tử Quý Thính run rẩy, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi khả năng chính mình chuyên trách chỉ làm nô lệ. Nhưng nghĩ đến cuối cùng, cô vẫn là quyết định thôi đi, dù sao dạy Thân Đồ Tự, trừ bỏ bực tức một chút cũng rất nhẹ nhàng, 50 vạn kia không khó kiếm.

Còn cái này, coi như nghề phụ, hắc hắc hắc.

"Buổi tối hôm nay tôi ngủ nơi này, cô chờ tôi." Thân Đồ Sam phân phó xong, quay đầu đi rồi.

Chờ tiếng đóng cửa truyền đến, Quý Thính mới hiểu được ý của anh...... Người này muốn ngủ ở đây? Vậy cô ngủ ở đâu?

Chuyện này vào buổi tối đã có đáp án ——

"Cô ngủ ở đâu? Cô đương nhiên là ngủ sàn nhà." Thân Đồ Sam cười lạnh một tiếng, ngồi ở trên giường công chúa mềm mại của Quý Thính không chịu xuống dưới.

Giờ phút này anh mặc một cái áo ngủ màu trắng ngà, nhìn nhu hòa hơn rất nhiều, hơn nữa mới vừa tắm rửa xong, tóc nhu thuận rũ ở trên trán, một bộ tiểu thiếu gia tự phụ...... Không, là bộ dáng đại tiểu thư.

Quý Thính vẻ mặt vô ngữ: "Nhưng mà tôi không có thừa chăn, sàn nhà quá lạnh." Cô còn tưởng rằng đến buổi tối sẽ thay đổi người khác, như thế nào vẫnlà cái tên này?

"Vậy ngủ sô pha, đừng tới phiền tôi!" Thân Đồ Sam nói, đắp chăn lên, vẻ mặt thoải mái trong chăn lăn tới lăn lui.

...... Này đúng là bộ dáng không tiền đồ, phảng phất như là lần đầu tiên được ngủ trên giường.

Quý Thính ghét bỏ bĩu môi, 'đại tiểu thư' cọ cọ một chút, ngồi dậy: "Cô có phải hay không trong lòng đang mắng tôi?"

"...... Không có." Quý Thính nháy mắt chột dạ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Thân Đồ Sam cười lạnh một tiếng: "Giả vờ đi, không biết trực giác nữ nhân là chuẩn nhất?"

"......" Thôi được đi, Quý Thính khụ một tiếng, "Ngài mau nằm xuống đi, hưởng thụ thật tốt giường công chúa."

Thân Đồ Sam khinh thường liếc nhìn cô một cái, một lần nữa nằm xuống giường.

Quý Thính vẻ mặt bất đắc dĩ, xoay người tắt đèn đến trên sô pha đi ngủ. Tuy rằng hôm nay cô không có làm chuyện gì, nhưng cả thể xác và tinh thần đều mệt, thực mau liền đã ngủ, mà 'đại tiểu thư' không tiền đồ ở bên kia, lăn lăn một hồi cũng mệt mỏi rồi nặng nề ngủ.

Sô pha thoải mái cũng không thể so với trên giường, ngủ ở đó thật không ngon chút nào, Quý Thính mơ mơ màng màng tỉnh vài lần, rốt cuộc khống chế không được bản năng, giống như mộng du hướng đi tới trên giường.

Bên cạnh người nệm hơi hơi chùng xuống, Thân Đồ Sam hừ nhẹ một tiếng, đem Quý Thính trở thành búp bê vải mà ôm lấy, mà Quý Thính đã sớm bị ôm rất nhiều năm, cũng như thói quen ở trong lòng ngực anh tìm được vị trí thoải mái.

Một đêm qua đi, ánh mặt trời chói lòa.

Khi Quý Thính sắp tỉnh, cọ cọ người súc đến trong lòng ngực đối phương, nghe hương vị quen thuộc liền thập phần an tâm. Chỉ là loại an tâm này theo đại não thanh tỉnh càng ngày càng cảm thấy không đúng, cho đến khi cô đột nhiên mở mắt ra, ngửa đầu liền nhìn thấy đôi mắt cười như không cười.

"Cho nên, cô là ai? Chúng ta vì cái gì sẽ ngủ chung?" Anh lười biếng nâng cằm cô, ngón cái đảo qua đôi môi đỏ thắm của Quý Thính, rõ ràng chỉ là một cái động tác nhỏ, lại mang theo một tia tản mạn sáp khí.

Quý Thính: "......" Quỷ tha ma bắt, Thân Đồ Nhĩ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện