Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Tg 5 Tiểu Đáng Thương Tàn Bạo Bị Bắt Nạt 4 - Đến Sống Với Tôi


trước sau



Tưởng tượng đến lưỡi dao trên giày hướng lên trên, người lại ngã đập mặt vào đó, Quý Thính run lên một chút, nhưng lại nhịn không được truy vấn: "Quán tính một người bị ngã thì lớn cỡ nào? Cậu ta còn tức giận hay sao mà đến nỗi bể đầu? Cậu thấy máu nhiều hay ít?"
"Cậu rất muốn biết?" Thân Đồ Xuyên nhìn cô.

Quý Thính lập tức gật đầu: "Muốn biết."
Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát: "Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, bởi vì lúc cậu ấy té ngã cũng không phát ra tiếng vang quá lớn, những người khác không ngủ đi xem thế nào, sau đó rối loạn chạy đi kêu quản lý, khi tôi tỉnh cũng không để ý đến họ, buổi sáng ngày hôm sau mới nhìn đến máu trong toilet."
Cậu nói xong dừng một chút: "Vết máu rất nhiều, có lẽ té rất nghiêm trọng."
Quý Thính hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới phản ứng lại, an ủi xoa nhẹ đầu cậu một chút: "Làm cậu sợ hãi rồi."
Thân Đồ Xuyên hơi hơi lắc lắc đầu.

"Cậu không đi xem là đúng, lá gan cậu nhỏ như vậy, nếu nhìn đến đồ vật đáng sợ, khẳng định là muốn ngủ cũng không được," Quý Thính nói mà mặt lộ vẻ lo lắng, "Hôm nay tan học tôi cùng cậu đi ký túc xá, đem đồ vật đều dọn ra, đỡ cho cậu phải sợ hãi."
"Tôi không sợ hãi." Tiếng chuông vào học vang lên, Thân Đồ Xuyên tự giác đè thấp thanh âm.

Quý Thính liếc cậu một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, Thân Đồ Xuyên lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp dâng lên chỗ cánh tay, đầu ngón tay cậu hơi hơi giật giật, sau đó vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu xuống.

"Hiện tại còn chưa nghe được tình huống cụ thể của cậu ta cho nên cậu không thấy sợ hãi, nếu cậu ta không cứu được mà chết đi, cậu khẳng định sẽ sợ chết đi được." Thanh âm Quý Thính lộ ra vẻ nghiêm túc.

Thân Đồ Xuyên im lặng, dưới ánh mắt nghiêm trọng của Quý Thính thì hơi hơi gật đầu.

"Cho nên đêm nay cùng tôi trở về, biết không?" Quý Thính nói xong, nhìn đến cậu lại lần nữa chịu gật đầu, lúc này mới mới cảm thấy khoan khoái lên.

Tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm, bởi vì nguyên nhân mọi người đều biết, tiết này cô giáo không tới mà cả lớp tự học dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng.

Chu Dương xảy ra chuyện, không khí trong lớp hiện tại có chút lỏng lẻo, thỉnh thoảng có người khe khẽ nói nhỏ, ban cán sự kỷ luật lớp cũng vô dụng không làm gì được.

Trong một góc ở hàng phía trước có mấy nữ sinh thảo luận náo nhiệt nhất, mặc dù đã đè thấp thanh âm nhưng vẫn ríu rít làm nhiều người nghe được, Quý Thính ngồi ở phía sau cũng có thể nghe được tiếng bọn họ thảo luận.

"Cậu nói lớp chúng ta hiện tại có phải phong thuỷ không tốt lắm hay không, như thế nào lại liên tiếp xảy ra chuyện, lần trước Trương Hằng té gãy chân, sau đó là Lý Văn bị chó cắn, hiện tại Chu Dương lại vào cấp cứu, nghe nói còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, tớ sao lại cảm thấy hết thảy đều không phải là trùng hợp."
"Tớ cũng cảm thấy không bình thường, không phải có tiền bối trước đây phát điên hay sao? Nghe nói là lúc trước ở khu dạy học thấy được học sinh tự sát, cậu nói xem Chu Dương bọn họ có phải hay không cũng gặp quỷ nha?"
"Nói không chừng là đúng vậy đó, lúc trước trường học chúng ta chính là nghĩa trang, ai biết được là bọn họ va chạm cái gì, cậu xem mấy chuyện xảy ra này, quả thực không một ai là người tốt......"
"......"
Sau đó chính là một loạt suy đoán thần thần thao thao, tuy Quý Thính chắc chắn xác định đây không phải là quyển truyện thần quái cũng không khỏi dao động, càng đừng nói những người khác trong lớp.

Lúc mọi người trong lớp đều ngưng thở nghe kể chuyện quỷ quái, đột nhiên truyền đến một tiếng vang do hộp bút rơi xuống đất, tiếng vang thanh thúy lại đột nhiên làm mọi người trong lớp đều giật mình, có người nhát gan thét lên chói tai, mà Quý Thính là bạn cùng bàn của chủ nhân hộp bút cũng sợ run lên một cái.

Tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, phát hiện là Thân Đồ Xuyên thì đều có chút cạn lời, nhưng ngại cũng không thân quen, tất cả đều thở nhẹ ra một tiếng, cười cười với bạn cùng bàn cho giảm bớt cảm xúc.

Lớp trưởng lại đe nẹt kỷ luật thêm hai lần, trong lớp mới an tĩnh lại được một chút.

"Sao hộp bút của cậu lại rơi xuống?" Quý Thính hơi tức giận, hỏi.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, cũng hạ giọng theo: "Thực xin lỗi."
"Tôi không phải có ý trách cậu......!Thôi, lại không phải chuyện gì lớn, chính là chuyện quỷ còn nghe chưa được, thật đáng tiếc, cậu có biết kế tiếp của chuyện nữ quỷ không?" Quý Thính tò mò hỏi.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút: "Lúc trước nơi này là vùng ngoại thành."
Quý Thính vừa nghe Thân Đồ Xuyên thật đúng là mở miệng, lập tức cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm.

"Là đồng ruộng, trường học theo trình tự bình thường trưng thu, không tồn tại cái gì nghĩa trang, cũng không có học sinh nhảy lầu."
"......"
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn cô một cái: "Cho nên bọn họ nói những cái chuyện xưa đó đều là giả."
"......" Không khí khủng bố hoàn toàn bị hủy hoại.

Nghe được Thân Đồ Xuyên nói chuyện không chỉ là một mình Quý Thính, mọi người thả lỏng xuống, cảm giác kích thích cũng mất đi, cuộc sống học sinh trung học vốn dĩ buồn tẻ, cái này thật hay nha, bây giờ không có chuyện hồi hộp càng buồn tẻ hơn.

Cô chủ nhiệm trở lại vào tiết thứ ba, vẻ mặt và bộ dáng thật mỏi mệt, vừa thấy đã biết đêm qua không được nghỉ ngơi đầy đủ.


Cô giáo tiến vào trong lớp, lập tức cả lớp xôn xao lên, có bạn học quan hệ với Chu Dương cũng không tệ, lập tức hỏi thăm: "Cô ơi, Chu Dương thế nào rồi?"
"Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng phần đầu bị thương, học kỳ này có lẽ không thể trở lại học cùng với chúng ta." Chủ nhiệm thức cả đêm, lúc này vẻ mặt không quá nghiêm túc như trước.

Vừa nghe được tình hình nghiêm trọng như vậy, trong lớp cả đám ồ lên, có người cùng ký túc xá với Thân Đồ Xuyên và Chu Dương nhịn không được nói: "Cô ơi, giày trượt băng của tụi em vẫn để một góc gọn gàng, sao mà lưỡi dao lại bị hướng lên trên?"
Lời này vừa nói ra, Quý Thính lập tức biết cậu ta có ý gì, lập tức nhíu mày lại: "Đúng vậy cô giáo, em cảm thấy cũng không bình thường, khẳng định là có người cố ý làm như vậy, mấy người trong ký túc xá kia em cũng quen biết, mấy người đều là lưu manh vô lại, vẫn nên tra lại cho kỹ một chút, nói không chừng chính là bọn họ làm."
Lời này của Quý Thính cũng bao gồm cả người vừa nói, người nọ vốn định khởi đầu, tính toán đẩy đến trên người Thân Đồ Xuyên, nghe được lời này, cậu ta lập tức nghẹn lại, sau đó mới nhớ tới phản bác: "Cậu nói hươu nói vượn! Chúng tôi cùng Chu Dương quan hệ tốt như vậy, sao có thể hại cậu ấy, nhưng thật ra có người ngày thường hay bị khi dễ nhiều như vậy, không chừng là muốn phản kích lại."
Lực chú ý của người trong lớp lập tức dừng ở trên mặt Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên rũ mắt đọc sách, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Thì ra các cậu cũng biết, chính mình khi dễ Thân Đồ Xuyên không ít à?"
"......! Hiện tại chuyện này không phải trọng điểm." Người nọ dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, mặt dần dần đỏ lên.

Những người như bọn họ, vốn dĩ chính là điển hình của loại cáo mượn oai hùm, nếu không cũng sẽ không như ngày hôm qua sau khi Chu Dương bị đánh thì trả thù cũng không dám.

Lúc này bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, tức khắc cậu ta thật hối hận đã xuất khẩu.

Quý Thính gật gật đầu: "Chuyện này không phải trọng điểm, chúng ta bây giờ nói trọng điểm đi."
Cô nói xong kéo Thân Đồ Xuyên đứng lên, bằng phẳng nhìn chủ nhiệm lớp: "Mọi người, các bạn xem Thân Đồ Xuyên sẽ là người làm chuyện phạm pháp sao?"
Những bạn học khác: "......" Đừng nói phạm pháp, thoạt nhìn cậu đến trốn học cũng không dám.

"Như thế nào liền không giống, càng học giỏi càng nhiều tâm cơ!" Người nọ thấy không ai ủng hộ mình, lập tức bất mãn.

Lời này liền có chút phản tác dụng, ngồi hàng phía trước lập tức có người nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cũng không nhiều bằng một tên côn đồ phạm pháp."
Người nọ nháy mắt bị nghẹn đến mức mặt phát tím.

Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Còn không phải sao, so với nói một con mọt sách như bạn ấy làm loại chuyện này, còn không bằng nói người nào đó độc ác tàn nhẫn, rốt cuộc ngày thường vẫn hay đi theo Chu Dương như tùy tùng, Chu Dương có việc cũng không dám xuất hiện giúp đỡ, như thế nào lúc này lại đột nhiên trở nên chính nghĩa? Chỉ sợ là có tật giật mình đi!"
Cô nói lời này, còn sợ Thân Đồ Xuyên nghĩ nhiều, tay để dưới sách che trộm cào Thân Đồ Xuyên một chút, lòng bàn tay cậu ngưa ngứa, cố lắm mới không bật cười.

"Cậu!"
"Được rồi, ngày hôm qua cảnh sát đã tới, chuyện này là do tự Chu Dương không cẩn thận té ngã, nếu muốn tìm người gánh trách nhiệm, chính Chu Dương có trách nhiệm lớn nhất, phần còn lại nên ở chỗ mấy người mua giày." Chủ nhiệm lớp lạnh lùng nhìn về phía người nọ.

Người nọ lập tức héo, rốt cuộc giày trượt băng là đồ chơi của họ khi trốn học, ngày thường thì ném bừa bãi trong toilet.

Chủ nhiệm lớp nhìn quanh một vòng, ánh mắt đảo qua chỗ Quý Thính và Thân Đồ Xuyên thì dừng một chút, Quý Thính lập tức ngoan ngoãn kéo Thân Đồ Xuyên ngồi xuống, ra vẻ học sinh ngoan.

Chủ nhiệm lớp dời ánh mắt đi, tay chống nạnh, lạnh lùng nói: "Chuyện này đã qua, về sau không được làm chuyện không có chứng cứ vu hãm bạn học, các em hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là học tập, không nên bị chuyện không liên quan phân tán quá nhiều lực chú ý......"
Chủ nhiệm lớp lại nói thêm chút gì đó, nhưng Quý Thính một chữ cũng không nghe vào, cô viết xuống vở một câu: Về sau nếu có người lại vu hãm cậu như vậy, cậu liền nói cho tôi, chúng ta lập tức vu cáo ngược lại.

Thân Đồ Xuyên ngoan ngoãn cười cười: Như thế nào là vu cáo ngược lại?
......! Cô vừa rồi biểu hiện chẳng lẽ còn không phải là hướng dẫn cậu ta hay sao? Đứa nhỏ này nếu không phải đơn thuần quá mức, cũng không đến mức cuối cùng hắc hóa tới mức cực đoan thành hung thủ giết người.

Quý Thính thở dài, lưu loát viết trên giấy: Ai hất bát nước bẩn vào người cậu, cậu liền đem nước bẩn hất trở về, tóm lại nhất định phải đúng lý hợp tình, hiểu không? Đương nhiên, động khẩu không động thủ, mặc kệ khi nào, động thủ đều là không thể thực hiện, bạo lực là chuyện đáng ghét nhất trên thế giới này.

Cô cố ý cường điệu không nên động thủ, chính là muốn đem quan niệm này cấy vào trong đầu cậu, nếu cậu cuối cùng vẫn đi tới một bước phải làm mọi chuyện vì nữ chủ hết giận, cô hy vọng cậu dùng phương thức ôn hòa, mà không phải xách đao chém người.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn câu cô viết trên giấy, sau một lúc lâu mới đáp lại: Cậu rất chán ghét bạo lực sao?
Quý Thính lập tức gật gật đầu, đang lúc cô muốn tiến thêm một bước giáo dục tiếp, liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên từng câu từng chữ viết ra: Chính là cậu rất bạo lực.

"......" Thằng nhóc này, thật là vô pháp hàn huyên.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên một chút, rồi đoan chính ngồi bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, Quý Thính không muốn lại quấy rầy, cũng ngoan ngoãn ngồi học.

Có nền tảng ở thế giới trước làm gia sư, tiết học này đối với Quý Thính mà nói cũng không khó, chỉ là ngồi học 45 phút đối với cô còn rất khó chịu.

Một tiết học kết thúc, cô đè đè mũi, vừa quay đầu liền đối diện đôi mắt lo lắng giấu dưới mắt kính của Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính lo lắng: "Làm sao vậy?"
"Cậu có phải nghe không hiểu hay không?" Thân Đồ Xuyên nói xong, lại cẩn thận nói, "Tôi có thể dạy cậu."
Ở trong mắt cậu, Quý Thính thật sự không giống như thuộc loại học giỏi.

Quý Thính bật cười, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt cẩn thận của Thân Đồ Xuyên, lập tức vui vẻ đồng ý: "Vậy làm phiền cậu."
Thân Đồ Xuyên không bị cự tuyệt, lập tức thở ra nhẹ nhõm một hơi, đem cuốn sách còn chưa đóng lại đặt ở giữa hai người, thanh âm mềm ấm hỏi: "Cậu không hiểu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đều không hiểu, thầy giáo nhỏ giảng lại giúp em đi." Quý Thính lười biếng ghé vào trên bàn, nheo đôi mắt nhìn về phía cậu.

Thân Đồ Xuyên ngừng một chút, gương mặt hơi hơi phiếm hồng: "Đừng nháo, tôi giảng lại từ đầu cho cậu."
"Được rồi." Quý Thính hơi chút nghiêm túc lên, an tĩnh nghe cậu giảng bài, ngẫu nhiên sẽ hỏi một hai vấn đề, chứng minh mình có nghiêm túc nghe giảng.

Thời gian ngắn ngủi giữa hai tiết, anh đem 45 phút tiết học vừa rồi tóm tắt lại, nói thật dễ hiểu dễ nghe, Quý Thính cho dù ban nãy không hiểu, lúc này cũng đã nghe hiểu.

Khi tiếng chuông vào học vang lên, cậu bưng chai nước lên nhẹ nhấp một ngụm, đôi mắt sáng hơn ngày thường một ít, biểu tình Quý Thính khẽ nhúc nhích, cô tựa hồ tìm được phương thức giúp cậu tự tin hơn, vì thế bắt đầu cả ngày đều lôi kéo cậu giảng bài cho mình.

Thời gian một ngày trôi qua thực mau, những học sinh chơi ác bởi vì đủ loại lý do không vào trường, thời gian trong lớp hôm nay của Thân Đồ Xuyên trở nên thật sự quá bình tĩnh, chuông tan học vang lên, cậu cúi đầu thu dọn sách vở, chờ Quý Thính xong xuôi mới cùng nhau đi ra ngoài.

Hai người an tĩnh đi trong sân trường, Thân Đồ Xuyên phát hiện là đi về hướng ký túc xá nam sinh, cậu hơi nhẹ nhàng nhấp môi một chút, muốn nói lại thôi, liếc nhìn Quý Thính một cái, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói.

Quý Thính nhận thấy được tâm tình người bên cạnh tựa hồ có điểm không tốt, cô cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy vừa rồi cũng không phát sinh chuyện gì không thoải mái, tại sao tâm tình lại không tốt chứ? Lúc cô đang nghiêm túc suy tư, hai người bất tri bất giác đã tới dưới ký túc xá nam sinh.

"Tôi phải đi lên rồi." Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.

Quý Thính ngừng lại, gật gật đầu về phía anh: "Đi lên đi."
Thân Đồ Xuyên vẫn đứng tại chỗ bất động, Quý Thính vẻ mặt kỳ quái: "Sao cậu còn chưa đi lên? Thời gian không còn sớm, cậu nhanh lên đi."
"......Ừm."
Thân Đồ Xuyên nói xong, cúi đầu đi lên trên lầu, Quý Thính nhìn bước chân anh phá lệ trầm trọng, không hiểu gì.

Thân Đồ Xuyên trầm mặt đi lên lầu, không nói một lời ngồi lên giường, nhìn chằm chằm cái khe trên mặt đất phát ngốc......!Cô ấy lúc trước có nói với cậu, muốn cậu cùng dọn đến nhà trọ ngoài trường, nhưng vừa rồi lại không đề cập tới, chẳng lẽ là đã hối hận?
Cũng đúng, hối hận là bình thường, dù cho hai người quen biết đã lâu, nhưng nghĩ kĩ lại cũng chỉ gặp qua vài lần, ngày hôm qua cô ấy xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa muốn mang mình đi, hiện tại lý trí trở về, ý thức được ở chung là chuyện không thuận tiện, hết thảy đều thật bình thường.

Thân Đồ Xuyên nghĩ như vậy, nhưng đầu ngón tay lại vô thức nắm chặt khăn trải giường, góc khăn giường bằng phẳng biến thành nhăn nhúm.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh vui cười đùa giỡn, lông mi cậu cũng không động đậy chút nào, vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Ở cửa truyền đến một tiếng đá, tiếp theo là người hôm nay nói chuyện của Chu Dương là Thân Đồ Xuyên động tay động chân đi vào, hắn cà lơ phất phơ ngâm nga một ca khúc được yêu thích, liếc mắt nhìn khắp phòng ngủ chỉ có Thân Đồ Xuyên, tản mạn hỏi: "Những người khác đâu?"
Hắn hỏi xong, trong phòng vẫn một mảnh an tĩnh như cũ, Thân Đồ Xuyên hoàn toàn không có ý muốn trả lời.

Chân mày cau lại, hắn dẫm một chân lên khăn trải giường của Thân Đồ Xuyên, trên khăn vốn dĩ sạch sẽ liền xuất hiện thêm dấu vết của chiếc giày thể thao trở nên dơ bẩn hẳn.

Hắn bắt lấy cổ áo Thân Đồ Xuyên, lạnh lùng nói: "Lão tử hỏi mày đó, mày câm à?" Tuy rằng đứa con gái giúp Thân Đồ Xuyên kia rất lợi hại, nhưng không đại biểu hắn sẽ bởi vậy mà sợ Thân Đồ Xuyên, lúc này thấy Thân Đồ Xuyên đơn độc, chỉ muốn đem nghẹn khuất ngày hôm nay xả ra.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ngửa đầu đối diện hắn: "Buông tay."
"Mẹ nó tao không bỏ......" Người nọ không kiên nhẫn nói, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện một đôi mắt tuy rằng bình tĩnh, lại lộ ra hơi thở dã thú săn mồi, tay hắn không tự giác run lên một chút, đến khi chợt bừng tỉnh, phát hiện ra mình thế mà lại sợ người ngày thường mình khinh thường nhất.

Hắn lập tức nắm chặt cổ áo Thân Đồ Xuyên, "Lão tử không bỏ đó, mày có thể làm gì......"
Nói còn chưa dứt lời, Thân Đồ Xuyên một quyền nện vào bụng cậu ta, cúi người ấn hắn lên giường, dùng chân dẫm lên mặt, vẻ mặt bình tĩnh dùng giày nghiền nghiền.

Động tác cậu vừa chuẩn lại tàn nhẫn, khi người nọ phản ứng lại, Thân Đồ Xuyên đã buông hắn ra, trên mặt hắn hiện thêm vài dấu vết bị nghiền phá.

"Con mẹ mày......" Người nọ tức giận quay đầu lại muốn phản kích, lại nhìn đến đôi mắt bình tĩnh của Thân Đồ Xuyên thì ngây ngẩn cả người.

Nếu nói vừa rồi còn cảm thấy Thân Đồ Xuyên giống một con dã thú chờ đợi săn mồi, như vậy giờ phút này, người nọ chỉ cảm thấy Thân Đồ Xuyên càng như là đồ tể không có cảm xúc của người bình thường, trước sau vẫn giữ nguyên ánh mắt âm lãnh mà vô vị, nếu mình dám phản kích, giây tiếp theo Thân Đồ Xuyên sẽ giơ lưỡi dao lên trước mặt mình.

......!Động tác của cậu ta vì sao lại lưu loát như vậy, giống như chuyên môn luyện qua, chính mình hoàn toàn không phải đối thủ.


Đối diện với đôi mắt này, người nọ đột nhiên cảm thấy, lúc trước Thân Đồ Xuyên vẫn luôn bình tĩnh đối mặt khiêu khích của bọn họ, có lẽ chưa bao giờ là khiếp đảm, mà là hoàn toàn không để bụng, nhưng hôm nay tâm tình cậu ta không tốt, cho nên đột nhiên không muốn làm lơ.

Trong lòng người nọ run rẩy, đang lúc do dự, nghe được Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói: "Mày cũng muốn giống như Chu Dương, đi bệnh viện nằm mấy năm sao?"
Những lời này giống cọng rơm cuối cùng, người nọ mặt mày trắng bệch ra: "Mày, mày......"
"Thân Đồ Xuyên! Cậu có thể nhanh lên hay không!"
Dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm thúc giục của người con gái, Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một chút, lạnh nhạt quanh thân rút đi như thủy triều, cậu hoàn toàn làm lơ người nọ, lập tức đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy được Quý Thính ở dưới.

"Cậu nhanh lên, cần tôi giúp sao?" Quý Thính ở dưới lớn tiếng hỏi.

Thân Đồ Xuyên chớp đôi mắt một chút: "Giúp cái gì?"
"Thu thập hành lý nha, cậu nhanh lên đi, nếu muộn một chút trường học đóng cửa, chúng ta sẽ không ra được." Quý Thính đang nói chuyện, quản lý ký túc xá nam sinh đột nhiên ra tới, quát lớn đuổi cô đi ra ngoài, Quý Thính vội vàng lấy lòng, trốn đông trốn tây, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên đứng ngốc trên lầu, không tiếng ra dấu động thúc giục cậu nhanh lên.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi hơi cong lên, lúc này mới hiểu rõ vừa rồi cô thúc giục lên lầu, không phải là muốn cậu về ký túc xá nghỉ ngơi, mà là trở về thu thập hành lý.

Thì ra cô ấy không có quên lời mình từng nói ra, mà thật ra Thân Đồ Xuyên cậu có điểm lòng dạ hẹp hòi.

"Cậu chờ tôi một chút, tôi đi ra ngay." Thân Đồ Xuyên nói xong, quay đầu liền trở về thu dọn đồ vật, người vừa rồi khiêu khích không biết đã rời đi khi nào, cậu hoàn toàn không để ở trong lòng, đơn giản thu thập đồ vật của mình một chút rồi nhanh chóng xuống lầu.

Đồ của cậu khá ít, trừ bỏ đệm chăn khá lớn, những thứ khác chỉ cần một túi hành lý là chứa đủ.

Lúc xách đồ xuống lầu, Thân Đồ Xuyên nhìn thấy Quý Thính đã bị đuổi đi đến sân thể dục, nhìn thấy cậu liền vội vàng tránh thoát quản lý, chạy vội đến,

đôi mắt tinh lượng oán giận: "Có ít đồ như vậy sao, sao cậu thu thập lâu như vậy?"
"Động tác tôi chậm, xin lỗi." Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.

Quý Thính nhịn không được thấy cậu tùy tiện nói xin lỗi, lập tức tiếp nhận túi hành lý: "Xin lỗi cái gì, cậu lại không sai, về sau lại xin lỗi lung tung, tôi sẽ giận cậu thật."
Thân Đồ Xuyên cười một tiếng, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau, cô đi nhanh một bước, cậu liền đi theo nhanh một bước, cô đi chậm một bước, cậu cũng đi theo chậm một bước, Quý Thính phát hiện ra, liền cố ý lúc nhanh lúc chậm, Thân Đồ Xuyên vẫn như cũ đi thật chuyên tâm, chỉ là ý cười trên mặt chứng minh, cậu biết Quý Thính cố ý chọc mình.

Hai người đùa giỡn trở lại chỗ ở của Quý Thính, cửa vừa mở ra, trong nháy mắt sắc mặt Thân Đồ Xuyên cứng lại một chút, nhìn bố cục trong phòng, cậu có chút không biết làm sao.

Bởi vì là chung cư chuyên dành cho học sinh thuê, diện tích phòng ở chỉ có bốn năm chục mét vuông, nói là một phòng một sảnh, nhưng phòng ngủ cùng phòng khách lại là trực tiếp thông nhau, cửa vừa mở ra, Thân Đồ Xuyên liền thấy được giường Quý Thính lộn xộn, cùng với quần áo quăng bừa bãi trên giường.

Cậu quẫn bách cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên đặt ánh mắt ở nơi nào.

Quý Thính nhìn vào trong phòng, lập tức xấu hổ chạy đi vào đem quần áo cuộn thành một cục, nhét thẳng vào trong tủ quần áo.

"Cậu có thể vào rồi." Quý Thính ngượng ngùng cười cười.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới xách đệm chăn của mình đi vào, cẩn thận nhìn thoáng qua trên giường, xác định Quý Thính đã dọn dẹp hết những đồ vật mà cậu không nên nhìn, lúc này mới bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi này.

Chung cư tuy nhỏ nhưng đồ đạc đều có đủ, không chỉ có có buồng vệ sinh, còn có một gian phòng bếp nho nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ ở thật tốt, chỉ là......!
"Nơi này chỉ có một phòng." Thân Đồ Xuyên khô cằn mở miệng.

Quý Thính dừng một chút, cười cười: "Lúc trước tôi thuê nhà chọn đại, xin lỗi, cậu vất vả một chút ở tại phòng khách đi."
Nói là phòng khách, cũng chỉ là ngủ ở dưới đất cạnh mép giường cô mà thôi.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Có lẽ không được tốt lắm chăng?" Theo nhận thức của cậu, như vậy thật sự là quá thân mật, không phải cậu ghét bỏ Quý Thính, mà là cảm thấy như vậy sau này truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho Quý Thính.

Quý Thính biết cậu băn khoăn chuyện gì, không khỏi lại lần nữa cảm khái một tiếng, nam phụ ở thế giới này thật là người mỹ thiện tâm, ngay cả thanh danh của cô cũng quan tâm.

"Trước chắp vá đi, chờ thêm mấy ngày chúng ta lại tìm phòng ở thích hợp, đến lúc đó cậu có thể có phòng riêng, lại nói cậu không cần lo lắng quá nhiều, hiện tại bọn họ đều cho rằng tôi là chị họ thân thích của cậu đó." Quý Thính cười trấn an.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới gật gật đầu, đem đệm chăn của mình đặt trên cái bàn bên cạnh.

Quý Thính vội đi cầm đệm, khăn trải giường, trải ra trên mặt đất, sau đó chăn của cậu cũng trải lên trên.

Thân Đồ Xuyên không biết làm sao đứng ở bên cạnh, vài lần muốn duỗi tay ngăn cản cô làm việc, nhưng đều bị một ánh mắt của Quý Thính ngăn lại, chờ đến giường đệm hoàn hảo, cậu cũng chưa giúp đỡ được gì.

Quý Thính giúp cậu trải chỗ ngủ xong thì ra cả một thân mồ hôi, cầm quần áo rồi nói với Thân Đồ Xuyên: "Tôi đi tắm rửa, cậu nghỉ ngơi trước một chút đi."
"......!Ừm."
Quý Thính chờ cậu ngồi xuống, mới cầm quần áo đi vào trong phòng tắm, đơn giản tắm rửa một chút, lại quy quy củ củ mặc đồ vào, lúc này mới đi ra tới.

Cánh cửa vừa mở, hơi nước từ phía sau tiếp trước bừng lên, Thân Đồ Xuyên cảm giác được sương mù mênh mông, hơi thở cậu hơi chựng lại, quay đầu lại nhìn về phía Quý Thính.

Quý Thính xoa đầu tóc ướt dầm dề, đem bàn chải đánh răng dự phòng trong tay ném cho Thân Đồ Xuyên: "Phòng tắm có khăn lông mới, màu xanh xám, cậu tắm xong lấy dùng là được, ly đánh răng tôi mua cũng để trong đó, bên trong trừ bỏ những món màu hồng nhạt, cậu đều có thể dùng."
Đêm qua sau khi xác định muốn dẫn Thân Đồ Xuyên ra khỏi chỗ đó, cô đã đi mua đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, chính là không để Thân Đồ Xuyên cảm thấy quá mức chắp vá.

Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới cô sẽ cẩn thận đến như thế này, hầu kết giật giật ách thanh mở miệng: "......!Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn tốt không phải sao? Nhanh nhanh đi tắm đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai sáng sớm còn phải đi học." Quý Thính nói xong ngáp một cái, khóe mắt hơi phiếm một ít nước, nằm lên giường.

Thân Đồ Xuyên nhìn bàn chải đánh răng trong tay, sau một lúc lâu mới đi vào phòng tắm.

Hơi nước trong phòng tắm còn chưa biến mất, sương mù mênh mông hết thảy cũng chưa thấy được rõ ràng, cậu lại nhìn những đồ dùng sinh hoạt khác, đáy mắt hiện lên một đạo thủy quang.

Thân Đồ Xuyên tắm xong đã là hơn hai mươi phút sau, cậu mặc nguyên bộ áo ngủ đứng ở cửa phòng tắm, chờ hơi ẩm trên người tan hết, lúc này mới đến chỗ nệm trên đất nằm xuống.

Quý Thính sớm đã mơ màng sắp ngủ, chờ cậu nằm xuống thì lập tức tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối đen lại.

Trong bóng đêm, Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: "Vì sao đối tốt với tôi như vậy?"
"Hửm?" Giọng Quý Thính có chút hàm hồ.

"Tôi cảm thấy có điểm không quá chân thật." Thân Đồ Xuyên thành thật nói ra cảm thụ của mình.

Quý Thính buồn ngủ mở to mắt mông lung, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Cậu có tốt với tôi không?"
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút: "Tôi muốn đối tốt với cậu, nhưng mà tôi không có gì để cho cậu."
"Nếu có, nhất định sẽ cho tôi toàn bộ, phải không?" Quý Thính không còn quá buồn ngủ như lúc trước.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt, sau một lúc lâu nhẹ nhàng lên tiếng.

"Vậy không phải là được rồi sao, tôi có thể cảm giác được tâm cậu rất tốt với tôi, cho nên cũng muốn tốt lại y như vậy đối với cậu, có thể chứ?" Quý Thính một lần nữa nhắm mắt lại.

"Có thể," Thân Đồ Xuyên cong lên khóe môi, "Vậy cậu sẽ vẫn luôn đối tốt với tôi sao?"
"Đương nhiên, chúng ta chính là tình nghĩa khi còn nhỏ cùng nhau bị khi dễ." Quý Thính cười khẽ.

Thân Đồ Xuyên bỗng dưng nhớ tới hình ảnh ở nhà trẻ, Quý Thính tựa như một viên đạn pháo nhỏ bé, đâm thẳng vào sinh hoạt của cậu, gợi lên một cơn sóng, sau đó lại tiêu sái xoay người rời đi, không bao giờ lộ tung tích.

Lúc ấy mình đã đợi cô ấy rất lâu, vì chờ cô ấy mà mãi trốn trong nhà tài xế, cho đến đêm khuya mới bị người nhà tìm được, sau khi trở về tất nhiên là bị đánh một trận.

Lúc ấy cậu có hận cô không giữ lời hứa sao? Đáp án là một chút cũng không.

Nếu có người nhận được món quà của thần, mặc dù lúc sau thần nuốt lời một lần, cậu cũng sẽ không đi oán hận, chỉ biết mang lòng cảm kích, cẩn thận che chở cho món quà được tặng lúc trước.

Lại lần nữa gặp mặt, cậu làm bộ không quen biết, không phải là cố tình trả thù, mà chỉ là bởi vì sợ cô ấy nhận ra mình thì cảm thấy phiền chán lại xoay người rời đi, rốt cuộc trong nhận thức của Thân Đồ Xuyên, từ trước đến nay cậu không xứng nhận được tình nghĩa giữa con người với con người.

"Thật ra, trước kia những điều cậu dặn dò tôi, tôi đều có làm theo." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói, cũng không biết Quý Thính có thể nghe rõ hay không.

"Tôi có rèn luyện thân thể, hiện tại đã không dễ sinh bệnh, cũng có học chút quyền cước, có năng lực tự bảo vệ mình, những lời mà cậu nói đó, tôi đều làm theo."
Cậu thấp thỏm nói xong, thật lâu không nghe được Quý Thính đáp lại, không khỏi ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe một lát, xác định Quý Thính đã ngủ rồi thì không khỏi bật cười, sau đó cũng nhắm mắt lại.

Một đêm yên tĩnh.


Ngày hôm sau đồng hồ báo thức chưa vang lên, ngược lại bên tai lại có thanh âm quen thuộc thúc giục, Quý Thính buồn ngủ mông lung mở mắt ra, mơ hồ nhìn đến hình dáng Thân Đồ Xuyên, túm tay áo kéo cậu ngã vào trên giường, lúc cậu chưa kịp phản ứng gì thì Quý Thính lại giống như trước đây ôm người như một con bạch tuộc.

"Cho em ngủ tiếp một lát."
Thân Đồ Xuyên cứng đờ nhìn cô: "Quý Thính......"
"Hửm......" Quý Thính hàm hồ đáp một tiếng.

"Chị......"
Lỗ tai Quý Thính động đậy, mở choàng mắt, nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên, đôi mắt từ mê mang đến thanh tỉnh, giây tiếp theo liền vội vội vàng vàng buông người ra.

Thân Đồ Xuyên lập tức xuống giường, đứng cách cô vị trí rất xa lúng túng nói: "Thực xin lỗi......"
"Nên là tôi nói xin lỗi mới đúng." Quý Thính cũng xấu hổ, nhưng tốt xấu dù sao cô cũng lớn tuổi hơn một chút, nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của Thân Đồ Xuyên, cô ngược lại thong dong lên, "Tôi còn chưa tỉnh ngủ, xem cậu trở thành gối ôm, xin lỗi."
Thân Đồ Xuyên cúi đầu, mà hồng nhạt trên mặt chậm chạp không biến mất, ngay cả thanh âm cũng nhỏ xuống: "Cậu nhanh nhanh dậy đi, bị muộn giờ học rồi."
Cậu không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới chuyện này, Quý Thính lại gian nan ngáp một cái, trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi đi bệnh viện làm một cái chứng minh không thể dậy sớm, về sau buổi sáng có thể không cần đi sớm tự học không?"
"......"
Quý Thính bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, thật sự không muốn rời giường chút nào.

Cô đã thật lâu không như học sinh trung học, mỗi buổi sáng phải thức dậy lúc 6 giờ, chuẩn bị đi học, sau khi kiên trì được hai ngày, hiện tại chỉ muốn ở nhà ngủ khò.

Cô đã kiểm tra, những tên côn đồ kia buổi sáng đều không có thời gian cũng không có tinh lực tìm Thân Đồ Xuyên gây phiền toái, vậy mình thức dậy muộn một chút hẳn là cũng không sao chứ? Nghĩ đến đó, Quý Thính thật tâm động.

Thân Đồ Xuyên không tán đồng nhìn cô, sau một hồi chậm rãi mở miệng: "Tôi biết cậu không thích học, nhưng mà không phải đã nói tốt với nhau, chúng ta cùng vào đại học sao?"
"Đúng vậy, tôi sẽ nỗ lực thi." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.

Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ngay cả tự học buổi sáng cậu còn làm không được, làm thế nào mà nỗ lực thi?"
"......! Kỳ thật đầu óc tôi thực thông minh, cậu xem ngày hôm qua cậu giảng bài cho tôi nghe, không phải tôi thực mau đã hiểu sao?" Quý Thính cẩn thận nói.

Thân Đồ Xuyên lặng im, chỉ dùng ánh mắt trong như nước nhìn Quý Thính, tuy rằng mắt kính cận làm đôi mắt cậu nhìn có vẻ nhỏ đi một chút, nhưng trong mắt Quý Thính hoàn toàn không ảnh hướng đến mỹ mạo của cậu chút nào, ngược lại còn thêm vẻ trí thức.

Đôi mắt như vậy mềm mại nhìn chằm chằm cô, không nói bất cứ cái gì cũng đã làm Quý Thính mềm lòng.

"...!Rồi rồi rồi, tôi bây giờ dậy đây." Quý Thính cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới vừa lòng: "Cậu đi rửa mặt đi, tôi chuẩn bị tập sách cho cậu, sau đó chúng ta sẵn sàng đi ngay."
"Được rồi."
Quý Thính lên tiếng, xoay người đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, sửa soạn rồi cùng nhau đi vào trường.

Cô chưa dậy thì còn không tính, bây giờ đã dậy rồi thì không nên đến trễ, nếu không duyên cớ bị mắng thì còn không bằng trốn luôn tiết tự học.

Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính vội vàng đi vào trường, đáy mắt toát ra vẻ vui mừng.

Cậu vốn tưởng Quý Thính là loại người đặc biệt ghét học hành, nhưng xem biểu hiện lúc này của cô, hẳn là trong lòng không quá bài xích đối với chuyện học.

Hai người đi nhanh đến lớp, mới vừa ngồi xuống thì chuông đã vang lên, giây tiếp theo giáo viên tiết tự học đã vào, dặn dò hai câu hôm nay phải xem những bài nào, sau đó quay trở về văn phòng.

Quý Thính ngáp một cái, lười biếng nằm lệch qua trên chỗ ngồi, Thân Đồ Xuyên giúp cô mở sách ra, Quý Thính liền liếc một cái cũng không chịu: "Lúc cậu đọc sách thì giúp tôi canh chừng giáo viên, tôi ngủ một chút."
"......" Nếu là như thế này, vậy tự học buổi sáng có ý nghĩ gì?
Thân Đồ Xuyên vốn đang định khuyên hai câu, nhưng nhìn đến ánh mắt buồn ngủ của Quý Thính, không biết vì sao đột nhiên không có tâm tư đi khuyên, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Được Thân Đồ Xuyên bảo đảm, Quý Thính trong nháy mắt thật yên tâm, thoải mái dễ chịu ghé vào trên bàn, mặt hướng ra ngoài.

Trong lúc vô tình, ánh mắt cô đối diện với người ngày hôm qua, người nọ sắc mặt trắng bệch, vội vàng quay mặt đi.

Quý Thính: "......"
Người này ngày hôm qua không còn rất dữ dội hay sao? Hôm nay như thế nào đột nhiên biến tính?
Cô cũng không nghĩ nhiều, lăn ra ngủ ngay, chỉ là khi tỉnh lại thì bị Thân Đồ Xuyên bắt phải đọc thêm mấy trang sách.

Mỗi ngày đột nhiên trở nên thật an bình, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên cùng nhau đi học lâu như vậy, thế mà không gặp được người nào tiếp tục khi dễ cậu.

Quý Thính cổ quái một hồi, rốt cuộc mới nhớ tới những người bắt nạt Thân Đồ Xuyên thì đều thương thương, tàn tàn, còn đám có thể khi dễ cậu, trong khoảng thời gian này lại giống như đầu óc có bệnh, thấy hai người thì trốn thật xa.

......!Cho nên cô lúc này là xuyên sai sách hay sao? Khó khăn dự liệu ban đầu thế mà bất tri bất giác đã hóa giải, lần này cô thật là quá mức thuận lợi.

Không có người gây chuyện, Quý Thính mừng được thanh nhàn, nhưng có chuyện không mấy tốt đẹp, đó là mỗi buổi sáng đều bị buộc rời giường đi học, tuy rằng Quý Thính kháng nghị vô số lần, nhưng mỗi lần đều bị Thân Đồ Xuyên với ánh mắt nhu nhược đáng thương kia hóa giải, cuối cùng đành phải mặt ủ mày ê rời giường đi học.

Chuyện thứ hai không tốt đẹp, đó là Thân Đồ Xuyên tựa hồ yêu thích cảm giác dạy học, cả ngày giảng cho cô nghe đủ các loại môn học, ngay cả về tới nhà cũng không buông tha.

Quý Thính âm thầm kêu khổ, rốt cuộc nói ra mình không muốn học bù.

"Nếu lần này kiểm tra cậu có thể đứng hạng trên hai trăm, tôi sẽ không chỉ không bắt cậu học bù, còn cho phép cậu không cần tự học buổi sáng."
Ban học của họ có khoảng một ngàn học sinh, hai trăm người đầu đều là học sinh khá đứng đầu bảng, Thân Đồ Xuyên tự nhận mình đưa ra cho Quý Thính một mục tiêu thật khó khăn.

Quý Thính vừa nghe lập tức đồng ý, chờ mấy ngày thi thì lấy ra mười hai vạn phần nghiêm túc mà làm kiểm tra, sau đó bắt đầu ngồi chờ thành tích.

Kỳ thi này ra kết quả thật mau, vừa thi xong, qua một cuối tuần, bảng thành tích đã được dán lên ở mục thông báo.

Thân Đồ Xuyên trước giờ chưa bao giờ để ý đến chuyện này, nhưng lần này vừa nghe nói đã có kết quả, lập tức kéo Quý Thính đi xem.

Quý Thính buồn cười: "Đến mức này sao?"
"Đến mức." Thân Đồ Xuyên nói xong, bắt đầu tìm từ một đám tên xếp sau.

Quý Thính bật cười: "Tôi thật kém như vậy sao? Cậu tốt xấu gì cũng tìm từ giữa chứ."
"Nếu tìm từ giữa trở lên, bỏ lỡ tên của cậu thì làm sao bây giờ?" Thân Đồ Xuyên kỳ thật cảm thấy tên Quý Thính hẳn là nửa bảng sau, nhưng vì bận tâm mặt mũi cô, nên không nói thẳng.

Quý Thính ngáp một cái, cũng không muốn đứng trơ ở đó, vì thế bắt đầu tìm từ đầu bảng, kết quả còn chưa bắt đầu tìm đã rõ ràng nhìn đến phía dưới Thân Đồ Xuyên, chính là tên cô.

Không sai, Thân Đồ Xuyên luôn luôn là người đứng nhất.

Quý Thính: "......" Vậy phải làm sao bây giờ, vì để không phải tiếp tục tự học buổi sáng, cô đã không cẩn thận cố gắng quá sức.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện