Sau khi Thân Đồ Xuyên thừa nhận, không khí hoàn toàn tĩnh mịch, cậu tới ngay cả dũng khí mở to mắt cũng không có, cả người đều hơi hơi phát run.
Cậu chính là ác ma, Quý Thính biết chân tướng hẳn là sẽ thật sợ hãi, ngay cả nếu không sợ, cũng khẳng định sẽ chán ghét cậu.
Vô luận cô ấy có cảm xúc sợ hãi hay chán ghét, đều là chuyện cậu không thể thừa nhận......!Cho nên mộng đẹp của cậu sắp phải kết thúc rồi sao? Nhân sinh sau này, có phải lại không có người nào dùng thiện ý đến bên cậu, không người chịu làm bạn, bảo hộ cậu, cậu lại sắp trở lại thời điểm cô độc nhất?
Tay Thân Đồ Xuyên gắt gao nắm chặt thành quyền, thân thể run rẩy càng mạnh, trên mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc.
Rõ ràng là ban đêm có chút lạnh lẽo, trên trán cậu lại ra một tầng mồ hôi, cả người cảm thấy không bình thường chút nào.
Quý Thính nhìn thấy bộ dáng này của Thân Đồ Xuyên, đau lòng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, cả người Thân Đồ Xuyên như bị điện giật kịch liệt run rẩy một chút, tiếp theo cậu bỗng mở to mắt, không thể tin tưởng nhìn cô.
"Tôi còn chưa có mắng cậu, cậu sợ cái gì?" Quý Thính ôn nhu hỏi.
Thân Đồ Xuyên ngơ ngẩn nhìn, nhìn ánh mắt cô cùng dĩ vãng không có gì khác nhau, đại não trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, cảm quan đột nhiên trở về, cậu rõ ràng cảm giác được cô nắm tay mình.
Là ấm nóng.
"Quý Thính......"
Tay kia Quý Thính nắm lấy tay áo của Thân Đồ Xuyên, giúp cậu lau khô mồ hôi trên trán, lúc này mới chậm rãi nói: "Mấy người lúc trước khi dễ cậu thật lâu, cũng không thấy cậu làm việc tàn nhẫn giết chết người ta, Triệu Vũ Phi và cậu chỉ có chút cọ xát như vậy, cũng coi như không có gì ân oán, vì sao phải dùng phương thức này trả thù?"
Chậu hoa kia vừa lớn lại nặng, còn ném từ lầu bốn cao như vậy, nếu thật sự rơi trúng, phỏng chừng thần tiên cũng lưu không được mệnh Triệu Vũ Phi.
Cậu lúc trước làm nhiều lần như vậy chưa bao giờ thất thủ, chỉ sợ lần này động thủ sẽ làm cho Triệu Vũ Phi tử vong, cũng là ở trong tính toán của cậu.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tan rã khi nghe Quý Thính hỏi chuyện hôm nay, nỗi sợ hãi chuyển sang như bị nghẹn ở yết hầu.
Chuyện cậu tỉ mỉ che giấu đột nhiên bị phơi bày trước mặt Quý Thính, rõ ràng cho thấy cậu thật đáng ghê tởm.
"Thân Đồ Xuyên, trả lời." Giọng Quý Thính thấp xuống.
Thân Đồ Xuyên run một chút, như cọng cải thìa héo rũ bất lực mà nhìn về phía Quý Thính, giọng nói đặc nghẹt, khàn khàn: "Cậu ta khi dễ cậu..."
Quý Thính sửng sốt một chút: "Cậu ta khi dễ tôi khi nào?"
Thân Đồ Xuyên nhìn cô cái gì cũng không biết, hốc mắt hơi hơi phiếm đỏ, nhưng vẫn không nói rõ ra.
"Thân Đồ Xuyên, nếu cậu vẫn là thái độ này, chúng ta không cần nói chuyện với nhau nữa." Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên, làm bộ như muốn từ bỏ.
Thân Đồ Xuyên hoàn toàn luống cuống, vội vàng trở tay bắt lấy ống tay áo cô, vừa mở miệng lệ quang trong mắt càng thêm rõ ràng: "Tôi nói, cậu đừng có không cần tôi."
Trái tim Quý Thính bởi vì những lời này của Thân Đồ Xuyên mà quặn đau, cô yên lặng một chút, sau đó hạ thấp giọng: "Vậy nói hết chuyện cậu biết cho tôi."
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, thấp giọng đem chuyện từ lần đầu tiên ở sân thể dục nghe được Triệu Vũ Phi nói năng lỗ mãng, đến chuyện gần đây nhất Triệu Vũ Phi di tình biệt luyến có người yêu khác, nhất nhất đều nói một lần, nói xong lời cuối cùng thanh âm đều khô khốc, cậu cầu xin nhìn Quý Thính: "Cậu ta không phải người tốt, cậu không cần thích hắn."
"......! Những việc này ngay từ đầu vì cái gì không nói cho tôi?" Quý Thính mơ hồ đoán được Thân Đồ Xuyên động thủ với Triệu Vũ Phi là vì mình, nhưng chính tai nghe được cậu thừa nhận, trong lòng chua xót như nuốt phải chanh.
Thân Đồ Xuyên không tự tin cúi đầu, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Tôi không xứng."
"Hửm?" Quý Thính không nghe rõ, nhích lại gần cậu một chút, gần đến có thể ở trong bóng đêm thấy rõ mỗi một biểu tình của Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, rốt cuộc đủ dũng khí mở miệng: "Tôi sợ tôi can thiệp vòng bạn bè của cậu, cậu về sau sẽ chán ghét tôi."
"......"
Quý Thính có nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng lại không nghĩ tới, cậu là bởi vì sợ cô chán ghét cậu.
Thế giới này cậu đã trải qua quá nhiều áp bức, chẳng sợ thời khắc đều có phản kích lại, nhưng tự ti đã sớm cấy vào trong xương cốt, không gột tẩy đi được, mà cô thì vẫn quá trì độn không phát hiện ra, còn muốn mượn Triệu Vũ Phi mà buộc Thân Đồ Xuyên mở miệng, để tiếp theo đó mà sẵn đưa ra yêu cầu không cho cậu và nữ chủ làm bạn với nhau.
Cô thật quá ngốc.
Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên, hồi lâu mới hít sâu một hơi: "Tôi cùng Triệu Vũ Phi không có bất luận quan hệ gì, lúc trước là tôi cố ý làm cậu hiểu lầm."
Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một chút, trong lúc nhất thời nghe không hiểu ý của cô.
Quý Thính nhấp môi, sau một lúc lâu nói rõ tiếng lòng: "Tôi không muốn cậu cùng Tiền Thiển làm bạn tốt, chỉ là tôi lại sợ khi mình nói ra chuyện này, cậu sẽ cảm thấy tôi xen vào việc người khác, cho nên mới dùng chuyện cậu không thích Triệu Vũ Phi kích thích cậu, kỳ thật ngày đó tôi không cùng Triệu Vũ Phi ăn cơm, tôi còn đánh cậu ta, sau đó cậu ta lại thấy tôi cũng không phải vì thẹn thùng, thuần túy là sợ tôi lại đánh cậu ta một lần nữa trước mặt mọi người, cậu hiểu chưa?"
"......"
"Cho nên hai người chúng ta tuy rằng nhằm vào người không giống nhau, nhưng băn khoăn là giống nhau, đều là sợ đối phương bị người khác cướp đi, cậu đã hiểu chưa?" Quý Thính hỏi tiếp.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm cô một lúc, đôi mắt đột nhiên trợn to: "Ý của cậu là, cậu cùng Triệu Vũ Phi......"
"Rốt cuộc phản ứng lại rồi?" Quý Thính nhướng mày, "Tôi và cậu ta cái gì cũng không có, người ta theo đuổi con gái là tự do của người ta, không đáng lấy chậu hoa đập đầu, hiểu không?"
Thân Đồ Xuyên không thể tin tưởng, đáy mắt thậm chí còn có một chút nhỏ chờ mong: "Cho nên cậu không có thích cậu ta, đúng không?"
"Tôi không chỉ không thích Triệu Vũ Phi, còn thực chán ghét, bởi vì bạn cậu ta cũng dám thương tổn cậu, đây là chuyện tôi không thể tha thứ." Quý Thính hơi nghiêm túc lên.
Thân Đồ Xuyên môi khô nứt, cậu có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Những việc này trước không đề cập tới, chúng ta thảo luận một chút, tật xấu động bất động liền muốn giết người phóng hỏa của cậu làm sao bây giờ?" Quý Thính nhíu mày.
Ánh sáng trong mắt Thân Đồ Xuyên như tắt đi, sau một lúc lâu, cậu ngập ngừng: "Cậu nếu chán ghét tôi, tôi có thể dọn ra ngoài........Nhưng cậu đừng sợ tôi có được không?"
"Tôi cùng cậu thảo luận tật xấu, cậu không có việc gì muốn dọn ra làm gì?" Quý Thính không vui.
Thân Đồ Xuyên giật mình: "Tôi chỉ là cảm thấy......"
"Như thế nào, ý của cậu là tình nguyện không làm bạn cùng tôi, chỉ muốn tiếp tục cực đoan như vậy?" Quý Thính lập tức hỏi.
Thân Đồ Xuyên vội vàng lắc đầu: "Tôi không có, tôi muốn cùng cậu làm bạn tốt......!muốn cùng cậu làm bạn cả đời."
Phần cuối Thân Đồ Xuyên nói vô cùng nhỏ, nhưng lại rõ ràng vào tai Quý Thính.
Đôi mắt Quý Thính đầy ý cười: "Nếu muốn làm bạn cả đời với tôi thì phải hứa từ nay về sau không được làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật hay phạm pháp, cho dù không sợ bị bắt cũng không cho làm, tôi không muốn bạn tốt cả đời của tôi ở trong tù."
"...!Nếu tôi hứa, cậu còn đồng ý duy trì quan hệ như trước với tôi không?" Thân Đồ Xuyên nghe ra được hàm ý trong lời Quý Thính, nhưng cậu không dám xác định.
Quý Thính hơi im lặng một chút, dưới ánh mắt khẩn trương của Thân Đồ Xuyên, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình: "Có lẽ tam quan của tôi bất chính, tôi cũng không cảm thấy khi cùng đường bí lối, cậu phản kích lại những người làm tổn thương cậu là sai, cho nên những chuyện cậu làm trước đây căn bản sẽ không ảnh hưởng hình tượng của cậu trong lòng tôi."
Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nhìn Quý Thính, khóe mắt hơi ươn ướt.
"Nhưng mà tôi hy vọng cậu hiểu rõ, hiện tại không giống trước kia, lúc trước cậu cô độc một mình, bị những người đó khi dễ đến mức không thể phản kích thì không nói, ngay cả trả thù mà bị phát hiện cũng không bị mất đi cái gì, nhưng bây giờ thì khác, cậu có bạn bè có đồng đội, có thể cùng nhau phản kháng những người đó ức hiếp.
Có tôi ở đây, không cần cực đoan cũng có thể làm họ trả giá."
Thân Đồ Xuyên an tĩnh nghe Quý Thính nói chuyện, mỗi chữ đều tựa hồ đang nói cho cậu biết, bọn họ là nhất thể không phân cách, những chuyện cậu lo lắng trước đây sẽ không tồn tại.
Hai tay Quý Thính đều nắm chặt cổ tay Thân Đồ Xuyên, đôi mắt tràn đầy kiên định: "Mặc kệ cậu tin hay không, trên thế giới này, cậu là người quan trọng nhất của tôi, sau này có gặp chuyện gì phải thương lượng với tôi trước, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta, cậu đồng ý với tôi không?"
"......!Ừm." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng.
Quý Thính nở nụ cười: "Nếu đã thỏa thuận xong thì chúng ta đi về đi, lúc này có lẽ Triệu Vũ Phi đã về nhà rồi, chúng ta cũng đừng ngồi đây làm gì."
"......!Được." Giọng Thân Đồ Xuyên lộ ra một chút rầu rĩ sau khi khóc.
Quý Thính buồn cười xoa nhẹ đầu Thân Đồ Xuyên, tay vịn ghế muốn đứng lên đi ra ngoài, không ngờ vừa động đã bị Thân Đồ Xuyên nắm lấy vạt áo, cô dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Tôi không đi, nhất định sẽ chờ cậu."
Thân Đồ Xuyên rầu rĩ không nói lời nào, chỉ nắm lấy vạt áo cô cùng chui ra ngoài, sau đó bắt lấy áo hoodie của Quý Thính, không nói thêm lời nào đi tò tò theo.
Quý Thính biết hiện tại trong lòng Thân Đồ Xuyên còn chưa có cảm giác an toàn nên không mở miệng khuyên bảo gì nữa, đi đến chỗ cửa thì đưa ngón tay lên miệng "suỵt" một tiếng, hai người lặng lẽ đi xuống lầu.
Tuy nói lúc này không thấy động tĩnh gì của Triệu Vũ Phi, nhưng ai biết cậu ta có chờ ở một góc nào đó hay không, cho nên Quý Thính cũng không dám gây ra nhiều tiếng động.
Cũng may trên đường về nhà cũng không gặp người nào, Quý Thính cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên ghế hỏi Thân Đồ Xuyên: "Hôm nay chuyện cậu làm có gọn gàng không? Sẽ không có người tra được chúng ta chứ?"
Thân Đồ Xuyên không được tự nhiên cúi đầu, vẫn chưa quen đem chuyện xấu xa này bày ra trước mặt Quý Thính, nhưng cô hỏi thì cậu vẫn đáp: "Ừ, tôi tránh camera rồi cắt dây điện, sau đó sẽ không còn ghi hình nữa."
"Không có điện dự phòng sao?" Quý Thính lo lắng hỏi.
Thân Đồ Xuyên khẽ lắc đầu: "Trường học lại không phải chỗ nào khác, camera đa số chỉ là bài trí, sẽ không có điện dự phòng."
Quý Thính lúc này mới yên lòng, cầm quần áo chạy nhanh tới phòng tắm rửa mặt thay đồ.
Cô tắm rửa sạch sẽ xong, ra ngoài sấy khô tóc, Thân Đồ Xuyên lúc này mới đi vào phòng tắm còn tràn đầy hơi nóng, rửa ráy xong thì quét hết nước trên sàn nhà, lại thu dọn sạch đám tóc Quý Thính rụng trên mặt đất.
Đến khi cậu ra tới, Quý Thính đã nằm trên giường mơ màng sắp ngủ.
Thân Đồ Xuyên không dùng máy sấy vì sợ quấy rầy cô, chỉ lấy khăn lông lau khô tóc.
Thân Đồ Xuyên vừa mới ngồi xuống nệm, Quý Thính giống như mộng du mà lọ mọ xuống giường, chân trần đi cầm máy sấy lại.
Thân Đồ Xuyên nhìn đôi chân nhỏ dẫm trên mặt đất, nhíu mày một chút, khi Quý Thính quay trở lại thì nói một câu: "Về sau nhớ mang giày, không nên đi chân trần."
"Cậu ghét tôi hay sao? Có phải chê tôi làm dơ chăn của cậu?" Đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Thân Đồ Xuyên, vừa nói vừa lùi lại.
Thân Đồ Xuyên vội vàng bắt lấy chân cô, không cho Quý Thính bước lên mặt đất.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, cắm điện máy sấy bắt đầu giúp cậu sấy tóc.
Tuy rằng biết Quý Thính đang đùa với mình, nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn không nhịn được giải thích một chút: "Không phải ghét bỏ, bằng không tôi sẽ không lau sàn sạch sẽ như vậy, nhưng mà cậu đi chân trần như vậy, thời tiết càng ngày càng lạnh, trước khi máy sưởi chưa bật, không nên làm như thế, biết không?"
"Ừm, tôi nghe cậu." Tóc Thân Đồ Xuyên ngắn nên sấy cũng mau, chỉ hai phút đã khô, sau khi tắt máy sấy Quý Thính mới nói ra câu này, đã không có máy sấy quấy nhiễu, giọng nói cô thật rõ ràng.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên lén lén cong lên một chút, sau đó kéo Quý Thính ngồi xuống nệm, nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiền Thiển có gì hay sao? Sao cậu lại không thích cô ấy?"
"Không có vấn đề gì thì tôi không thể không thích cậu ta hay sao?" Quý Thính liếc Thân Đồ Xuyên một cái, bởi vì nhớ tới chuyện nam phụ trải qua trong sách, mỗi lần nhắc tới nữ chủ thì cô thật không nhịn được cảm thấy thật đau đầu.
Thân Đồ Xuyên vội lắc đầu: "Tôi không phải có ý này, tôi chỉ cảm thấy, người cậu không thích nhất định là có vấn đề gì đó, nếu vậy chúng ta có thể tìm nhà khác gởi nuôi con chó."
"......!Vậy thì không cần, nhân phẩm Tiền Thiển rất tốt, chỉ là tôi không muốn cậu tiếp xúc nhiều với cô ấy thôi." Quý Thính nghĩ đến bộ dáng con chó chơi đùa cùng nữ chủ, thật sự không đành lòng đổi nó cho một gia đình xa lạ khác.
Thân Đồ Xuyên mím môi một chút: "Nhưng mà tôi hiện tại cũng chán ghét cô ấy, như thế làm sao có thể để cô ấy nuôi chó của tôi."
"Cậu chán ghét người ta thật rất nhanh." Quý Thính bật cười.
Thân Đồ Xuyên không nói, sau một hồi lâu nói ra một câu: "Cậu ghét ai thì tôi sẽ chán ghét người đó."
"......! Tôi không ghét cô ấy, tôi chỉ là...!chỉ là khi nhìn thấy cô ấy thì có cảm giác có nguy cơ." Quý Thính nói xong, nhìn thấy biểu tình không hiểu gì của Thân Đồ Xuyên, cô nghĩ nghĩ rồi giải thích, "Cô ấy quá tốt đẹp, tâm địa cũng thiện lương, mặt nào cũng tốt hơn tôi, tôi sợ có một ngày cậu sẽ muốn làm bạn thân với cô ấy, cô ấy trong lòng cậu cũng sẽ thay thế được vị trí của tôi."
"Chuyện này không có khả năng." Thân Đồ Xuyên không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.
Quý Thính nhướng mày: "Khẳng định chắc chắn như vậy sao? Vậy nếu có một ngày cậu bị người khác khi dễ, cô ấy làm việc nghĩa hăng hái cứu cậu, hơn nữa về sau đều sẽ trợ giúp, yêu quý cậu, cậu cũng sẽ không cảm thấy cô ấy tốt?"
"......"
Thân Đồ Xuyên đột nhiên trầm mặc làm Quý Thính có điểm khó chịu, cô dùng ngón chân trắng nõn đá anh một cái, kết quả bị Thân Đồ Xuyên thuận thế cầm lấy.
Gan bàn chân đúng là nơi mẫn cảm, đột nhiên bị bàn tay to ôm lấy, mặt Quý Thính hơi hơi đỏ hồng lên, ngượng ngùng rụt lại một chút, nhưng không thể tránh thoát.
Cô co quắp nhìn Thân Đồ Xuyên, chờ cậu phản ứng, mà Thân Đồ Xuyên cũng không làm cô thất vọng ——
Người ta nghiêm trang nhét chân cô vào trong chăn, hơn nữa dùng chính từ nghiêm khắc giáo huấn: "Nhìn đi, là bởi vì cậu đi chân trần nên chân mới bị lạnh như vậy."
Quý Thính: "......" Là cô tâm tư tà ác, Thân Đồ Xuyên người ta một thân chính khí, tự mình về sau cũng không dám miên man suy nghĩ.
Tuy là đã trải qua mấy đời, Quý Thính lúc này bởi vì hiểu sai mà vẫn cảm thấy thật mất mặt, bởi vậy cô càng không muốn buông tha Thân Đồ Xuyên: "......!Cho nên cậu vì sao lại im lặng, là bởi vì bị tôi đoán đúng rồi hay sao? Tôi biết ngay cậu là cậu nhỏ chỉ cần một cục kẹo cũng có thể lừa đi."
"Sẽ không." Thân Đồ Xuyên phản đối, lực chú ý có chút phân tán xuống dưới chăn, bởi vì chân cậu dưới cái chăn ấm áp, cho nên lúc này khi Quý Thính không khách khí gì mà để chân lên phía trên ngay chỗ đùi cậu, Thân Đồ Xuyên thậm chí còn cảm giác được chân cô lắc qua lắc lại.
Không biết vì sao, rõ ràng là cuối mùa thu thời tiết lạnh lẽo, Thân Đồ Xuyên lại cảm giác có chút nóng.
Quý Thính không biết trong lòng Thân Đồ Xuyên đang nổi sóng, cô nheo mắt lại: "Tại sao sẽ không?" Trong sách nữ chủ giúp vài lần, cậu vì người ta trả giá sinh mệnh, lúc này lại không biết xấu hổ nói "sẽ không".
Thân Đồ Xuyên mím môi, cố tình dời lực chú ý khỏi cái chân không thành thật của Quý Thính, im lặng hồi lâu cũng chưa nói được lời nào.
Quý Thính bị phản ứng của Thân Đồ Xuyên chọc tức giận, cô hừ một tiếng, đứng dậy tắt đèn ngã lăn xuống giường, dùng chăn bọc người kín mít.
Trong bóng đêm cô không buồn ngủ chút xíu nào, càng nghĩ càng cảm thấy thái độ vừa rồi của Thân Đồ Xuyên không đúng, loại thời điểm như thế này không phải nên kịch liệt giải thích hay sao? Tại sao lại không hé răng?
Đang lúc cô lăn qua lộn lại, người trên mặt đất đột nhiên mở miệng: "Cậu đã tặng kẹo đủ cho toàn bộ cuộc đời tôi, tôi đã biết được hương vị ngọt ngào nhất là gì, cho nên sẽ không vì một viên kẹo khác mà bị lừa đi."
Thân Đồ Xuyên nói xong câu này thì không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh kéo chăn lên cao.
Khóe môi Quý Thính cong lên, biết rõ còn cố hỏi: "Cho nên ngọt nhất là cái gì?"
"Cậu." Thân Đồ Xuyên trả lời không chút do dự.
"Vậy về sau cậu mỗi khi phải gặp mặt Tiền Thiển, đều phải mang tôi theo."
"Ừ."
"Không có tôi cho phép, không được có bất luận liên hệ gì với cô ấy."
"Được."
"Ở trong mắt cậu, tôi vĩnh viễn là người quan trọng nhất."
"Ừ."
Quý Thính nghĩ nghĩ, thật sự không thể nghĩ ra được điều nào khác, vì thế cảm thấy thật mỹ mãn mà đi ngủ.
Ngày hôm sau vẫn như cũ là một ngày không dậy sớm tự học, Quý Thính còn chưa mở mắt đã nghe mùi hương đồ ăn, cô biết được Thân Đồ Xuyên lại nấu cơm, vì thế hoan hô một tiếng, rời giường, ăn một bữa sáng vừa phong phú lại dinh dưỡng.
Chờ khi hai người tiến vào trong lớp, đã gần đến tiết thứ nhất, bạn bàn trước hâm mộ quay đầu nói chuyện cùng Quý Thính: "Hai người các cậu không tới sớm tự học cũng quá sung sướng đi, tôi cũng muốn như vậy, đáng tiếc giáo viên tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Bởi vì nhờ Quý Thính, Thân Đồ Xuyên không còn trầm mặc như lúc trước, hơn nữa mấy người hay ăn hiếp bạn học trong lớp cũng không còn mấy ai, những người còn lại sau một thời gian ở chung với Thân Đồ Xuyên một thời gian, phát hiện cậu cũng không quá kỳ quái như trong tưởng tượng nên cũng không trêu chọc thêm.
Cho nên khi nói chuyện với Quý Thính, họ cũng sẽ nói với Thân Đồ Xuyên mà không phải làm lơ như lúc trước.
Quý Thính cười một tiếng: "Cậu còn chưa thử, sao biết trước kết quả là không được?"
"Thôi bỏ đi, bỏ tự học buổi sáng là có khả năng bị rớt, ngay cả giáo viên đồng ý, mẹ tôi cũng sẽ không chịu..." Bạn bàn trước sáng mắt lên: "Nhưng mà tôi cũng có thể nói chuyện với giáo viên một tiếng, xin phép mấy ngày nay không cần phải dự tiết tự học buổi tối, rốt cuộc trong trường bị nháo quỷ thật dọa người, trời tối rồi tôi thật không muốn lưu lại nơi này."
Quý Thính ngạc nhiên: "Nháo quỷ?"
"Cậu còn chưa biết sao, sáng nay trong trường đã truyền khắp nơi, Triệu Vũ Phi ngày hôm qua gặp quỷ." Bàn trước thần bí hề hề nói.
Quý Thính cùng Thân Đồ Xuyên: "......"
Không đợi Quý Thính truy vấn, bàn trước liền đem chuyện mình biết được kể ra, đơn giản là ngày hôm qua Triệu Vũ Phi nhận được một