"Sao con lại khóc?" Giọng Quý Thính càng ôn nhu.
Tục Đoạn khụt khịt mở miệng: "Sư phụ, là con không giỏi bằng Thương Lục sao?"
"Sao lại nói vậy, con tu luyện bậc cao hơn Thương Lục, lại còn chuyên tâm hơn, nhìn thế nào cũng thấy thiên tư con tốt hơn." Quý Thính xoa đầu hắn.
"Vậy là con không ngoan bằng Thương Lục?"
"Con hiếm khi nào làm bản tôn phải nhọc lòng, tự nhiên là con càng ngoan hơn." Quý Thính thở dài.
Tục Đoạn ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt đầy lệ: "Vậy vì sao sư phụ lúc nào cũng cưng Thương Lục, mà đối với con làm như không có?"
Hắn hỏi thật chân thành tha thiết, trái tim Quý Thính tê rần, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Cho đến giờ phút này, nàng mới nhận ra được lúc trước mình đã sai biết bao nhiêu.
Nàng chỉ nghĩ nam chủ trời sinh có tính khoan dung, nhân thiết sẽ không thay đổi cho nên không cần tốn quá nhiều tâm tư cho hắn, nhưng nàng hiện tại mới phát hiện ra hắn không phải chỉ là một nhân vật trong sách mà là một người sống sờ sờ trước mặt. Nếu là người thì sẽ có hỉ nộ ái ố, sẽ thương tâm khi không được yêu thương.
Nàng cho rằng chỉ cần cho đầy đủ cơ duyên nam chủ nên có, Tục Đoạn sẽ giống như trong sách trưởng thành khỏe mạnh, nhưng không ngờ Tục Đoạn cũng chỉ là một đứa nhỏ, mà nếu là đứa nhò thì sẽ hy vọng được người lớn yêu thương, nhưng nàng bởi vì nhiệm vụ nên chỉ quan tâm đến một mình Thương Lục.
Khi xưa còn trơ trẽn chê bai thượng thần trong sách là tệ, hiện tại xem chuyện mà nàng làm đây, có khác gì với thượng thần trong sách kia, chẳng qua lần này người bị thương tâm biến thành nam chủ.
"Sư phụ? Ngài không thích con hỏi cái này sao?" Giọng Tục Đoạn trở nên nhỏ xíu.
Quý Thính giật mình, nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, nàng hoàn hồn buông tiếng thở dài: "Là sư phụ không tốt, mấy năm nay sư phụ xem nhẹ Tục Đoạn."
"Sư phụ......" Giọng Tục Đoạn lại có chút khóc nức nở.
Quý Thính xoa mặt hắn, nắm tay dắt tới ngồi lên giường, chậm rãi: "Tục Đoạn, con có muốn đến thiên điện ở cùng với Thương Lục?"
Vì nhiệm vụ, nàng không dám cho hắn quá nhiều yêu thương, nhưng dù vậy cũng có thể đem người dưỡng, ít nhất cho mọi người trong cung thấy mình coi trọng hắn như thế nào, cũng đỡ hắn cứ mãi bị bỏ qua. Còn Thương Lục, hiện tại thấy hắn trưởng thành rất khá, có lẽ sẽ không để ý tới chuyện Tục Đoạn cũng đến ở.
Tục Đoạn nghe được Quý Thính chủ động mời, đôi mắt chợt sáng hẳn, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó lại có chút ảm đạm: "Con sống ở Thấm Tuyết Viên với thần hầu nhiều năm như vậy, có lẽ sẽ không quen ở thiên điện, cho nên con sẽ không đi." Nếu thiên điện không có Thương Lục, hắn sẽ nguyện ý trụ tới thiên hoang địa lão.
"Vậy ta không bắt buộc con." Quý Thính nhìn đứa nhỏ đầy mất mát, trong lòng nảy lên đủ thứ tư vị gì.
Có lẽ vì Tục Đoạn gầy yếu, cũng có thể bởi vì Tục Đoạn tính cách ngoan ngoãn, nàng thường xuyên quên chuyện hắn là nam chủ mà chỉ xem hắn như một đứa nhỏ cần được thương yêu, nhưng bởi vì lo Thương Lục sẽ không vui nên không dám thường xuyên tới xem Tục Đoạn.
Tục Đoạn cắn cắn môi, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: "Sư phụ, ngài có thể đáp ứng Tục Đoạn một thỉnh cầu không?"
"Con nói đi."
"Tục Đoạn cũng muốn giống như Thương Lục được sư phụ yêu thương, sau này sư phụ có thể thường xuyên đến xem con không?" Hắn đã sớm muốn nói ra những lời này nhưng vẫn luôn không có dũng khí, hiện giờ rốt cuộc có thể lấy hết can đảm mở miệng.
Nếu không phải sợ như trong nguyên văn, Thương Lục khi biết chuyện sẽ sinh ra ghen ghét, Quý Thính cũng muốn thường xuyên tới nhìn Tục Đoạn, hiện giờ lại bị hắn nhắc tới việc này, trong lúc nhất thời Quý Thính không biết nên trả lời như thế nào.
"Không thể sao?" Tục Đoạn miễn cưỡng cười.
Quý Thính chậm rãi mở miệng: "Không bằng chúng ta làm ước định?"
"Ước định gì?" Tục Đoạn khó hiểu.
Quý Thính rũ mắt: "Từ giờ trở đi, mỗi tháng mùng một mười lăm, bản tôn sẽ để ra ít nhất một ngày đem con ra ngoài du ngoạn, nhưng việc này chúng ta làm bí mật, không để Thương Lục biết, khi nào bí mật bị tiết lộ thì ước định này sẽ mất đi, con thấy thế nào?"
"Sư phụ muốn đơn độc mang con đi ra ngoài chơi? Không có Thương Lục?" Thanh âm Tục Đoạn có chút cẩn thận.
Quý Thính mỉm cười gật đầu: "Nhưng việc này không thể để Thương Lục biết, đứa nhỏ kia rất thích ầm ĩ, nếu biết sẽ không chịu, nhưng bản tôn mỗi lần dẫn hắn ra ngoài đều rất đau đầu, cho nên không muốn đi cùng với hắn."
Tục Đoạn kích động bịt miệng, sau một lúc lâu buông tay ra vẫn không thể tin được: "Đây là thật sao? Chỉ có con và sư phụ, không có Thương Lục?"
"Tự nhiên là thật." Quý Thính không nghĩ tới hắn sẽ cao hứng như vậy, bật cười.
Tục Đoạn hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào gật đầu: "Tục Đoạn nghe lời sư phụ, ước định này sẽ không để bất kỳ ai biết được, thỉnh sư phụ nói được cũng làm được, chỉ cần ước định không bị tiết lộ, một tháng hai lần chúng ta nhất định sẽ kiên trì."
"Đây là tự nhiên." Quý Thính giúp hắn lau nước mắt, nhìn ngọc bội trên người hắn, cười một tiếng. Ngọc này được hắn bảo tồn thấy còn đẹp hơn lúc ở trên người nàng, chắc hẳn hắn cũng tiêu phí không ít tâm tư, "Không còn sớm nữa, con ngủ sớm đi, mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, bản tôn không đánh giá gì, nhưng mà hai đứa phải hòa hảo cho nhanh, đừng để cảm tình huynh đệ bị ảnh hưởng."
"Đã biết, sư phụ, việc này nói ra cũng là con không đúng, ngày mai con đi tìm Thương Lục làm lành." Tục Đoạn hít hít mũi.
Quý Thính gật đầu, xoay người rời đi. Tục Đoạn nhìn theo bóng dáng nàng, rốt cuộc nhịn không được hoan hô một tiếng, nhảy điên cuồng trên giường, ngoài cửa sổ thần hầu nghe được tiếng đứa trẻ ầm ĩ, bất đắc dĩ cười cười.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa tỏ, Tục Đoạn đã mở mắt, đang chuẩn bị đi tìm Thương Lục, nghe được ở cửa có tiếng vang sột soạt, tưởng có con vật nhỏ nào muốn chui vào quấy rối, hắn không chút nghĩ ngợi phát ra một tiên chú, kết quả nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm.
Tục Đoạn vừa nghe ra thanh âm quen thuộc, vội vàng nhảy xuống giường chạy tới mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Thương Lục bị trói gô, lúc này như con cá nằm trên thớt mà giãy giụa. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, Tục Đoạn nhịn không được cười một tiếng.
"Huynh còn cười cái gì! Mau buông ta ra!" Thương Lục cả giận nói.
Tục Đoạn xuy một tiếng: "Nếu ta không buông thì sao?"
"Ta sẽ không xin lỗi huynh!" Thương Lục trừng mắt.
Tục Đoạn dừng một chút: "Ngươi tới tìm ta xin lỗi? Vì cái gì?"
"Ta nào biết! Ngày hôm qua ngươi đột nhiên tức giận, có lẽ bởi vì ta đã nói lời không nên nói, nhưng ta về suy nghĩ cả đêm cũng chưa nghĩ ra ta đã nói gì sai, cho nên chỉ có thể tới xin lỗi." Thương Lục căm giận nhìn hắn.
4
Tục Đoạn ôm cánh tay dựa khung cửa: "Không biết mình sai chỗ nào, thế mà cũng tới xin lỗi?"
"Bằng không thì sao, thật đúng là tuyệt giao với huynh sao? Chúng ta chính là thân sinh huynh đệ nha!" Thương Lục tức giận.
Tục Đoạn nghe được "thân huynh đệ" thì trầm lặng xuống, vung tay lên thả Thương Lục ra. Thương Lục lập tức đứng lên, tiến tới vươn tay: "Chúng ta huề đi."
"...... Ừ." Tục Đoạn ngập ngừng cầm tay hắn.
Thương Lục cười: "Cho nên huynh rốt cuộc có thích túi Càn Khôn hay không, muốn ta đưa cho huynh sao?"
"......" Cái ngữ khí thiên chân vô tà kia vẫn thật đáng ghét!
Cũng may Tục Đoạn nghĩ đến ước định với sư phụ nên không cảm thấy tức giận nữa. Ngẫm lại sư phụ khẳng định vẫn thích hắn, nếu không vì sao đã nhiều ngày mấy cái tài bảo không cho Thương Lục, lại đem cho mình, hiện tại còn muốn mỗi tháng cùng nhau đi du ngoạn hai ngày, Thương Lục khẳng định không có đã ngộ này.
"Huynh cười cái gì?" Thương Lục tò mò nhìn hắn.
Tục Đoạn khụ một tiếng, vênh mặt: "Không có gì."
"Nhưng ta cảm thấy ngươi vừa rồi nhất định có nghĩ đến cái gì đó, nhìn ra rất cao hứng," Thương Lục hồ nghi, "Có phải huynh có cái gì chơi rất vui mà giấu không cho ta biết?"
"Ta có thể có cái gì hay, vẫn là ngươi có càng nhiều thứ." Tục Đoạn nói, ánh mắt phát ra tia hâm mộ.
Tuy rằng sư phụ cho hắn những thứ đó tính ra đều là kỳ trân dị bảo, thế gian hiếm có, nhưng hắn vẫn thích mấy món đồ chơi mới lạ của Thương Lục, tuy rằng không hữu dụng gì mấy, nhưng cái nào chơi cũng vui.
Thương Lục tùy tiện: "Này có cái gì, ngươi thích cái gì thì cứ việc lấy, ta đều tặng cho ngươi."
"Ta mới không cần đồ ngươi đã chơi qua." Tục Đoạn ngữ khí chua lòm.
Thương Lục dừng một chút: "Vậy nếu không như thế này, mấy ngày nữa ta đi dạo hội chùa với sư phụ, đến lúc đó mang cho huynh cái mới?"
Vừa nghe đến hội chùa, tâm tình Tục Đoạn lại hạ xuống, đêm qua lúc sư phụ tới không nhắc tới chuyện này, có lẽ chỉ muốn mang một mình Thương Lục đi, không định mang mình đi chung.
Quý Thính xác thật không nghĩ dẫn theo Tục Đoạn, trong mắt nàng, Thương Lục là một đứa trẻ hay ghen tị, cho nên nàng cố gắng không để hai đứa trẻ cùng ở chung với nhau, miễn cho xảy ra chuyện bên này nặng bên kia nhẹ sẽ làm Thương Lục không vui.
"Uy, ngươi lại ngẩn người ra làm gì?" Thương Lục bất mãn nhìn Tục Đoạn.
Tục Đoạn dừng một chút: "Đầu tháng hai còn có hội chùa sao?"
Thương Lục suy nghĩ một chút, lắc đầu.
"Vậy mười lăm?" Tục Đoạn lại hỏi.
Thương Lục bẹp miệng: "Một năm chỉ có một đợt Tết nên chỉ có một hội chùa, muốn đi thì phải chờ sang năm."
"Như vậy sao......" Nói cách khác, hắn phải chờ cả một năm mới có thể có cơ hội cùng đi dạo hội chùa với sư phụ, lại còn phải trong điều kiện Thương Lục không làm ầm ĩ.
Tục Đoạn buồn bực, khuôn mặt nhỏ banh lại, ngồi xuống ngạch cửa. Thương Lục cũng tò mò ngồi xuống theo: "Ngươi lại làm sao vậy?"
"Thương Lục, ta cũng muốn cùng sư phụ đi dạo hội chùa." Tục Đoạn lần đầu tiên nói ra lời thiệt tình.
Thương Lục không để bụng: "Vậy cùng nhau đi, ta cũng nguyện ý cùng đi chơi với huynh."
"Nhưng mà ta không nghĩ cùng đi với ngươi." Tục Đoạn tức giận.
Thương Lục sửng sốt, thương tâm mở to mắt: "Vì sao?"
"Bởi vì chỉ cần có ngươi ở đó, trong mắt sư phụ cũng chỉ có ngươi, ta muốn đi một mình với sư phụ, như vậy ngài sẽ không nghĩ tới ngươi." Tục Đoạn nghiêm túc, "Thương Lục, ngươi đã đi cùng với sư phụ rất nhiều lần, lần này có thể nhường cho ta sao?"
Thương Lục ngơ ngẩn nhìn hắn, sau một lúc đôi mắt đỏ bừng: "Ngươi cái tên xấu xa này, ta thích huynh nhất, ngươi lại thích sư phụ nhất."
2
"Vậy nếu ngươi thích ta nhất, vậy có thể nhường cơ hội cho ta không? Như vậy người ngươi thích nhất được vui vẻ, mà ta cũng có thể chơi cùng với người ta thích nhất, như vậy chẳng phải thật tốt sao?" Tục Đoạn đôi mắt tinh lượng nhìn Thương Lục.
Thương Lục bị một chuỗi dài thích không thích làm hôn mê, thế mà lại cảm thấy Tục Đoạn nói có phần đạo lý, mặc dù ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Nhưng đệ cũng muốn đi chơi hội chùa, làm sao bây giờ?"
"Dễ dàng, ta hiện tại cũng biết thuật ngự hành, có thể mang ngươi hạ phàm, chờ ta và sư phụ đi chơi một ngày, sau khi trở về sẽ trộm mang ngươi đi, như vậy có thể chứ?" Tục Đoạn chờ mong nhìn Thương Lục.
Thương Lục tâm động: "Nhưng mà hội chùa tổng cộng có mấy ngày, có thể khi các ngươi về thì không còn nữa?"
"Sẽ không, có nghe nói từ mồng tám tháng chạp tới mười lăm tháng giêng đều xem như ngày Tết, như vậy hội chùa có thể hơn một tháng nha."
Thương Lục do dự một hồi, nhìn vị ca ca nho nhỏ gầy gầy lại vô cùng trầm ổn, nhớ tới hắn luôn khổ tâm tu luyện chỉ để đạt được một câu khích lệ từ sư phụ, còn lại vô cùng thiên chân, trong lòng Thương Lục chợt có điều xúc động: "Tục Đoạn, lúc trước có khi nào huynh đặc biệt chán ghét ta?"
Hắn vẫn luôn cảm thấy sư phụ và tiểu các tiên nga đối xử với mình thật tốt, chuyện đó là đương nhiên, nhưng hôm nay nghe Tục Đoạn nói, hắn mới phát hiện ra sư phụ đúng là dành rất nhiều thời gian cho mình, ngay cả khi một thuật pháp đơn giản luyện không được tốt, sư phụ cũng luôn kiên nhẫn, mà Tục Đoạn thì bị xem nhẹ quá nhiều.
Tục Đoạn nghe Thương Lục nói như vậy thì sửng sốt, quay mặt đi lẩm bẩm một câu: "Đi làm tiểu thiếu gia vô ưu vô tư lự của ngươi đi, không có việc gì hỏi ta chuyện này để làm gì."
Thương Lục cười: "Chúng ta là huynh đệ, ta là tiểu thiếu gia, vậy huynh chính là đại thiếu gia."
...... Hắn mới không phải, hắn chỉ là tiểu tôi tớ tránh ở góc mà hâm mộ tiểu thiếu gia mà thôi, chỉ có nỗ lực tu luyện mới được sư phụ nhìn tới.
Tục Đoạn cắn môi không nói lời nào.
Thương Lục như người lớn, buông tiếng thở dài: "Thôi được, nếu huynh muốn đi chơi với sư phụ như vậy, ta đây sẽ cho huynh được toại nguyện."
"Thật sự?" Tục Đoạn lập tức nhìn về phía hắn.
Thương Lục đắc ý gật đầu, sau đó lại vẻ mặt cảnh giác: "Nhưng nếu ngươi trở về lại quên mang ta đi, ta sẽ thật tức giận."
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không." Tục Đoạn lập tức bảo đảm.
Thương Lục lúc này mới yên tâm, hai đứa nhỏ hứa hẹn xong thì đem chuyện này ném ra sau đầu.
Đảo mắt đã tới ngày đi chơi hội chùa, sáng ra Quý Thính đi đến thiên điện, lại nhìn thấy người ngày thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này: "Tục Đoạn?"
"Sư phụ." Tục Đoạn cung kính hành lễ.
Quý Thính gật đầu, hơi chựng lại: "Con muốn cùng chúng ta đi hội chùa?"
Nàng thật không muốn mang cả hai đứa đi ra ngoài, nhưng nhớ lại ngày ấy Tục Đoạn hai mắt đỏ bừng hỏi tại sao lại thiên vị Thương Lục hơn, Quý Thính thật không đành cự tuyệt.
...... Thôi, đi thì đi, nàng mang theo Thương Lục gần hai ngàn năm, sẽ không bởi vì ngày hôm nay mà phí công phu bao lâu nay.
"Sư phụ, Thương Lục sinh bệnh, hôm nay đi không được." Tục Đoạn nhỏ giọng nói.
Vừa nghe Thương Lục sinh bệnh, Quý Thính nhíu mày: "Sao vô duyên vô cớ lại bị bệnh? Bản tôn đi xem."
"Sư phụ! Hắn không muốn gặp bất kỳ ai, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt... Còn có, hắn nhờ ta nói với sư phụ, hy vọng sư phụ mang ta đi hội chùa, như vậy có thể mua đồ chơi thật tốt cho hắn." Tục Đoạn đứng trước Quý Thính, khẩn trương nói.
Xuất phát từ tín nhiệm đối nam chủ, Quý Thính không hoài nghi chút nào, chỉ hơi lo lắng nhìn qua cửa sổ, hơi cao giọng hỏi: "Thương Lục, con có nơi nào không thoải mái?"
"Đôi mắt." Thương Lục ngoan ngoãn trả lời.
Quý Thính nhíu mày: "Bản tôn đi vào xem giúp con."
"Không cần nha sư phụ! Con biết tại sao con bị bệnh." Thương Lục vội nói.
Quý Thính dừng một chút: "Con biết?"
"Phải...... Tối hôm qua tới gần sáng con mới ngủ, cho nên bây giờ chỉ muốn ngủ." Thương Lục khàn khàn.
Quý Thính không nói gì một lát: "Con nói đôi mắt không thoải mái, kỳ thật là buồn ngủ đi."
"...... Dạ," Thương Lục hơi chột dạ, "Thời điểm không còn sớm, sư phụ nhanh nhanh mang Tục Đoạn hạ phàm đi, Thương Lục còn chờ sư phụ mang về đồ ăn ngon đồ chơi đẹp nha."
"Đã biết, con nghỉ ngơi đi, sau này mà lại thức đêm, bản tôn nhất định phạt con." Quý Thính trách cứ, quay đầu về phía Tục Đoạn, "Đi thôi."
"Dạ!" Tục Đoạn cao hứng đuổi theo.
Quý Thính thấy hắn khó được hưng phấn như một đứa trẻ, nhịn không được cười cười, nhớ tới mấy năm nay xem nhẹ hắn nên muốn dẫn hắn đi chơi cho thật vui.
Vì thế một lớn một nhỏ nắm tay hạ thế gian, lần đầu tiên đơn độc ở chung với nhau, chơi liên tiếp mấy ngày với về. Trải qua mấy ngày ở chung, Quý Thính thấy Tục Đoạn lúc trước làm người đau lòng, hiện giờ lại làm người thật yêu thích.
Gần về tới thiên điện, Quý Thính nhìn bộ dáng im lặng của Tục Đoạn, đoán hắn còn tiếc nuối nhân gian phồn hoa, vỗ vỗ đầu: "Không cần buồn, nếu con muốn, tháng sau bản tôn cũng có thể mang con lại đây nữa."
"Dạ!" Tục Đoạn tinh thần lên cao.
Quý Thính cười cười, không nói gì nữa, Tục Đoạn trộm ngắm nàng một cái, nhịn không được học bộ dáng Thương Lục, dựa vào người nàng. Quý Thính cúi đầu nhìn về hắn, còn chưa nói chuyện Tục Đoạn đã hoảng loạn ngồi ngay ngắn: "Con, con con hơi mệt."
"Như thế thì dựa sư phụ đi." Quý Thính cong môi.
Tục Đoạn kinh hỉ gật đầu, sau đó thật cẩn thận dựa vào tay áo rộng, tuy rằng dựa gần nhưng lại không dám dùng sức, chỉ là dựa hờ hờ, nhưng dù chỉ như vậy, hắn lại vô cùng vui vẻ.
Chỉ tiếc thời gian này quá ít, họ thật mau đã về tới thần điện, Quý Thính đưa Tục Đoạn về Thấm Tuyết Viên, xoay người bay đi ngay.
Tục Đoạn nhìn nàng sốt ruột rời đi, có chút mất mát, biết nàng vì đi đưa quà cho Thương Lục mới đi nhanh như vậy, hắn nghĩ thầm nếu không có Thương Lục thì tốt rồi, sư phụ sẽ đem toàn bộ chú ý lên cho mình.
Vừa toát ra ý tưởng này, Tục Đoạn liền hoảng sợ, cảm thấy vô cùng tự chán ghét mình, chỉ vì nghĩ tới sư phụ mà nghĩ lung tung.
Quý Thính trở lại Thần Điện, Thương Lục cao hứng đi đón: "Sư phụ! Ngài mang cho con cái gì nha?!"
"Những gì có thể mang đều mang theo, con cầm đi." Quý Thính cười ném cho hắn một cái túi càn khôn.
Thương Lục hoan hô một tiếng, bắt đầu lục tìm đồ vật bên trong, Quý Thính lúc này đã mệt mỏi, một mình mang Tục Đoạn ra ngoài lâu như vậy, lại sợ Thương Lục sinh ra bất mãn, nàng chỉ có thể cố nén mệt mỏi mà ngồi chơi với hắn.
Thương Lục náo loạn hơn nửa đêm, cuối cùng cũng nhận ra được muốn để sư phụ nghỉ ngơi: "Sư phụ ngài trở về ngủ một lát đi, dưỡng dưỡng tinh thần."
"Bản tôn không mệt......" Quý Thính nói xong, như suy tư gì nhìn Thương Lục, "Đã nhiều ngày bản tôn mang Tục Đoạn đi ra ngoài, con có không cao hứng hay sao?"
"Vì sao lại không cao hứng nha?" Thương Lục vô tội nhìn về phía Quý Thính, giống như khó hiểu lời nàng nói, ánh sáng chiếu vào đôi mắt thật thẳng thắn mà chân thành.
Quý Thính nhìn vào đôi mắt này, có chút hoảng hốt, rốt cuộc ý thức được Thương Lục và trong nguyên văn tựa hồ hoàn toàn bất đồng, trong phút chốc nàng vui mừng đến không nói nên lời. Xem ra mấy năm hay nuôi dưỡng đãi ngộ thân thiết đã không uổng công, đứa nhỏ này trước sau tâm tính thiên chân, càng ngày càng giống nam chủ.
...... Ngược lại là nam chủ vốn nên hoạt bát, lại bị dưỡng thành tính tình ổn trọng. Quý Thính thở dài một tiếng, lại lần nữa vì sai lầm
từ năm đó mà cảm thấy áy náy.
"Sư phụ, ngài nhanh đi ngủ đi, con cũng muốn ngủ." Thương Lục thúc giục.
Quý Thính gật đầu, xoay người rời đi. Nàng vừa đi, Thương Lục liền thật sự chạy tới nằm lên giường, trước khi ngủ còn sợ mình ngủ quên, cố ý uống thật nhiều nước, để buổi sáng tuy còn buồn ngủ nhưng có thể bị mắc tiểu mà tỉnh dậy.
Nghĩ như vậy, hắn ngủ ngay lập tức, mà sáng hôm sau chưa đợi nghẹn tiểu, hắn đã nhảy dựng lên đi Thấm Tuyết Viên tìm Tục Đoạn.
Tục Đoạn cũng đã chuẩn bị xong, thấy hắn tới thì dặn dò: "Thần hầu còn có việc, phỏng chừng mấy ngày mới quay về, bên ta sẽ không có người phát hiện, còn bên ngươi?"
"Lúc ra ngoài ta có nói với tiểu tiên nữ, muốn tới Thấm Tuyết Viên ở mấy ngày, sư phụ một giấc sẽ ngủ năm ba ngày, ta kêu các nàng không nói cho sư phụ, cho nên sẽ không bị phát hiện." Thương Lục lớn như vậy mới được hạ phàm lần đầu tiên, hiện giờ hắn vô cùng chờ mong.
Tục Đoạn nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng càng cảm thấy mình thật trơ trẽn. Thương Lục muốn hạ phàm như vậy mà vẫn vì thành toàn cho hắn mà nhịn vui không đi, thế mà hắn lại còn nghĩ tới muốn Thương Lục biến mất, quả thật là đáng giận.
"Thời gian không đợi người, chúng ta đi nhanh đi." Thương Lục nhịn không được dắt tay hắn.
Tục Đoạn than nhẹ một tiếng, hai đứa tay trong tay đi ra ngoài. Tới chỗ kết giới với hạ phàm, Tục Đoạn đọc chú ngữ, thân thể hai người bắt đầu trôi nổi, Thương Lục tràn đầy vui mừng ôm lấy eo Tục Đoạn, giây tiếp theo hai người hạ xuống hướng tới thế gian phía dưới.
Tục Đoạn tuổi còn nhỏ, tuy rằng sẽ ngự hành, nhưng rốt cuộc chưa đủ thuần thục, đặc biệt còn mang theo Thương Lục, hai người giữa không trung thật mau bị mất phương hướng, lung lay ngã xuống, nếu không phải có tán cây giảm bớt xung lượng, hai người nhất định đã bị ngã chết.
Nhưng mà mặc dù giảm bớt không ít, hai người cũng là bị ngã mạnh, nằm trên mặt đất ẩm ướt rêu xanh cả nửa ngày không đứng dậy nổi.
Thương Lục rơi đau, nước mắt lưng tròng, nhìn cây cối bốn phía cao ngất trong mây, cùng với mặt đất âm lãnh ẩm ướt rêu xanh, có chút bất an: "Nơi này là thế gian?"
"Phải." Tục Đoạn cũng bị quăng ngã ê mông, giờ phút này sắc mặt thật không tốt.
Thương Lục hít hít mũi, cảm thấy cây cối nơi này thật khác biệt, không cấm có chút sợ hãi: "Vậy thế gian này cũng không có gì hay để xem, chúng ta trở về đi."
"Đây hẳn là rừng ở thế gian, không phải nơi ở của phàm nhân, chỗ phàm nhân ở rất vui." Tục Đoạn đứng dậy kéo Thương Lục lên, bấm quyết, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Thương Lục ngoan ngoãn gật gật đầu, chờ Tục Đoạn mang mình rời đi, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy Tục Đoạn động đậy, không khỏi nghi hoặc: "Sao còn không đi?"
"...... Thuật pháp của ta không được." Tục Đoạn sắc mặt khó coi.
Thương Lục sửng sốt: "Vì sao sẽ không được?"
"Không biết." Tục Đoạn nhíu mày.
Thương Lục rụt rụt cổ, có chút sợ hãi nhìn chung quanh: "Tục Đoạn, ta, ta cảm thấy cây ở nơi này giống như sẽ động, ngươi xác định chúng ta hiện tại là ở thế gian sao?"
"Tự nhiên là thế gian, cây ở thế gian không có khả năng cử động, ngươi cũng đừng nghĩ mấy chuyện này." Tục Đoạn có trầm ổn cũng chỉ là tám tuổi, khi sử dụng thuật pháp không được thì hoảng hốt, giờ còn nghe Thương Lục dọa lên thì không khỏi nóng giận.
Thương Lục nuốt nước miếng: "Nếu là thế gian, thuật pháp của ngươi tại sao lại vô duyên vô cớ không làm được?"
"Là, là bởi vì ta không có sức lực, đúng, nhất định là bởi vì ta không có sức lực," dũng khí Tục Đoạn lại nâng lên, còn quay đầu lại chỉ trích Thương Lục, "Đều là tại ngươi, thuật ngự hành học không xong, nếu học tốt, ta đã không cần phải kéo ngươi tới nỗi thể lực cũng mất hết."
Thương Lục bị hắn chỉ trích, ủ rũ cụp đuôi: "Được rồi, là ta không tốt, vậy bây giờ làm sao?"
"Đi phía trước đi, thế nào cũng đi ra." Tục Đoạn vốn đang muốn mắng thêm, nhưng nhìn đến bộ dáng này của hắn lại không đành lòng, bất đắc dĩ nắm tay nhau đi về phía trước.
Sắc trời dần dần đen, Thương Lục thỉnh thoảng run giọng nói một câu, Tục Đoạn mỗi lần đều quở trách lại. Kỳ thật đi lâu như vậy, hắn cũng cảm giác là không đúng, nhưng chuyện đến bây giờ chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ mới làm cả hai bớt sợ.
Hai người đi liên tục, đi tới hai đùi đều đau rã rời, quần áo cũng bị mồ hôi ướt nhẹp, rốt cuộc thấy được bìa rừng.
"Tục Đoạn, ngươi xem!"
"Suỵt!"
Tục Đoạn vội vàng che miệng Thương Lục để hắn không phát ra lớn tiếng, đáng tiếc đã quá chậm, chung quanh những chạc cây đại thụ chợt động đậy quất về phía họ. Thương Lục ngơ ngốc đứng tại chỗ, Tục Đoạn cả kinh, nắm tay hắn bắt đầu tránh né.
Hai đứa trẻ tám tuổi, hiện tại không có pháp thuật, càng không bằng người bình thường, vụng về trốn tránh nhánh cây muốn chạy ra ngoài.
Sắp chạy ra được, Thương Lục đột nhiên bị vướng ngã, Tục Đoạn gọi tên hắn, không chút nghĩ ngợi nhào lên người Thương Lục, giây tiếp theo một nhánh cây đường kính to bằng miệng chén vụt tới lưng Tục Đoạn.
......
Quý Thính trước sau tâm thần không yên, vì thế chỉ ngủ một lát đã tỉnh, tiểu tiên nữ hầu hạ bên cạnh ngạc nhiên: "Sao hôm nay thượng thần chỉ ngủ có một lát?"
"Trong lòng bản tôn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, ngươi đi gọi Thương Lục và Tục Đoạn tới." Quý Thính sờ sờ mũi. Không biết vì sao nàng cứ cảm thấy hôm nay có chuyện gì đó phát sinh, hơn nữa vẫn là một chuyện mấu chốt.
"Tuân lệnh."
Tiểu tiên nữ xoay người đi ra, không bao lâu liền kinh hoảng chạy trở về: "Thượng thần, không tốt, Thương Lục và Tục Đoạn đều không thấy, tiểu tiên đều tìm khắp nơi mà không thấy bọn họ! Mới vừa rồi gọi người kiểm tra thì tựa hồ bọn họ đã lén hạ phàm!"
Quý Thính đột nhiên đứng lên, trong đầu nháy mắt hiện lên một đoạn trong truyện gốc ——
Đúng rồi, trong nguyên văn có một đoạn như vậy! Sau khi hội chùa, hai huynh đệ lưu ở thế gian đi chơi, lại lạc vào rừng cây dùng để thống chế thiên hạ của đọa thần, đọa thần coi trọng thiên tư của nam chủ nên thu hắn làm đồ đệ, lưu người lại ở thế gian ba ngàn năm, dạy cho tất cả bản lĩnh, cấp cho một đống pháp bảo rồi mới cho nam chủ rời đi.
Đoạn cốt truyện này xem như bắt đầu đánh dấu bước đi lên của nam chủ, cũng là thời kỳ kéo ra khoảng cách giữa nam chủ và nam phụ, bởi vì đoạn văn này không có chuyện liên quan đến nàng và nam phụ, Quý Thính đã chọn lựa xem nhẹ, hiện giờ nghe được chuyện hai đứa nhỏ hạ phàm, nàng mới nhớ tới đoạn này.
...... Nói như vậy, đọa thần sắp phải thu đồ đệ?
Tuy rằng đã biết dựa theo nguyên văn, đọa thần sẽ không thương tổn Thương Lục và Tục Đoạn, thu Tục Đoạn xong sẽ thả Thương Lục đi, nhưng Quý Thính vẫn không yên tâm, hạ phàm ngay đi tìm người.
Mà được nàng lo lắng Thương Lục và Tục Đoạn lúc này chen chúc trong một cái lồng, run bần bật, sợ hãi nhìn phía ngoài đứng một ông lão có sáu con mắt.
Tục Đoạn còn đỡ, tuy trong lòng vô cùng khủng hoảng nhưng trên mặt vẫn không hiển lộ quá nhiều, còn Thương Lục đã bắt đầu rơi nước mắt.
Ông lão bất mãn nhìn chằm chằm Thương Lục, sáu con mắt tràn đầy khinh thường: "Mệt ngươi thiên tư thật tốt, chưa từng tu luyện đã nhìn ra được rừng cây này bất phàm, nhưng lá gan sao lại nhỏ như vậy?"
Thương Lục sợ tới mức không dám nói lời nào, súc trong lòng ngực Tục Đoạn thút tha thút thít.
Ông lão lại nhìn về phía Tục Đoạn: "Ngươi thiên tư cũng không tồi, đáng tiếc rốt cuộc thiếu chút ý tứ, lão đây không thích nhất là thiếu chút ý tứ, cho nên ngươi đi đi."
Tục Đoạn vừa nghe muốn thả mình đi thì mắt sáng lên, nhưng lại cảnh giác hỏi: "Vậy Thương Lục thì sao?"
"Thương Lục? Thì ra hắn tên Thương Lục à, hắn không thể đi." Ông lão nhân nhìn Thương Lục, nói thật quyết đoán.
Thương Lục nghe vậy oa một tiếng bắt đầu khóc lớn, Tục Đoạn ôm vào Thương Lục: "Chúng ta là đồ đệ của thượng thần Quý Thính, nếu ngươi không thả chúng ta đi, sư phụ chúng ta tất nhiên sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Quý Thính? Nàng vận khí khen ngược nha, có thể được tới bảo bối như vậy," ông lão nhìn về phía Thương Lục cười hắc hắc, "Đáng tiếc là của ta."
Mí mắt Tục Đoạn nhướng lên, ôm Thương Lục lui về phía sau.
Ông lão còn muốn nói gì nữa, đột nhiên sắc mặt thay đổi, xoay người đi ra ngoài. Chờ bóng dáng hắn biến mất, Thương Lục cẩn thận hỏi Tục Đoạn: "Hắn, hắn không cho ta đi, làm sao bây giờ?"
"Hắn đột nhiên rời đi khẳng định là có việc, chúng ta hiện tại có thể lợi dụng thời gian chạy mau." Tục Đoạn nói, bắt đầu lấy tay bẻ lồng cây.
Thương Lục lập tức học theo đi bẻ lồng, vừa bẻ vừa run: "Tục Đoạn, huynh sẽ bỏ ta rồi đi một mình sao?"
"Đương nhiên sẽ không!" Thái độ Tục Đoạn có chút ác liệt.
Thương Lục yên tâm: "Ta cũng sẽ không bỏ huynh."
Tục Đoạn cười nhẹ một tiếng, khóe môi lại dương lên. Từ ngày toát ra ý tưởng đáng sợ không cần người em trai này, hắn đột nhiên cảm thấy có một huynh đệ cũng không tệ lắm, tuy rằng huynh đệ này có chút xuẩn, cũng luôn chiếm mất sự chú ý của sư phụ, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn luôn có hắn.
Hai đứa nhỏ vùi đầu bẻ nhánh cây, bên kia ông lão nhìn thấy khách không mời mà đến, không khỏi có chút bất mãn: "Hai đứa nhỏ kia hẳn là trộm hạ phàm phải không, ngươi tìm tới thật là mau."
"Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, sợ chọc tôn giả không vui, tôi chỉ có thể tìm tới mau một chút." Quý Thính mỉm cười.
Ông lão hừ nhẹ một tiếng: "Tìm tới cũng vô dụng, ngươi chỉ có thể mang đi một đứa, đứa kia ta muốn."
Quý Thính sớm biết kết quả này, cũng bởi vậy cũng không để ý: "Tôn giả đây là có ý gì?"
"Lão đây vạn năm thật nhàm chán, cũng muốn dưỡng một đứa nhỏ, đáng tiếc mấy đứa nhỏ bình thường lớn lên quá nhanh nên rất mau là đã không còn vui, khó được gặp được đứa nhỏ mấy ngàn năm mới lớn đến bảy tám tuổi nên muốn lưu lại một đứa bên người." Ông lão lười biếng ngồi xuống, nhánh cây chung quanh lập tức kết thành một cái ghế cho ông ngồi.
Quý Thính cũng không kinh ngạc khi ông ta nhìn ra thân thể Thương Lục và Tục Đoạn khác thường, rốt cuộc vị này trong sách cũng như vị cao tăng, nam chủ ngày sau xưng bá thiên hạ thật không thiếu được giai đoạn ban đầu giáo dưỡng từ vị này.
"Được tôn giả coi trọng, đó là phúc khí của nó, tôn giả nguyện ý thu thì cứ làm." Nàng tuy rằng còn muốn lưu Tục Đoạn lại bên người, nhưng đứa nhỏ kia có con đường quan trọng phải đi, nàng không thể ngăn cản.
Ông lão lúc này mới vừa lòng: "Xem như ngươi thức thời, ngươi dẫn đứa nhỏ kia đi đi, Thương Lục để lại cho ta."
"...... Ngài nói ai?" Quý Thính có chút hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
"Thương Lục đó, ngươi mang đứa nhỏ gầy gầy đi." Ông lão xua xua tay.
Quý Thính khiếp sợ nhìn ông, không hiểu vì sao ông ta coi trọng người là nam phụ. Ông lão vừa thấy bộ dáng Quý Thính như vậy, lập tức cảnh giác: "Thế nào, ngươi muốn đổi ý?"
"Vì sao không lưu lại Tục Đoạn?" Quý Thính nhíu mày hỏi.
Ông lão liếc mắt nàng: "Nào có nhiều cái vì sao như thế, ta thích Thương Lục cái đứa nhõng nhẽo kia không được sao?" Hai đứa nhỏ thiên tư kém nhau một khoảng, nàng hỏi ra là có ý gì.
Lời này của hắn thật là muốn làm Quý Thính sặc lên, bởi vì thật sự trong nguyên văn, đọa thần vô cùng thích tính cách khóc chít chít của nam chủ, ông ta cảm thấy như vậy rất thú vị... Nhưng mà vấn đề hiện tại là, nàng lúc trước do sai lầm đã đem nam chủ dưỡng thành tính cách nam phụ, mà nam phụ lại dưỡng thành tính cách nam chủ.
Quý Thính miễn cưỡng cười: "Tôn giả thật nói đùa, Thương Lục tính tình mềm yếu, chỉ sợ không thích hợp làm đồ đệ cho ngài, ngài xem ta để Tục Đoạn lại cho ngài, như thế nào?"
1
Ông lão nghe được thì thật không kiên nhẫn, vốn định phản đối, nhưng còn chưa mở miệng, lỗ tai lại giật giật, lộ ra nụ cười gian xảo. Đầu ngón tay động đậy, một sợi gió nhẹ bay về phía sau, lặng yên không tiếng động dừng bên hai đứa nhỏ, biến thành một ranh giới cách âm.
Động tĩnh hai người trong nháy mắt trở thành chỉ có ông ta nghe được, mà Quý Thính vốn nên cảm giác được bọn họ, lúc này lại nửa điểm tiếng vang đều không nghe thấy.
"Coi kìa, là sư phụ!" Thương Lục vui vẻ nhỏ giọng nói, hai tay đầy dơ bẩn do bẻ nhánh cây từ nãy đến giờ.
Tục Đoạn nhìn thấy Quý Thính, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, lên tiếng: "Chúng ta vòng đến sau ngài đi, để tên sáu mắt kia không thấy chúng ta."
Nghe được Tục Đoạn gọi mình là gì, ông lão nhếch miệng lên, lớn tiếng: "Quý Thính, nào có người bất công như ngươi vậy, ta nói muốn Thương Lục, ngươi lại cố tình muốn Tục Đoạn ở lại, ngươi không sợ nặng bên này nhẹ bên kia sẽ làm người thương tâm sao?!"
1
Đang khom lưng trộm đi về hướng Quý Thính, Tục Đoạn đột nhiên dừng lại, đầy mặt không thể tin tưởng nhìn về phía Quý Thính.
"Tôn giả nói đùa, hai đứa nhỏ này đều là ta dốc lòng nuôi lớn, ngài nói cái gì nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ là Tục Đoạn càng thích hợp với nơi này hơn, còn Thương Lục để tự tôi nuôi dưỡng." Ông lão này hồ đồ phải một hai nuôi dưỡng nam phụ, không sợ giáo không xong thì sẽ bị nam phụ giết hay sao?
Ông lão đắc ý ngắm Thương Lục, nhìn thấy hắn thần sắc bất an thì càng thêm vui sướng. Thế gian này ai mà không muốn làm đồ đệ của đọa thần, hắn nguyện ý thu Thương Lục, đó chính là Thương Lục đại kỳ ngộ, nhưng Quý Thính lại muốn đem kỳ ngộ này cho một đồ đệ khác, thật là quá bất công.
Nếu để Thương Lục biết tâm tư ác độc của Quý Thính, nói không chừng sẽ cắt đứt tình thầy trò, trở thành đệ tử duy nhất cũng lão. Ông lão càng nghĩ càng cao hứng, chuyển ánh mắt qua một bên, lại thấy được Tục Đoạn sắc mặt trắng bệch.
...... Hắn đây là có ý gì, sư phụ cho hắn một kỳ ngộ lớn như vậy, sao lại có bộ dáng như cha chết kia, chẳng lẽ bất mãn chuyện mình làm sư phụ cho hắn? Ông lão bực tức thổi râu trừng mắt.
Quý Thính nhìn ông lão biểu tình biến đổi, nhìn theo hướng ông ta đang nhìn, đột nhiên đối diện với đôi mắt đen trống rỗng của Tục Đoạn.