Động phòng hoa chúc, khắp phòng trang trí đỏ thẫm, Tục Đoạn nhìn sư phụ mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Quý Thính cũng khẩn trương không biết để tay chân ở đâu, hai người cách nhau ba mét, không ai dám nhìn ai, vẫn luôn im lặng như vậy.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn tiếng sáo, còn có tiếng đàn ông trêu đùa với các cô nương. Nam nhân uống rượu vào, lại là ở thanh lâu, ô ngôn uế ngữ khiến người càng bực bội, Tục Đoạn nhăn mày lại, dựng lên một đạo kết giới, ngăn lại âm thanh từ bên ngoài.
Quý Thính đang thất thần, không nhận thấy điểm khác lạ nhỏ này, đến khi chú ý tới thì khắp phòng chỉ còn lại tiếng nến cháy lách tách.
Hôm nay sao lại yên lặng sớm đến như vậy? Nàng tò mò nhìn ra bên ngoài.
"Không còn sớm, người khác có lẽ đều đã ngủ." Tục Đoạn biết nàng nghĩ gì, co quắp giải thích, đôi mắt tinh tường cứ trộm ngắm mãi, dường như đối với sư phụ hiện tại còn sống sờ sờ ngồi đó, hắn nhìn thế nào cũng không đủ.
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với mình, Quý Thính như run lên, chỉ cảm thấy ngay cả thanh âm của hắn, mình cũng thích, vì thế trên mặt càng đỏ ửng.
Nhìn vành tai mượt mà trước mặt, Tục Đoạn trong lúc nhất thời thật thất thần.
Quý Thính xấu hổ, đợi cả nửa ngày cũng không thấy người tiến tới gần, hiểu ra được nếu hôm nay nàng không chủ động, chỉ sợ cả đêm hai người vẫn cứ dằng co như vậy.
Nàng không muốn bán mình, nếu muốn, cũng sẽ không giả xấu nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay bị tú bà phát hiện, như vậy chỉ còn một con đường làm nữ tử thanh lâu, sau này chỉ đành phải mua vui cho đàn ông, cho đến khi hoa tàn bướm tạ thì một lần nữa quay trở về làm khổ dịch.
Hiện giờ điều may mắn duy nhất có thể nói, đó là người khách đầu tiên của nàng là người mà nàng nhất kiến chung tình. Quý Thính lại ngắm Tục Đoạn, khi hắn nhìn qua thì lại nhanh nhanh cúi đầu, trái tim nhảy bùm bùm.
Nói ra cũng kỳ quái, nàng phiền chán đàn ông biết bao nhiêu, nhưng hôm nay nhìn thấy vị công tử này lại có cảm giác như định mệnh, nếu nàng là cô nương nhà bình thường phỏng chừng chết sống cũng muốn gả cho hắn.
Nến đỏ cháy lách tách, bóng dáng Tục Đoạn trên tường lúc ẩn lúc hiện, Quý Thính lấy hết can đảm nhìn về phía hắn, thấy được lỗ tai hắn đỏ ửng, nàng đột nhiên không khẩn trương như trước nữa. Hắn so với mình còn ngại ngùng hơn nhiều.
"Công tử?"
Thanh âm nhu nhu vang lên, Tục Đoạn giật mình, sau đó đôi mắt chợt ướt. Hắn chờ Quý Thính nói chuyện, đã chờ mấy trăm năm, rốt cuộc đã chờ được.
Quý Thính nhìn thấy nước mắt trong mắt hắn thì hoảng sợ: "Công tử, ngài làm sao vậy?"
"...... Không có việc gì." Tục Đoạn ý thức được mình thất thố, vội quay mặt đi lau nhẹ khóe mắt, tiếp theo đó thấy một bàn tay nhỏ cầm khăn đưa tới trước mặt mình.
Tục Đoạn sửng sốt, nhìn trước mắt sư phụ đang cười rạng rỡ, hắn đột nhiên không biết phải làm gì.
"Công tử, không còn sớm, chúng ta nghỉ tạm đi." Quý Thính đỏ mặt, rốt cuộc nói ra được.
Đại não Tục Đoạn có chút ngẩn ngơ không hiểu: "Nghỉ tạm?"
Quý Thính ngượng ngùng gật gật đầu, nhìn hắn rồi xoay người đi tới mép giường, Tục Đoạn giống như bị mê hoặc, không tự giác đi qua theo, vừa đến mép giường bị Quý Thính kéo ống tay áo, nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi lên giường.
"Công tử, nô gia giúp ngài thay quần áo." Quý Thính cúi đầu nhỏ giọng, đặt tay trên đai lưng hắn.
Tục Đoạn hoảng sợ, sốt ruột lui lại một bước. Quý Thính ngạc nhiên, hỏi: "Công tử muốn nô gia thay quần áo trước?"
Tục Đoạn mím môi không nói.
Quý Thính khó xử nhìn hắn, nhưng vẫn thuận theo tự cởi quần áo mình. Khi quần áo nàng rơi xuống, Tục Đoạn mới phản ứng lại, hiểu được nghỉ tạm trong miệng nàng có nghĩa gì, lập tức xụ mặt xuống dùng chăn quấn chặt Quý Thính lại, nén đi sát ý, quay mặt đi.
Nếu không phải sợ tổn hại công đức của sư phụ, hắn nhất định phải giết hết đám người thanh lâu đã dạy hư sư phụ.
Quý Thính bị hắn bọc thành bánh chưng, dại ra, sau một hồi nhỏ giọng: "Công tử đây là có ý gì, ngài không hài lòng nô gia?"
"Không có," Tục Đoạn cứng đờ mở miệng, trong đầu lại hiện lên đôi vai ngọc vừa rồi trong lúc vô tình nàng để lộ ra, hắn cố áp chế không nghĩ tới nữa, banh mặt nói, "Nàng là tiểu cô nương, sao lại tùy tiện trước mặt nam nhân làm mấy chuyện này, nhanh nhanh mặc lại xiêm y."
"......"
Người phía sau không lên tiếng, Tục Đoạn hơi ngừng lại, lo lắng ngữ khí của mình dọa tới sư phụ, do dự một lát, nói tiếp: "Nàng đừng sợ, ngày mai ta sẽ giúp nàng chuộc thân rồi dàn xếp tiếp, ngày sau nàng muốn làm gì thì làm đó, không cần phải xem sắc mặt người khác, biết chưa?"
Người phía sau vẫn không nói lời nào, Tục Đoạn chần chờ, cẩn thận xoay người lại, đột nhiên thấy được Quý Thính đang không tiếng động khóc thút thít, hắn chợt không nói ra lời. Quý Thính vẫn như vừa rồi còn bị quấn lại trong chăn, chỉ có một bên bả vai hơi lộ ra bên ngoài, nàng không nói lời nào, chỉ an tĩnh rơi nước mắt, thấy Tục Đoạn nhìn mình, nước mắt lưng tròng nhìn thẳng trở lại.
"...... Nàng khóc cái gì?" Tục Đoạn khàn giọng hỏi.
Quý Thính cắn mạnh môi, chỗ cắn hơi trắng ra, Tục Đoạn có cảm giác muốn tiến lên ngăn lại, nhưng nhìn thấy nước mắt nàng thì đành nhịn xuống.
"Công tử khinh thường nô gia?" Quý Thính nghẹn ngào hỏi.
Tục Đoạn nhíu mày: "Vì sao nàng lại nói vậy?"
"Nếu không phải khinh thường, vì sao không chịu để nô gia hầu hạ?" Quý Thính hỏi lại.
Tục Đoạn sửng sốt, thả lỏng người lại: "Nàng là vì chuyện này mới khóc?"
"... Công tử mua nô gia một đêm, lại không chịu để nô gia hầu hạ, còn muốn giúp nô gia chuộc thân, chẳng lẽ còn không phải là một bên khinh thường nô gia, một bên lại cảm thấy nô gia đáng thương, cho nên mới làm như thế?" Được người nói muốn cứu mình ra vốn là chuyện tốt, nhưng đến khi là người trước mắt muốn làm chuyện này, Quý Thính lại sinh ra có điểm bực bội, nàng cúi đầu xuống, khóc, "Nếu công tử không thích, nô gia cũng không bắt buộc."
Tục Đoạn im lặng, nhìn nữ nhân giận dỗi trước mắt, đột nhiên sinh ra cảm giác thật kỳ diệu, giống như người hắn kính ngưỡng từ trước tới giờ đột nhiên biến thành trẻ nhỏ, mà chính mình lại là người lớn muốn dỗ dành đứa trẻ đó. Nhìn Quý Thính đầy nước mắt, hắn vừa đau lòng, đồng thời lại nhịn không được cảm thấy thú vị, cùng lúc lại cảm thấy tự phỉ nhổ vì mình chọc tức sư phụ.
Hắn mím môi một chút, yên lặng đi đến ngồi cạnh Quý Thính, giống như rất nhiều năm trước động tác nàng làm với mình, duỗi tay giúp nàng lau nước mắt, nhìn nàng nhu nhược đáng thương, trấn an: "Ta không khinh thường nàng, ta chỉ là không đành lòng nàng bị ủy khuất."
Quý Thính khó hiểu nhìn hắn.
Tục Đoạn thở dài một tiếng: "Là ta không tốt, nếu không phải ta sơ sẩy, lúc trước nàng cũng sẽ không bị lưu lạc đến chỗ này, nàng và ta gặp lại cũng không phải ở hoàn cảnh loại này."
Hắn dùng đến từ kia, là gặp lại...... Quý Thính đột nhiên mở to mắt: "Công tử biết thân phận của ta......"
"Sư...... Thính Nhi, mấy năm nay nàng chịu khổ." Khóe mắt Tục Đoạn lại phiếm nước mắt.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn hắn, hồi sau đột nhiên quay mặt đi: "Ta không hiểu ngài nói gì, cũng hoàn toàn không quen biết ngài, mặc kệ ngài vì sao mà đến, ta chỉ muốn nhắc nhở ngài một câu, hiện giờ thiên hạ thái bình, ngài nếu muốn làm chuyện khác người, sợ là sẽ không thành."
Thì ra nàng nghĩ mình trở thành người của tiền triều. Tục Đoạn khẽ cười, trả lời: "Nàng yên tâm, ta sẽ không phải không biết lượng sức mình mà làm mấy chuyện đó, ta chỉ là... muốn cứu nàng ra khỏi nơi này."
Quý Thính không nói gì. Có người tới cứu, nàng nên cao hứng mới đúng, nhưng giờ phút này lại chỉ cảm thấy nan kham, một là cựu thần tiền triều biết được mình ở thanh lâu, hai là bởi vì, người đàn ông nàng cho rằng coi trọng nàng, thì ra chỉ vì thân phận nàng là công chúa tiền triều mới đến.
"Nàng đi ngủ đi, ngày mai ta sẽ đi tìm tú bà chuộc thân cho nàng." Tục Đoạn ôn hòa nói.
Quý Thính lặng yên hồi lâu, lại không có mặt mũi nào như vừa rồi yêu cầu ban ân một đêm, yên lặng nằm trên giường nhắm mắt lại, Tục Đoạn ngồi ở mép giường, canh đủ một đêm.
Trời sáng, Quý Thính chậm rãi mở mắt, thấy thân ảnh trước giường còn đó, cả đêm chưa rời đi. Chỉ tiếc hắn nghiêm túc đều là vì thân phận của nàng mà không phải vì bản thân nàng. Quý Thính cười khổ, ngồi dậy.
"Ngủ ngon giấc không?" Tục Đoạn nhìn Quý Thính, thấy từ vô tình lộ ra áo ngủ màu nguyệt bạch bên trong, cuống quít dời mắt đi.
Quý Thính mím môi chỉnh quần áo lại, đi xuống giường tới trước bàn trang điểm cầm cây trâm, lại xoay người trở lại chỗ giường. Tục Đoạn nghi hoặc nhiều nàng, không đợi hắn hỏi nàng làm gì, Quý Thính tự đâm vào tay mình, máu đỏ thẫm chảy ra, rơi lên khăn hỉ trên giường.
"Nàng làm gì?" Tục Đoạn khiếp sợ cầm lấy tay Quý Thính, thật khó khăn mới nhịn xuống dùng pháp thuật giúp nàng chữa khỏi.
Quý Thính rũ mắt: "Công tử đêm qua chưa chạm vào ta, nếu tú bà biết được, chắc chắn lại bán đấu giá thêm lần nữa, không bằng như vậy càng bớt lo."
"......"
Tục Đoạn vẫn không hiểu vì sao nàng phải tự đâm, nghe vậy cũng chỉ đi lấy thuốc giúp nàng băng bó. Quý Thính an tĩnh đợi, khi hắn băng bó xong thì nói cảm ơn.
"Nàng thu dọn một chút đi, ta đi giúp nàng chuộc thân." Tục Đoạn nói xong, không yên tâm nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng gật đầu mới xoay người đi ra.
Chờ đến khi cửa đóng lại lần nữa, trong phòng chỉ còn một mình Quý Thính, nàng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, cười chua xót. Nàng chỉ bán một đêm đầu đã nhiều bạc như vậy, tú bà làm sao có thể dễ dàng thả mình cây rụng tiền đi, chỉ sợ hắn phải bất lực trở về.
Quả nhiên, không bao lâu, Tục Đoạn lạnh mặt đã trở lại, Quý Thính vừa thấy liền biết hắn bị cự tuyệt, nàng nhẹ giọng an ủi hắn vài câu.
"Nàng không cần lo lắng, ta đã thanh toán bạc, mấy ngày nay sẽ không có người khác quấy rầy nàng, còn chuyện chuộc thân, ta sẽ mau chóng làm được." Nghĩ đến sắc mặt của tú bà vừa rồi, gương mặt Tục Đoạn trở nên thật khó coi.
Quý Thính không lắm để ý đến chuyện chuộc thân, khi nghe được hắn lại bao mình mấy ngày tiếp theo, có chút không tán đồng. Thanh lâu là nơi đốt tiền, cho dù có nhiều tiền bạc, chỉ sợ ở chỗ này thế nào cũng không đủ.
"Tiền triều đã huỷ diệt, nơi này cũng không còn công chúa gì cả, thỉnh công tử không cần chấp nhất." Quý Thính hơi hơi uốn gối.
Tục Đoạn vội vàng nâng nàng dậy, xấu hổ buồn bực: "Nàng sao lại hành lễ với ta?"
"Ngài là khách, nô gia là lục bình, tự nhiên là nô gia phải hành lễ với ngài." Quý Thính thấy hắn quá để ý lễ nghĩa, nàng không biết vì sao có chút buồn bực. Nếu không nhớ tới thân phận mình là công chúa tiền triều, cuộc sống này còn có thể sống tạm qua ngày, nhưng nếu lúc nào cũng nghĩ tới vinh quang lúc trước, phỏng chừng nàng đã sớm xấu hổ và giận dữ mà chết đi.
Tục Đoạn banh mặt, không được tự nhiên: "...... Tóm lại nàng không thể hành lễ đối với ta, về sau cũng không cho, biết không?"
"Được." Quý Thính lãnh đạm quay mặt đi.
Tục Đoạn không phát hiện mình đã chọc sư phụ tức giận, vẫn kiên nhẫn chăm sóc nàng như trước, liên tiếp được mấy ngày, tiền hắn đưa cho tú bà đã dùng hết, lại sợ mình rời khỏi sẽ có chuyện không lường trước được xảy ra cho sư phụ, vì thế chỉ có thể đem những thứ đồ vật thế gian có trên người để đưa cho tú bà, lúc này mới có thể ở thêm với sư phụ.
Hắn có thể biến cát thành vàng lừa gạt tú bà, nhưng vì lúc nào cũng lo lắng nhân quả sẽ báo ứng đến trên người Quý Thính, chỉ có thể dùng mấy biện pháp thế gian tầm thường này.
Quý Thính nhìn thấy đồ vật trên người hắn càng ngày càng ít cũng có chút sốt ruột.
Cho đến một ngày, Tục Đoạn hoàn toàn không còn tiền, cũng không thể đưa đồ vật nào nữa, chỉ có thể tìm Quý Thính nói: "Chiều nay ta rời đi nửa ngày lấy tiền đến."
"Ngài không cần lại đây!" Quý Thính lập tức nói.
Tục Đoạn sửng sốt: "Vì sao?"
"...... Tóm lại ngài không cần lại đây." Quý Thính quay mặt đi, cũng không biết nên nói như thế nào, rốt cuộc bỏ ra biết bao nhiêu bạc, hắn vẫn là khách, nàng không có tư cách nói gì khác.
Tục Đoạn nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, khẽ cười: "Nàng lo lắng ta không đủ tiền? Yên tâm, ta có rất nhiều mỏ vàng, ngày xưa không cần dùng nên không đụng tới, lát nữa ta đi đào về một ít, cũng đủ dưỡng nàng."
"Ta không muốn gặp ngài." Quý Thính nghe được mấy lời khùng điên này, ánh mắt có chút thay đổi... Hắn không phải bởi vì xài quá nhiều tiền nên đầu óc có chút vấn đề chăng?
Tục Đoạn chỉ nghĩ Quý Thính giận hờn như mấy ngày trước, thấy sư phụ làm thế nào cũng đều thật thú vị, Quý Thính bị hắn nhìn chằm chằm thì đỏ mặt, lại có chút buồn bực. Tục Đoạn nhìn đủ rồi mới rời khỏi, đi mỏ vàng đào vàng, đào mấy cân, lại hái mấy viên ngọc thạch, bỏ vào túi Càn Khôn trở về thanh lâu.
Hắn trở về đã là buổi tối, vừa vào cửa đụng phải tú bà, bà ta hoảng loạn: "Thân Đồ công tử đã tới, Tiểu Thúy ngưỡng mộ công tử đã lâu, không bằng để nàng tiếp công tử uống rượu?"
"Không cần." Tục Đoạn nói, lập tức đi lên trên lầu.
Tú bà vội vàng ngăn lại: "Tiểu Thúy không được vậy Liễu Yên thì sao? Tố Tố cũng rảnh, ngài xem không bằng......"
Tục Đoạn đột nhiên dừng lại, sắc mặt khó coi: "Quý Thính đâu?"
......
Quý Thính miễn cưỡng cười, né tránh nam nhân say khướt, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, nàng nhìn thấy người tới thì ngạc nhiên, sau đó nhíu mày.
Tục Đoạn liếc nhìn nàng, nhìn thấy nàng và người đàn ông kia vô cùng gần gũi nhau thì lệ khí trên tránh chợt lóe lên. Quý Thính nhìn thấy dấu vết xuất hiện thì sửng sốt, sau đó nhìn kỹ lại thì không còn thấy gì nữa.
Tục Đoạn mặt âm trầm đi đến chỗ nàng, không nói một lời kéo nàng đi ra ngoài, người đàn ông bị cắt ngang cuộc vui lập tức la lớn lên. Tục Đoạn lạnh lùng nhìn qua, một phòng người đang ầm ĩ đột nhiên ánh mắt tan rã, từng người trở lại uống rượu mua vui, dường như đã quên mất Tục Đoạn và Quý Thính.
Quý Thính không nói một lời muốn giãy giụa ra khỏi tay Tục Đoạn, vẫn chưa chú ý tới một màn quỷ dị ở phía sau, khi bị kéo đến phòng ngủ, nàng cắn răng ném tay hắn ra: "Ngài làm gì?"
"Không phải ta đã nói, ta sẽ mau quay trở về, ai cho nàng đi uống rượu với những nam nhân đó?" Tục Đoạn tức giận đóng cửa phòng lại, xoay người, mắt đỏ bừng, chất vấn Quý Thính.
Quý Thính quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Ngài là khách của nô gia, những người đó cũng vậy, nô gia không có đạo lý chỉ tiếp một mình ngài."
"Ta sẽ trả tiền!"
"Bọn họ cũng sẽ trả.!" Quý Thính lạnh mặt nhìn hắn, nhìn thấy đôi mắt hắn rưng lệ thì không đành lòng, nhưng nghĩ lại không thể lại làm hắn lưu luyến nơi thanh lâu, chỉ có thể cứng rắn lên.
Tục Đoạn quật cường nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng tính ra hiện giờ nàng còn nhỏ hơn hắn ít tuổi, nhưng ở trước mặt nàng hắn không có được nửa điểm khí thế nào. Sau một hồi, hắn mới run giọng: "Ta sẽ mang nàng đi, trước khi đó, nàng..."
"Trước khi đó, ta sẽ bị tú bà gọi tiếp khách, cho đến hoa tàn bướm tạ mới có thể buông tha, mà ngài thì sao? Chẳng lẽ vẫn muốn trả bạc để dưỡng ta? Nếu thật như thế, chỉ sợ ngài cho dù có vài núi vàng cũng không đủ để ngài tiêu!" Quý Thính nói từng câu từng chữ, đôi mắt cũng mơ hồ lóng lánh lệ.
Tục Đoạn ngừng một chút: "Ta kỳ thật không chỉ có vài núi vàng, ta còn có......"
"Đều không quan trọng! Công tử có lòng tốt muốn cứu ta, trong lòng ta biết được, nhưng mà Thính nhi phúc mỏng, không hưởng được mấy chuyện này," Quý Thính ngẩng đầu lên, nuốt xuống dòng lệ, "Công tử đi đi, ngài giúp ta như vậy chỉ làm lòng ta trở nên bất an, so với không làm chuyện gì mà được ngài che chở, ta tình nguyện tiếp chút khách bình thường, tích cóp chút bạc, đợi cho đến khi hoa tàn bướm tạ thì tự mình còn có cái mà sống."
Quý Thính nói xong, không nhìn hắn nữa, xoay người muốn rời đi, lại bị Tục Đoạn nắm lại cánh tay.
"Mặc kệ là núi vàng núi bạc, hoặc là mạng của ta, đều là của nàng, nàng không cần bất an." Tục Đoạn run giọng.
Quý Thính lại chỉ cảm thấy buồn cười: "Mặc kệ là núi vàng núi bạc, hoặc là mạng ngài đều là của công chúa tiền triều, mà không phải của ta Thính Nhi, sẵn còn chưa cấm đi lại ban đêm, ngài nên rời đi đi."
Dứt lời, nàng tàn nhẫn gỡ tay hắn ra, nhưng giãy giụa một hồi ngược lại chỉ làm mình bị đau cũng không thấy hắn buông lỏng nửa phần. Quý Thính thêm tức giận, đang muốn nói lời càng ác độc để đuổi hắn đi, đột nhiên nghe hắn trầm giọng: "Nàng không phải cần khách bình thường hay sao? Ta đây sẽ làm khách bình thường của nàng."
Quý Thính sửng sốt, cảm thấy với bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Ý của ta không phải là......"
Nói đến một nửa, đột nhiên bị bế lên, nàng kinh hô một tiếng, theo bản năng ôm lấy bờ vai hắn, kinh hoảng: "Ngài muốn làm gì?"
"Tiêu trừ áy náy của nàng."
...... Làm thế nào để tiêu trừ? Không chờ Quý Thính suy nghĩ xong, cả người nàng đã nằm trên giường. Quý Thính ngơ ngác nhìn Tục Đoạn, nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn thì chợt hoảng hốt, vội vàng đẩy hắn ra.
Nguyên bản chỉ muốn tìm biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt, Tục Đoạn nhìn đến cô nương kinh hoảng trên giường, đôi mắt long lanh nước, cổ họng hắn chợt phát khô, bên dưới tựa hồ có ngọn lửa không tên, cuồn cuộn muốn đốt cháy cả người hắn.
Quý Thính khẩn trương nhìn Tục Đoạn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Tục Đoạn cũng khẩn trương, để không cho nàng nhìn ra mình cũng rất khẩn trương, hắn lấy khăn tay che lại đôi mắt Quý Thính, biết nàng không nhìn tới được cái gì, hắn mới ôn nhu nói: "Giao cho ta là được."
"...... Được." Quý Thính biết mình đáp ứng là không đúng, nàng nên kiên quyết kêu hắn rời đi, từ đây lại không liên quan, nhưng nàng nhịn không được, nhịn không được muốn đem tất cả những gì mình có, hết thảy đều cho hắn.
Màn đỏ mấy ngày chưa kịp dẹp được hạ xuống, che khuất phong cảnh bên trong, ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc, cuối cùng là thanh âm nam nhân trầm thấp trấn an.
Ban đầu tất cả đều là ôn nhu, rồi lại tựa hồ hoảng loạn bất kham, cho đến khi trên chăn rơi xuống một ít dịch thể, Tục Đoạn mới hiểu được tại sao đêm đầu tiên gặp nhau, Quý Thính phải tự đâm cho chảy máu.
Đêm càng lúc càng sâu, nơi chốn sênh ca cũng an tĩnh lại, từng người mê mẩn tẫn hoan, mãi cho đến khi sắc trời hơi sáng mới tính là nghỉ ngơi.
Tục Đoạn nằm nghiêng người, duỗi tay ra vuốt thẳng Quý Thính chân mày nhăn lại: "Mệt mỏi sao?"
Quý Thính cả người đều đau, trên người mồ hôi như tắm, nghe vậy chỉ buồn ngủ gật đầu. Tục Đoạn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng ngực, thấp
giọng nói: "Ngủ đi, còn lại để cho ta xử lý."
"...... Được." Quý Thính không biết hắn muốn xử lý cái gì, nghe vậy cũng lười chỉ trả lời một tiếng, sau đó nặng nề ngủ đi.
Chờ đến khi nàng đã ngủ, Tục Đoạn mới lấy nước linh tuyền từ túi Càn khôn ra, thay chăn, rửa sạch cho nàng, đến khi Quý Thính cảm giác được sạch sẽ mà giãn mày ra, Tục Đoạn mới đi ra ngoài, điều chỉnh chút ít vào cảnh trong mơ của tú bà.
Hắn không thể lại chờ đợi, phải nhanh nhanh mang Quý Thính rời khỏi nơi này, nếu không lại nhìn thấy nàng với đàn ông khác sẽ làm hắn bị tâm ma ảnh hưởng.
Làm xong hết thảy, hắn mới trở lại phòng, ngồi ở mép giường nhìn Quý Thính ngủ say mà phát ngốc. Hắn thế nhưng...... làm ra chuyện này với sư phụ mình.
Việc đêm qua hết thảy lại xuất hiện trong đầu hắn, đầu ngón tay Tục Đoạn run lên, trên mặt ửng ửng hồng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có một ngày sẽ làm chuyện khinh sư diệt đạo như vậy, càng không nghĩ sư phụ luôn như thần thánh trong lòng hắn, một ngày kia cũng sẽ dưới thân hắn mà lộ ra biểu tình như vậy, còn sẽ nhẹ nhàng bắt lấy hắn, cầu xin hắn nhẹ một chút......
Không thể lại suy nghĩ, nghĩ nhiều thêm một chút đều là khinh nhờn đối với sư phụ.
Tục Đoạn cáu giận mình cầm giữ không được, lại bí ẩn cảm thấy vui sướng vì được quan hệ thân mật với sư phụ, trong lúc nhất thời, cảm xúc hắn thật quá phức tạp.
Không bao lâu, bên người đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng vang rầm rầm, Tục Đoạn lạnh mặt tạo kết giới chung quanh giường, miễn cho những người đó nhiễu đến giấc ngủ của sư phụ. Rất mau đã có người tới thỉnh Tục Đoạn, đáy mắt hắn hiện lên tia khinh miệt, mở cửa ra ngoài.
Quý Thính ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, mở to mắt không thấy được Tục Đoạn, muốn đứng dậy đi tìm người, vừa mới nhúc nhích một chút đã nhịn không được kêu lên một tiếng, ngã nằm trở lại trên giường nghỉ ngơi.
...... Có chút người thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo chính nhân quân tử, kết quả vừa cấp chút ngon ngọt là có thể biến thành cầm thú, không giống lúc thường chút nào. Quý Thính trong lòng oán giận, rồi lại nhịn không được phát ra cảm giác ngọt ngào.
Lúc nàng còn nằm trên giường miên man suy nghĩ, Tục Đoạn đã trở lại, nhìn thấy nàng thì không được tự nhiên, dừng một chút, lại giúp nàng sửa chăn cho gọn: "Thân thể nàng còn tốt?"
"...... Phải." Mặt Quý Thính đỏ ửng.
Tục Đoạn nghĩ đến cái gì, bên tai cũng bắt đầu nóng, hắn khụ một tiếng quay mặt đi, lúc này mới có thể mở miệng nói chuyện: "Tú bà đã chịu cho nàng chuộc thân, ta đã lấy khế ước bán thân của nàng trở lại, nàng nghỉ ngơi ở đây thêm hai ngày, chờ ta an bài mọi chuyện rồi đón nàng đi."
Quý Thính hơi giật mình: "Như thế nào lại......"
"Có một số việc xảy ra, tóm lại bà ta đã đáp ứng." Hắn động tay động chân vào trong mộng tú bà, không sợ bà ta sẽ không đồng ý.
Quý Thính còn ngây người, tựa hồ không thể tin mình sẽ được rời khỏi nơi này, Tục Đoạn nhìn nàng, đôi mắt trở nên vô cùng ôn nhu: "Về sau nàng có thể sống mà không cần phải lo lắng đề phòng nữa."
Đôi mắt Quý Thính nóng lên, nghẹn ngào: "Nô gia có tài đức gì, làm công tử đãi ta tốt như vậy, nếu chỉ là thân phận trước kia của nô gia, vậy..."
"Ta tên Tục Đoạn," Tục Đoạn ngắt lời nàng, "Về sau kêu tên ta, đừng gọi ta công tử."
"Tục Đoạn?" Quý Thính đôi mắt hơi nhíu, nghiêng đầu, "Cái tên thật kỳ quái."
"Là một loại trung dược, có tác dụng để cường thân kiện thể bổ khí hộ thân, là sư phụ ta đặt cho." Mắt Tục Đoạn đầy ý cười.
"Chàng còn có sư phụ sao, sư phụ chàng nhất định là người tốt." Quý Thính nở nụ cười.
Tục Đoạn gật đầu: "Phải, người tốt."
Quý Thính nhìn đến đôi mắt hắn tràn đầy nhu tình thì hơi sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nàng vẫn còn đắm chìm trong sung sướng sắp được thoát ly bể khổ: "Cho nên hiện giờ ta đã được tự do sao? Hai ngày này chàng rời đi, tú bà sẽ không cưỡng bách ta làm gì chứ? Chàng xem trong kịch họ diễn, mỗi lần đều là sắp đến cuối cùng mới đột nhiên có chuyện xảy ra, chúng ta sẽ không gặp chuyện gì mà không thuận lợi chứ?"
Nàng có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, Tục Đoạn nhất nhất kiên nhẫn giải đáp từng câu, Quý Thính hỏi đến cuối cùng đều tự cảm thấy ngượng ngùng: "Chàng sẽ không chê ta phiền chứ?"
"Tự nhiên sẽ không," Tục Đoạn nói xong dừng lại một chút, hơi chần chờ nhìn nàng, "Nàng thì sao? Nàng có chê ta phiền hay không? Ta tự tiện mang nàng rời khỏi nơi này, nàng có phải sẽ không vui hay không?"
Lúc trước hắn chỉ là bao nàng một thời gian, tối hôm qua nàng đã giận lên, hiện giờ hắn lại mua hẳn nàng, có phải nàng sẽ càng giận hơn?
"...... Ngốc tử." Quý Thính cười nhẹ. Còn không phải ngốc tử hay sao, lúc trước tức giận là bởi vì biết được thật vô vọng không thể rời đi được, lại không đành lòng cứ nhìn hắn lưu luyến mãi nơi này cho nên nàng mới nghĩ cách đuổi hắn đi, nhưng hiện giờ tú bà đại phát từ bi muốn thả nàng, tự nhiên nàng càng nguyện ý cùng hắn song túc song phi.
Tục Đoạn ngốc lăng nhìn Quý Thính cười, cảm thấy tim mình đập nhanh đến không bình thường, Quý Thính càng cười khanh khách nhìn hắn: "Chàng nhìn cái gì?"
"Nàng đẹp quá......" Tục Đoạn buột miệng thốt lên, nhìn thấy đôi mắt trêu đùa của nàng thì ngập ngừng, "Đêm qua ta khinh bạc nàng như vậy, nàng sẽ giận sao?"
"Có thể hầu hạ công tử là nô gia vinh hạnh, nô gia thật không tức giận." Quý Thính ngượng ngùng cúi đầu.
Tục Đoạn sửng sốt: "Nhưng mà nữ tử chỉ muốn làm những chuyện đó với người trong lòng, ta tuy rằng không cưỡng bách nàng, nhưng vì thân phận nàng cũng không thể cự tuyệt ta, thật sự trong lòng nàng sẽ không giận ta hay sao?"
"...... Công tử đã biết rõ còn cố hỏi, ta thích chàng nhiều như vậy, sao có thể giận chàng." Quý Thính nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tục Đoạn tai mắt thông tuệ, rõ ràng nghe được nàng nói gì, cả người hắn đều ngơ ngẩn: "Nàng, nàng..."
Quý Thính cũng thấy ngượng ngùng, nhưng nhìn nam tử tuấn tú trước mặt, nàng lại sinh ra dũng khí tột bực: "Có lẽ công tử không tin, nữ tử phong trần cũng có trái tim, thời khắc nhìn thấy công tử, nô gia đã khuynh tâm với chàng ngay."
"...... Nàng khuynh tâm với ta?" Tục Đoạn còn ngốc lăng.
Quý Thính nhẹ nhàng hít một hơi, hai cánh tay vươn từ trong chăn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, khóe mắt hơi hồng hồng: "Nô gia thích công tử, công tử nguyện ý trả số tiền lớn che chở cho nô gia, nhưng trong lòng công tử cũng có thích nô gia một chút chứ?"
Tục Đoạn ngơ ngẩn nhìn, câu "không thích" hắn thật nói không nên lời, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói ra được mấy chữ: "Nàng thật sự thích ta? Là thích như một người nam nhân, chứ không phải là thích đối với trẻ nhỏ?"
"Công tử nói đùa, chàng thoạt nhìn còn lớn hơn ta một chút, sao ta có thể xem chàng như trẻ nhỏ." Quý Thính cười rạng rỡ, nàng chỉ cảm thấy mình yêu hắn đến vô hạn.
Hồi lâu sau Tục Đoạn mới ách giọng, mở miệng: "...... Nàng sẽ hối hận." Nếu nàng nhớ lại nàng là ai, nếu nàng nhớ lại ta là ai, nàng nhất định sẽ hối hận.
"Nô gia sẽ không hối hận, nô gia nhìn đến công tử, liền có cảm giác giống như định mệnh, chuyện này thuyết minh chúng ta có duyên phận từ đời trước." Quý Thính lập tức nói.
...... Đời trước của họ xác thật duyên phận thật gần gũi. Tục Đoạn không phải là người dễ dàng bị thuyết phục, nhưng mỗi lần nghe Quý Thính nói gì đều theo bản năng sẽ tin tưởng ngay.
"Công tử còn chưa trả lời ta, rốt cuộc có thể có thích nô gia chút nào không?" Quý Thính lại hỏi một lần.
Tục Đoạn ngơ ngẩn đối diện với Quý Thính, nhìn đáy mắt nàng đầy chờ mong, ma xui quỷ khiến gật đầu: "Thích."
Quý Thính nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn nói chuyện tiếp với hắn.
Chờ Quý Thính mệt mỏi đi nghỉ ngơi, Tục Đoạn liền đi tìm mua nhà, mỗi khi trong đầu hiện lên lời Quý Thính nói thích mình, hắn đều nhịn không được mà nhếch miệng lên cười.
Đặt mua tòa nhà không dễ dàng như hắn tưởng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn muốn mua một nơi ở vừa thoải mái lại thanh tịnh dường như rất khó, mà Quý Thính còn đang đợi hắn đón đi, nếu trễ một ngày sẽ làm nàng lo âu thêm. Tục Đoạn cùng đường, chỉ có thể tìm Thương Lục, người đã xem nhân gian như bạn bè.
Từ sau khi đại náo Ma giới, Thương Lục đã bị Tục Đoạn đơn phương ghét bỏ, hiện giờ nhìn thấy Tục Đoạn chủ động tìm mình, hắn thật hoảng sợ, vội vàng đón tiếp: "Tìm ta có chuyện gì sao?"
"Ngươi có biện pháp gì trong vòng một ngày giúp ta bố trí một tòa nhà trong thành Thông Châu hay không?" Nếu không phải vì Thương Lục xúc động tự tiện gây chuyện, Quý Thính cũng sẽ không đến nỗi suýt bị tiêu tán, Tục Đoạn nhìn đến Thương Lục vẫn không muốn nói chuyện, nhưng hiện giờ giúp được mình cũng chỉ có Thương Lục.
Thương Lục vội gật đầu: "Có, ta có bạn bè ở nơi đó, hắn tất nhiên biết được chỗ nào thích hợp... Ngươi mua tòa nhà để làm gì?"
"Có việc." Tục Đoạn không trả lời thẳng, trên thực tế kể từ khi trở về từ Ma giới, hắn cố ý để Thương Lục tránh khỏi mọi chuyện liên quan đến sư phụ.
Thương Lục nhìn hắn, lấy lòng: "Được, ta kêu bạn đi làm, ngày mai sẽ đưa chìa khóa cho ngươi."
"Đây là vàng, không đủ thì nói với ta." Tục Đoạn nói, ném cho hắn một khối vàng thật to.
Thương Lục vội vàng nói: "Không cần, chỗ ta có......" Hắn còn chưa dứt lời, Tục Đoạn đã xoay người đi, Thương Lục mím môi, có chút mất mát ngồi xuống.
Hắn biết Tục Đoạn để ý chuyện gì, cũng thật áy náy lúc trước mình xúc động hành sự làm hại sư phụ, cho nên mấy năm nay vẫn không dám hỏi sư phụ nhập phàm tình huống như thế nào, nhưng mà không hỏi không có nghĩa là không nghĩ, hắn thật rất muốn đi thăm sư phụ.
Tục Đoạn sẽ không vì chuyện của người khác mà đến tìm hắn, người có thể làm Tục Đoạn gấp đến nỗi không thể không tìm hắn để hỗ trợ chỉ có sư phụ. Nghĩ đến tìm tòa nhà này là cho sư phụ, Thương Lục cũng gấp như điên muốn chạy đi nhìn sư phụ.
Chỉ xem một chút, liếc mắt một cái là được.
Bạn của Thương Lục làm việc quả nhiên thật hiệu quả, rất mau đã tìm ra được một tòa nhà, Tục Đoạn đi kiểm tra thấy thật vừa lòng, đi đón Quý Thính từ thanh lâu ra.
Quý Thính nghỉ tạm mấy ngày, thân thể đã hoàn toàn khỏe lại, vừa tới tòa nhà thì vui sướng đi vòng quanh một lượt, thấy trong nhà không có cha mẹ thân nhân, ngay cả người hầu của không có, đã biết ngay tòa nhà này là cố ý mua cho nàng. Nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút, nhưng chung quy vẫn là cao hứng.
So với các cô nương thanh lâu, nàng càng sống hiện thực hơn, hiểu được xuất thân như nàng như vậy sẽ vĩnh viễn không lên được nơi thanh nhã, mặc dù được công tử chuộc thân ra ngoài, sau này cũng chỉ có thể giống như bây giờ làm ngoại thất không được quang minh chính đại, nhưng mà có sao đâu, nàng chỉ cần được ở lại làm bạn bên người công tử là đã thỏa mãn.
"Không thích sao?" Tục Đoạn hỏi.
Quý Thính cười: "Mọi thứ công tử chuẩn bị nô gia đều thích."
"Kêu ta Tục Đoạn." Tục Đoạn bất đắc dĩ nhìn nàng.
Quý Thính đôi mắt cong cong, nghe vậy nhào vào trong lòng hắn, Tục Đoạn vội vàng ôm lấy nàng, cười ra tiếng: "Xem ra thật sự là vui vẻ."
"Tục Đoạn chuẩn bị cho nô gia tòa nhà tốt như vậy, nô gia không có gì báo đáp, cũng chỉ có, có chính mình mà thôi, không biết Tục Đoạn có coi trọng hay không." Quý Thính nói, trong mắt dường như có móc.
Nàng tuy rằng không chịu qua huấn luyện từ thanh lâu, nhưng cũng đã thấy rất nhiều cô nương nũng nịu dụ dỗ nam nhân như thế nào, hiện giờ nàng rốt cuộc có thể đem ra thử với người trong lòng.
Hành vi Quý Thính mới mẻ, đối với người khác có lẽ vô dụng, nhưng đối tượng là Tục Đoạn, chỉ một điểm nhỏ là trúng. Tục Đoạn bỗng nhớ lại chuyện hỉ sự ngày ấy, hầu kết hắn giật giật, bế nàng lên đi nhanh đến phòng ngủ.
Trốn trong một góc, trong lòng chỉ muốn nhìn sư phụ một chút, Thương Lục sắc mặt trở nên trắng bệch, không thể tin được những gì mình vừa thấy. Mãi cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Tục Đoạn mới thỏa mãn từ trong phòng đi ra, vừa bước ra cửa đã thấy một cây đao chỉa thẳng vào mặt, Tục Đoạn lạnh mặt: "Ai cho ngươi tới?"
"Ngươi làm sao dám, ngươi làm sao dám...... Đó là sư phụ!" Thương Lục mắt đỏ bừng, run rẩy hỏi.
Tục Đoạn đạm mạc nhìn hắn: "Thì tính sao, sư phụ thích ta, ta có gì mà không dám?"
"Đánh rắm! Sư phụ sao có thể thích ngươi?" Thương Lục rống giận.
Tục Đoạn theo bản năng phong tỏa kết giới quanh phòng ngủ, sau đó lãnh đạm nói: "Chính miệng sư phụ thừa nhận, nếu ngươi không tin, ngày khác mặc thường phục đến làm khách, ta sẽ kêu nàng chính miệng nói cho ngươi nghe." Hắn cũng thích sư phụ, giống như sư phụ thích hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chia rẽ bọn họ.
"Ngươi còn không biết xấu hổ?! Ngươi ngày xưa buộc tơ hồng vào phần hồn của sư phụ, đồ vật kia đối với người có tu vi cao thì vô dụng, nhưng đối với người phàm lại là hữu dụng, hiện giờ sư phụ chỉ là phàm thai, sẽ bị tơ hồng ảnh hưởng mà thích ngươi, đó là chuyện bình thường, ngươi dám cởi bỏ dây tơ rồi hỏi lại nàng hay không?" Thương Lục tức giận đến cả người đều phát run.
Tục Đoạn nghe hắn nói đến chuyện tơ hồng thì cả người sững sờ. Lúc trước hắn thắt dây tơ hồng chỉ là vì muốn cảm giác được sư phụ có an toàn hay không, nhưng bởi vì trước đây sư phụ là thượng thần, hắn đã quên mất khả năng sư phụ sau khi nhập phàm sẽ vì tơ hồng mà sinh tình.
...... Hắn thế mà nhân lúc sư phụ đang bị tơ hồng kềm chế lại làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
"Sư phụ sẽ có một ngày trở lại thân thể chính mình, đến khi đó tơ hồng mất đi hiệu lực, ngươi có nghĩ tới sư phụ sẽ xử trí ngươi như thế nào không?" Thương Lục tức đến giậm chân.
Sẽ trục xuất sư môn, sẽ đoạn tuyệt quan hệ, sẽ vĩnh sinh vĩnh thế không được gặp nhau. Cả người Tục Đoạn bắt đầu phát run, lệ khí giữa trán giống như sắp khống chế không được. Thương Lục tuy hận hắn dụ dỗ sư phụ, giờ phút này cũng không giận nổi: "Sẵn hiện tại cắt đứt mọi thứ đi, hết thảy còn kịp."
"Ta nên làm thế nào?"
"Rời đi, cả đời này đừng tái xuất hiện trước mặt sư phụ, chờ sư phụ trở về, lại nghĩ cách giải vây." Thương Lục bình tĩnh nhìn hắn.
Tục Đoạn trầm mặc một hồi, chậm rãi gật gật đầu: "Được."
* Tác giả có lời muốn nói: Cả đời không thấy? Chuyện này không tồn tại, chạy ba ngày là đã trở lại, còn phải dỗ dành tiểu cô nương bị bỏ lơ mấy ngày.