Quý Thính cũng không biết sự tình như thế nào lại chuyển biến bất ngờ thành như thế, khi bị ném lên giường nàng còn khó hiểu, dựa theo trong thoại bản nói, yêu quái không phải là vì sợ thân phận bị bại lộ sẽ ăn luôn người nhìn thấy gương mặt thật của hắn hay sao, làm sao tới lượt Tục Đoạn lại biến thành một loại "ăn" khác?
Đáng tiếc nàng thật mau không rảnh suy nghĩ gì khác, bởi vì yêu quái mắt đỏ nào đó đã cướp lấy tâm trí nàng, làm trong lòng nàng chỉ tràn đầy hắn, không thể loạn tưởng bất kỳ thứ gì khác.
Trời từ tối tới sáng, lại từ sáng đến tối, Trương Khâm cũng không biết mình rời đi lúc nào, nha hoàn và sai vặt trong nhà giống như bị yểm, không ai nhớ ra chủ nhân đã ở trong phòng ngủ một ngày, tất cả đều làm việc bình thường, một nửa ánh mắt cũng không nhìn đến cửa phòng đóng chặt kia.
Mà Quý Thính bị nhốt ở trong phòng, ngay từ đầu chỉ là trầm mê ôm hôn cùng ôm ấp với Tục Đoạn, dần dần thể lực hao hết, chuyện này liền thành một loại tra tấn. Mới đầu nàng còn ai ai nức nở xin tha, dần dần mệt mỏi đến một lời cũng không nói ra được, chỉ có thể như một con thuyền nhỏ lay động trên biển.
Không biết qua bao nhiêu canh giờ, Quý Thính mệt đến ngất đi, khi tỉnh lại vẫn còn đang tiếp tục, nàng có cảm giác mình sẽ sống không được, giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất tiếng, ngay cả dưới eo cũng không còn tri giác. Nàng muốn chết đi, nàng thật là muốn chết...... Tưởng tượng đến mình sẽ chết vì loại sự tình này, Quý Thính thật mất mặt, không tiếng động mà rơi lệ.
Một bàn tay Tục Đoạn sờ sờ mặt nàng, nước mắt dừng trên ngón tay hắn, ánh đỏ trong mắt biến đi trong giây lát, khuôn mặt vô biểu tình lấy nước linh tuyền từ trong túi càn khôn ra. Quý Thính nhìn thấy hắn móc ra một đồ vật từ trong túi tiền, nhìn kỹ lại thì thấy được nước lơ lửng trong không khí không cần vật chứa, đôi mắt nàng trừng lớn.
...... Tên yêu quái này, hắn cầm cái gì?
Không đợi nàng biểu lộ ra nghi hoặc, Tục Đoạn đã đưa nó tới miệng nàng, Quý Thính kinh hoảng chớp mắt, sau đó cảm giác được một dòng ấm áp từ cổ họng chảy xuống, tiếp theo cả người giống như được đả thông, toàn thân đột nhiên có sức lực, cổ họng cũng không đau đớn như trước.
"Tục Đoạn?" Nàng thử mở miệng, nghe được mình có thể lên tiếng, tức khắc có chút kinh hỉ.
Tục Đoạn nghe được thanh âm nàng thì dừng lại một chút, tiếp theo lại hôn lên môi nàng, Quý Thính hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đẩy, lại bị hắn vô tình trấn áp.
Vì thế lại bắt đầu trình tự như trước, lần này điểm duy nhất khác biệt chính là mỗi lần thể lực nàng hầu như không còn, hắn đều sẽ cho nàng uống một chút thứ nước thần kỳ kia làm nàng muốn ngất xỉu cũng không thể.
Liên tiếp qua hai ba ngày, ánh đỏ nơi đáy mắt Tục Đoạn rốt cuộc rút đi, giây tiếp theo đầu hắn ngã vào trong lòng ngực Quý Thính, nhắm mắt lại hôn mê.
Quý Thính bởi vì được bổ sung nước linh tuyền nên thân thể cũng không tính là quá mệt mỏi, nhưng tâm còn muốn mệt so với mười mấy năm trước cộng lại, giờ phút này thấy Tục Đoạn ngừng lại, nàng cũng không rảnh lo chạy trốn. Quý Thính chỉ cắn răng đẩy Tục Đoạn từ trên người xuống, tiếp theo ôm lấy cánh tay hắn rồi ngủ thiếp đi.
Trong phòng tràn ngập đủ loại khí vị vi diệu, bộ dáng hai người thoạt nhìn đều có chút chật vật, rõ ràng không phải người lôi thôi, giờ phút này chuyện gì cũng không rảnh lo, cuốn chăn thấm đầy mồ hôi cũng ngủ ngon lành.
Ngủ lên tiếp một ngày một đêm, Tục Đoạn mới từ từ tỉnh lại, nhìn màn giường xa lạ, hắn ngẩn ra hồi lâu rồi mới hơi hơi phát run nhìn về phía người bên cạnh. Nhìn đến nàng toàn thân xanh tím, sau đó ký ức như thủy triều dũng mãnh tràn vào trong óc, hắn giơ tay liền cho mình một cái tát.
Một cái tát này vừa nhanh lại vừa mạnh, Quý Thính sợ tới mức mở to mắt, nhìn đến khóe môi hắn có máu, trên mặt có dấu bàn tay, nàng không thể tin được. Hắn, hắn vì sao lại tự đánh mình?
"Ta thật hỗn đản, ta thế nhưng lại khi dễ nàng......" Giọng nói Tục Đoạn run lên giống như đang rất tức giận, giây tiếp theo trong tay hắn xuất hiện kiếm Tục Thính, lạnh mặt hướng dưới thân đâm tới.
Nguyên bản còn đang phát ngốc Quý Thính chợt kinh hãi, không quan tâm duỗi tay đi bắt lấy kiếm Tục Thính, đồng tử Tục Đoạn co rụt lại khi nàng sắp bắt lấy, kiếm liền hóa thành một sợi khói nhẹ biến mất không thấy, mà Quý Thính cũng chỉ bắt được không khí.
Nàng không rảnh lo chất vấn, đầu tiên là cúi đầu kiểm tra thân thể hắn: "Có bị thương hay không? Có hay không......"
Khi nàng nói chuyện, tay nhỏ ấm áp liền muốn cởi quần hắn ra xem, Tục Đoạn mím môi đè lại tay Quý Thính, ngăn cản động tác của nàng: "Ta không có việc gì."
Quý Thính thấy quần còn tốt không bị đâm thủng, biết thân thể hắn không bị làm sao, nàng nhẹ nhàng thở ra đồng thời không khỏi phát giận: "...... Chàng phát thần kinh cái gì? Vì sao lại muốn tự đả thương mình?"
"Xin lỗi, nàng đã nhiều ngày...... chịu khổ." Tục Đoạn nói, giọng khàn khàn. Trong đời hắn chán ghét nhất là việc sư phụ bị thương tổn, mặc kệ người thương tổn nàng là ai, hắn đều không thể tha thứ, trong đó cũng bao gồm chính hắn.
Quý Thính nghĩ lại mấy ngày bị ủy khuất này, hốc mắt ửng đỏ, nghẹn ngào, một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu biết ta chịu khổ, vì sao còn muốn đối xử với ta như vậy?"
Tuy nói nàng nguyện ý cùng hắn làm những chuyện này, mấy ngày nay hắn tuy rằng đối đãi nàng còn tính ôn nhu, nhưng giống như một chút thương tiếc và cảm tình đều không có, chỉ như một khúc gỗ không tình cảm mà làm loại chuyện này, điểm này làm nàng rất bi thương.
"Ta ngày ấy quá mức tức giận, trong lúc nhất thời vô ý bị tâm ma khống chế, hoàn toàn không có thần trí, chỉ biết làm theo dụ.c vọng trong nội tâm." Khóe môi Tục Đoạn nổi lên tia khổ sở, rất khó tưởng tượng nếu vẫn luôn không được khôi phục, sư phụ sẽ bị hắn khi dễ thành dạng gì.
Quý Thính nghe hắn nói chuyện, điểm chú ý lập tức rơi xuống một chỗ: "Chàng nói chàng chỉ biết làm theo nội tâm, mà vừa rồi lại làm chuyện này với ta cả mấy ngày, chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm chàng vẫn luôn muốn như vậy?"
Nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua bị bắt bày ra đủ bộ dáng kỳ quái, mặt Quý Thính hơi phiếm hồng.
Tục Đoạn ngẩn ra một chút, gian nan cúi đầu: "Xin lỗi......"
"...... Chàng không phải không thích ta sao? Vì sao lại có loại tâm tư này đối với ta?" Quý Thính hỏi xong, sắc mặt đột nhiên đen xuống: "Hay là nói chàng chỉ thích thân thể này của ta, đối với ta lại hoàn toàn chướng mắt?"
"Không phải!" Tục Đoạn đột nhiên ngẩng đầu.
Quý Thính nheo lại đôi mắt: "Cái gì không phải?"
Tục Đoạn trầm mặc, nửa chữ cũng không chịu nói. Quý Thính nhìn bộ dáng này của hắn liền giận sôi máu, lúc này hoàn toàn quên hắn là yêu quái, đôi mắt nàng rướm nước, oán hận nói: "Chàng chính là không thích ta, chướng mắt ta xuất thân từ thanh lâu, rồi lại bởi vì thèm thân thể này của ta, còn giả vờ cái gì......"
"Ta không có! Ta thích nàng!" Tục Đoạn vội vàng ngắt lời Quý Thính.
Nước mắt Quý Thính rơi xuống: "Chàng quả nhiên không thích ta."
"...... Ta nói chính là ta không có khinh thường nàng! Ta thích nàng," Tục Đoạn gian nan nói xong, lại nhịn không được nổi lên chua xót, "Ta thật sự rất thích nàng, chỉ là ta không xứng với nàng, cũng không tư cách cùng nàng ở bên nhau."
Quý Thính mở to mắt, nước mắt cũng đã ngừng rơi: "Chàng tìm lý do liền không thể tìm cái thích hợp hơn sao? Chàng gia tài bạc triệu, ta lại là xuất thân từ thanh lâu, muốn nói không xứng cũng nên là ta không xứng với chàng mới đúng!"
Tục Đoạn hốc mắt đỏ hoe nhìn Quý Thính, tuy rằng kiệt lực khống chế nhưng cuối cùng cũng lộ ra phần yếu ớt tuyệt vọng.
Quý Thính nhìn vào mắt hắn, đột nhiên tin lời hắn nói. Sau một hồi trầm mặc, nàng cẩn thận hỏi: "Là bởi vì người và yêu hay sao?"
Tục Đoạn không nói.
Quý Thính hít hít mũi, do dự bắt lấy tay hắn: "Chàng đừng sợ, chuyện xưa trong thoại bản cũng có rất nhiều chuyện người và yêu ở bên nhau, chúng ta lại không trêu chọc ai, an phận sinh hoạt, tất nhiên sẽ không có người cầm gậy đánh uyên ương."
"Ta không phải yêu quái." Tục Đoạn rũ mắt, thu lại chút cảm xúc.
Cổ họng Quý Thính có chút khô, lập tức theo ý hắn gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, chàng không phải yêu quái, chàng chỉ cần không giận thì sẽ không xuất hiện đôi mắt đỏ, ta về sau chỉ cần không chọc chàng tức giận, chàng khẳng định sẽ không bị người phát hiện."
Cảm xúc Tục Đoạn đã ổn định lại bị lời nói của nàng khuấy đảo, bất đắc dĩ mở miệng: "Ta thật sự không phải yêu quái."
Quý Thính ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng ánh mắt nói cho Tục Đoạn biết nàng nửa điểm cũng không tin.
Tục Đoạn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Nàng không phải muốn biết lúc trước vì sao ta đột nhiên rời bỏ nàng sao?"
"Nhất định là bởi vì thân phận của chàng, chàng sợ liên lụy ta cho nên mới đi." Quý Thính lý giải nhìn hắn, oán khí với hắn lúc trước hiện giờ không còn chút gì.
Từ sáu tuổi nàng đã bắt đầu trôi dạt khắp nơi, lại không có người thiệt tình thích nàng, cho nên tạo thành việc người nào chỉ cần cho nàng một viên đường nàng liền cảm thấy ngọt ngào, từ ngày nhìn thấy Tục Đoạn dị thường, nàng đã chủ động tự tìm một lý do thật tốt, giờ phút này trừ bỏ đau lòng hắn, nàng lại không có nửa điểm tâm tư khác.
Tục Đoạn bình tĩnh nhìn Quý Thính, nhìn đáy mắt nàng hoàn toàn tín nhiệm, hắn càng thêm cảm thấy chính mình xấu xí. Hồi lâu sau, hắn ách giọng, mở miệng: "Không chỉ là vì thân phận ta, cũng là vì nàng...... Nàng nhớ rõ lúc trước ta cùng nàng nói qua ta có một người sư phụ chứ?"
"Có, nhớ rõ." Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu.
Tục Đoạn mím môi bắt đầu nói về chuyện thật lâu về trước. Quý Thính ngơ ngẩn nghe, chỉ cảm thấy chuyện xưa trong miệng hắn vừa mới lại vừa xa lạ, trong lúc nhất thời cũng trầm mê.
Tục Đoạn nói đến hơn nửa đêm, cuối cùng cũng kể xong chuyện xưa dài dòng. Quý Thính ngồi dậy đi rót ly trà, tự mình uống xong mấy ngụm mới đưa cho Tục Đoạn. Tục Đoạn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó chua xót nói: "Cho nên, hiện giờ nàng động tâm đối với ta, đều không phải là thật sự thích ta, mà là bởi vì tơ hồng trên tay."
"...... Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chàng biến ra những thứ như huyền ảo như vậy, chỉ sợ hiện tại ta chỉ nghĩ chàng là kẻ điên." Quý Thính lấy ly từ trong tay hắn ra, ném qua một bên, nhìn đệm giường nhăn nhúm, đột nhiên có một ý tưởng, "Nếu chàng có tiên pháp, vậy có thể sửa sang lại chăn đệm một chút không? Nhão nhão dính dính thật khó chịu."
Tục Đoạn sửng sốt, không nghĩ tới sau khi nàng nghe xong chuyện kiếp trước kiếp này, chuyện đầu tiên muốn làm lại là sửa sang đệm giường. Tuy rằng hắn cảm thấy nên tiếp tục nói cho rõ ràng hơn, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của nàng, Tục Đoạn chỉ có thể nhấp môi niệm chú, chăn nệm trong nháy mắt sạch sẽ hẳn lên, chỉnh chỉnh tề tề trải trên giường.
Quý Thính kinh hỉ duỗi tay sờ so.ạng một phen, phát hiện thậm chí còn có thể ngửi được hương vị dễ chịu như đồ được phơi dưới nắng, nàng không khỏi càng thêm chờ mong: "Vậy chàng có thể cũng rửa sạch sẽ hộ ta sao? Ta mệt mỏi quá không nghĩ tới tắm rửa."
Tục Đoạn không nói một lời, đem nàng và mình rửa cho thật sạch. Thể xác và tinh thần Quý Thính thật thoải mái, nàng bò lên trên giường, lại rúc vào trong lòng ngực hắn, nhận thấy được hắn muốn trốn, lập tức giống như bạch tuộc ôm chặt lấy, sống chết không chịu buông ra: "Tướng công có tiên thuật thật tốt nha, về sau không cần thuê gã sai vặt và nha hoàn nữa."
"...... Ta vừa rồi nói những chuyện đó, nàng rốt cuộc có nghiêm túc nghe hết sao?" Tục Đoạn có chút bất đắc dĩ.
Quý Thính nở nụ cười: "Nghiêm túc nghe hết nha, ta chẳng phải là sư phụ chàng sao, chờ đến lúc chết thì sẽ biến thành thần tiên, cũng sẽ khôi phục ký ức ban đầu. Chàng sợ ta khôi phục ký ức sau đó lại cáu giận chàng một đời dụ dỗ ta, về sau sẽ không bao giờ gặp lại chàng cho nên chàng mới rời đi."
"...... Nghe xong nàng còn muốn ôm ta?" Tục Đoạn mím môi.
Quý Thính dừng một chút, ghé vào hắn trong lòng ngực hắn: "Ta thích chàng, chàng cũng thích ta, vì sao không thể ôm?"
"Nàng thích ta là bởi vì tơ hồng......"
"Mới không phải," Quý Thính cười đến mi mắt cong cong, "Tơ hồng cho dù cường đại cỡ nào cũng không hơn được nhân tâm, trong lòng ta hiểu rõ, sự thật ta thích chàng là bởi vì chính bản thân chàng, dù không có tơ hồng ta cũng sẽ thích làm chuyện đó với chàng, nếu không tin lời ta nói, chàng có thể xóa bỏ dây tơ hồng, xem ta có thể di tình biệt luyến hay không."
"Dây cột vào hồn phách nàng, nếu muốn cởi bỏ phải tạm thời làm hồn phách thoát ly khỏi thân thể, như vậy nàng sẽ bị thương, làm đoản mệnh, cho nên tạm thời không giải được." Tục Đoạn nghiêm túc trả lời, tựa hồ sớm đã nghĩ tới biện pháp này.
Quý Thính không quá vừa lòng: "Nếu không giải được, chẳng phải là không chứng minh được ta thật lòng?"
"......" Nàng vốn dĩ chính là bởi vì tơ hồng mới thích ta.
Dường như biết Tục Đoạn nghĩ thầm cái gì, Quý Thính nâng mặt hắn lên, buộc hắn đối diện với mình: "Tục Đoạn, ta đã nói rõ ràng như vậy, nếu chàng còn cảm thấy việc này là do công hiệu của tơ hồng thì ta sẽ thật tức giận."
Tục Đoạn sửng sốt, lại không biết nên phản ứng như thế nào. Hắn sợ nhất sư phụ tức giận, mỗi khi sư phụ giận lên, mặc kệ là bởi vì lý do gì, hắn đều sẽ cảm thấy còn muốn khó chịu hơn nàng.
Quý Thính nhìn bộ dáng chần chờ của hắn, suy nghĩ một chút nói: "Bên ta không thể cởi bỏ, vậy bên chàng có thể cởi bỏ sao?"
Tục Đoạn ngạc nhiên, hậu tri hậu giác nhìn về phía tơ hồng của mình. Cũng đúng, tơ hồng chỉ có hai người cùng dùng mới có hiệu quả, không cần bọn họ đều cởi bỏ, chỉ cần một trong hai người cởi đi là được.
Hắn mím môi xoa xoa chỗ tơ hồng của mình, đột nhiên không có dũng khí gỡ ra. Quý Thính nhìn không thấy dây, lại thấy hắn chậm chạp không động liền thúc giục: "Chàng nhanh nhanh cởi ra đi."
"...... Nếu không vẫn là khỏi cởi đi." Hắn quá sợ sau khi cởi bỏ sẽ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Quý Thính.
Quý Thính trừng mắt: "Chàng quả nhiên vẫn không tin ta thật tình, cởi nhanh lên!"
Tục Đoạn bất đắc dĩ, dưới ánh mắt bức bách của nàng mà cởi dây ra. Quý Thính không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm giác trong lòng trống rỗng một chút, tiếp theo nhìn đôi mắt khẩn trương của Tục Đoạn.
"Tục Đoạn công tử." Nàng nhàn nhạt mở miệng.
Tục Đoạn đáy mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, trong mắt liền xuất hiện lệ quang. Quý Thính vốn dĩ chỉ muốn trêu hắn một chút, vừa thấy hắn dạng này, lập tức nói to: "Không có không có, ta nói giỡn với chàng thôi, ta không có thay lòng đổi dạ, nhanh nhanh cột lại dây đi, bằng không ta tự cảm thấy thật có lỗi."
"Nàng thật sự còn thích ta?" Tục Đoạn không thể tin được.
"Ta thích chàng, Tục Đoạn công tử, đặc biệt đặc biệt thích, cho nên chàng đừng rời khỏi ta, có được không?" Quý Thính nói xong, lời cuối cùng đã mang theo ý khẩn cầu.
Trong lòng Tục Đoạn mừng như điên, cúi đầu nhìn tơ hồng, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Ta sợ......"
"Chàng sợ ta sau khi biến trở lại thành thượng thần sẽ tức giận với chàng hay sao? Yên tâm đi, ta sẽ không," Quý Thính cười nói, "Tuy rằng thượng thần như chàng kể ta cũng không biết gì mấy, nhưng nếu nàng và ta là cùng một người, vậy trên đời sẽ không có người khác so với ta càng hiểu biết nàng hơn, ta có thể nói cho chàng biết ta sẽ không giận."
Tục Đoạn nhìn đáy mắt nàng kiên định, tâm liền dao động.
"Đến lúc đó tuy rằng ta có khả năng sẽ xuất hiện điểm khác lạ không quen, nhưng khẳng định vẫn sẽ luôn thích chàng, sẽ không làm ra chuyện như chàng nói, trục xuất chàng ra khỏi sư môn, cho nên chàng đừng lo lắng."
Quý Thính thấy hắn vẫn luôn phát ngốc, nhịn không được mổ một chút lên môi hắn.
Tục Đoạn chớp chớp mắt, lời nàng nói làm bốc cháy lên một phần hy vọng: "Nàng thật sự...... Sau này sẽ không trục xuất ta ra khỏi sư môn?"
"Đương nhiên không." Quý Thính nghiêm túc bảo đảm.
Tục Đoạn nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ vẫn không thể tin được. Quý Thính suy tư một chút, ngồi dậy trịnh trọng thề: "Ta Quý Thính dùng danh nghĩa thượng thần thề tuyệt đối sẽ không vì duyên phận một đời giữa ta và Tục Đoạn là phu thê mà tức giận, nếu có vi phạm lời thề, trời đánh......"
Thề độc còn rốt cuộc còn chưa nói xong đã bị Tục Đoạn bưng kín miệng, Quý Thính cười, nhìn nhìn, còn cắn một chút vào lòng bàn tay hắn. Lòng bàn tay Tục Đoạn giống như bị điện giật, cuống quít rụt lại, mà dư vị bị cắn dường như vẫn dừng lại trên tay, chậm chạp không tan.
"Tuy rằng nàng hiện giờ là người, nhưng nếu dùng danh nghĩa thần thề, chỉ sợ cũng có tác dụng. Về sau không được dùng qua loa như vậy." Tục Đoạn nỗ lực banh mặt huấn đạo nàng.
Quý Thính gật đầu thật mạnh, đôi mắt trông mong nhìn hắn: "Cho nên, chàng còn đi sao?"
"...... Không đi nữa." Tục Đoạn nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc bật cười.
Quý Thính hoan hô một tiếng nhào vào trong lòng ngực hắn, Tục Đoạn ôm lấy người, một lòng kiên định. Nàng nói thích hắn không phải bởi vì tơ hồng, hắn hiện tại tin, bởi vì tơ hồng sau khi cởi xuống tình cảm của nàng đối với hắn còn chưa mất, nàng nói đến khi nàng biến trở về thượng thần vẫn sẽ thích hắn bởi vì nàng hiểu biết chính mình nhất......
Hắn nguyện ý tin tưởng.
Tục Đoạn lớn như vậy, chưa bao giờ cao hứng như hôm nay, hắn tưởng giống như đang sống trong mộng. Nhưng hắn biết đây không phải là mộng, sư phụ hắn thích hắn, cho dù không có tơ hồng cũng vẫn thích hắn.
Tục Đoạn chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy, mau chóng đi vào giấc ngủ, vệt xanh giữa trán cũng phai nhạt không ít.
Sáng sớm hôm sau, chuyện thứ nhất Quý Thính làm là đi gặp Trương Khâm xin lỗi, nói cho hắn ngày sau chỉ sợ không thể giúp hắn bao che, Trương Khâm cũng tỏ vẻ lý giải, hơn nữa nói mình cũng muốn mang người trong lòng đi khỏi nơi này.
Hai người hàn huyên hồi lâu, Quý Thính mới lưu luyến rời đi, nghĩ đến về sau không bao giờ có thể gặp lại hắn, mãi cho đến khi về đến nhà vẫn nhịn không được cảm thấy khổ sở.
Tục Đoạn hừ lạnh một tiếng: "Luyến tiếc hắn như vậy?"
"Hắn là ca ca." Quý Thính biết hắn ghen, lập tức giải thích.
Mặt Tục Đoạn lúc này mới giãn ra, nắm tay nàng nói: "Về sau ta sẽ đối với nàng thực tốt, để nàng lại không rảnh lo nghĩ đến việc ở bên nam nhân khác."
Quý Thính cười, dựa vào người hắn, hai người cười đùa một lát, sắc mặt Tục Đoạn đột nhiên phai nhạt xuống.
"Làm sao vậy?" Quý Thính hiện tại vừa thấy hắn muốn tức giận thật có chút khẩn trương.
Tục Đoạn trấn an cười cười: "Không có việc gì, có cố nhân tới, ta đi gặp một chút."
"Muốn ta đi cùng không?" Quý Thính khẩn trương nắm lấy tay hắn, tuy rằng nàng có chút sợ hãi, nhưng vẫn không yên tâm để hắn rời đi một mình.
Tục Đoạn hơi hơi lắc lắc đầu, rút ra tay đi ra. Ra đến bên ngoài nhìn thấy Thương Lục, sắc mặt của hắn hoàn toàn phai nhạt xuống dưới: "Ngươi lại muốn tới khuyên nhủ ta?"
"...... Chính ngươi quyết định, ngươi không hối hận thì được rồi." Thương Lục sắc mặt tái nhợt như là bị thương, hắn ném một bình sứ nhỏ cho Tục Đoạn, "Đây là Trích Phàm Lộ, người phàm uống vào đảm bảo một đời vô bệnh vô lo, là cho sư phụ,
ta đi trước."
Hắn nói xong liền tập tễnh bỏ đi, Tục Đoạn nhíu mi lại, nhịn không được nói: "Tơ hồng cùng việc kiếp trước, ta đã nói tất cả cho sư phụ, cũng đã cởi xuống dây tơ hồng, sư phụ vẫn thích ta, cho nên không tính là ta lừa nàng."
Thương Lục dừng một chút, không rõ ý vị hàm hồ một tiếng.
"Còn có, sư phụ nói nàng mặc dù sau này trở lại làm thượng thần cũng sẽ không giận ta, nói không chừng, nói không chừng còn sẽ thích ta giống như hiện tại." Tục Đoạn cũng không biết vì sao mình phải cùng Thương Lục nói lời này, tựa hồ chỉ là chia sẻ niềm vui sướng của mình cùng người thân.
Thương Lục mím môi, hơi thở dài: "Hiện giờ sư phụ bất quá chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tám tuổi, lời nàng nói thật sự có thể đại biểu thượng thần Quý Thính sống mấy vạn năm sao?"
"...... Ta tin tưởng nàng." Mặc kệ chuyển thế hay không sư phụ vẫn là sư phụ, lời sư phụ nói vẫn là lời sư phụ nói, hết thảy đều không thay đổi, hắn nguyện ý tin tưởng.
Lời nói đã đến nước này, tựa hồ không còn gì có thể thuyết phục được nữa, Thương Lục trầm mặc nhắc nhở: "Một đời này sư phụ chỉ là một người phàm, sẽ có sinh lão bệnh tử, bệnh tật thì có thể dùng Trích Phàm Lộ này tránh được, những thứ khác thì lại không thể, khi ngươi làm bạn với nàng nên nhớ biến hóa dung nhan già cả theo thời gian, ở bất kỳ thời điểm nào cũng phải già hơn nàng một ít, nữ tử để ý nhất là dung mạo, nếu thấy chính mình già đi nhưng người mình âu yếm vẫn trẻ tuổi, chỉ sợ sẽ thương tâm."
Tục Đoạn trầm mặc: "Đã biết."
Thương Lục há miệng thở d.ốc, tựa hồ không còn gì để nói thêm, yên lặng rời đi.
Tục Đoạn nhìn bình sứ trong tay một hồi, rốt cuộc cầm đi tìm Quý Thính. Quý Thính ăn xong cảm thấy thân thể thật nhẹ, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là dược thần tiên gì, lại tốt như vậy."
"Xác thật rất khó tìm." Loại đồ vật này đối với người tu tiên vô dụng, lại chỉ ở nơi cực nam mới có, rất ít người sẽ nguyện ý mạo hiểm sinh mệnh đi kiếm mang về.
"Là cố nhân chàng đưa tới sao?"
"Ừ." Tục Đoạn nói, duỗi tay xoa mặt nàng.
Quý Thính tưởng tượng đến việc hắn không đi nữa, cười đến đôi mắt cong cong, dựa vào lòng ngực hắn một lát, nhỏ giọng hứa hẹn: "Sau này ta chắc chắn vẫn luôn đối tốt với chàng, tuyệt đối sẽ không chọc chàng tức giận." Tục Đoạn vừa giận lên sẽ mất đi lý trí, nàng nhất định phải thật tâm đối tốt với hắn mới được.
Tục Đoạn cười nhạt: "Nàng chỉ cần đừng thích làm chuyện đó với người khác, còn thì đối với ta như thế nào, ta đều sẽ không sinh khí."
"Thật sự?" Quý Thính nhướng mày.
Tục Đoạn trịnh trọng gật gật đầu, Quý Thính suy nghĩ một chút, hôn lên môi hắn: "Vốn dĩ muốn thử xem, nhưng rốt cuộc luyến tiếc."
Tục Đoạn được nàng nói ngọt, vui sướng đến mắt cong lên, ôm người vào trong lòng ngực luyến tiếc không muốn rời.
Lá cây từ từ rụng xuống, rồi lại mọc ra lá mới, những cây non cũng dần dần cao lớn lên.
Trong nhà nha hoàn hầu hạ gã sai vặt càng ngày càng ít, đến khi người cuối cùng rời đi, Quý Thính đã hơn ba mươi tuổi. Không có người khác quấy rầy, việc vặt trong nhà chỉ cần đầu ngón tay Tục Đoạn điểm nhẹ liền có thể giải quyết, nhật tử ngược lại càng thêm tự tại.
Chỉ có một chuyện không tốt lắm, đó là ở cùng với Tục Đoạn lâu như vậy Quý Thính trước sau vẫn không có hài tử, nàng đã tới từng này tuổi rồi, bụng vẫn không có động tĩnh gì.
Quý Thính trong lòng sốt ruột lại áy náy, hơn nữa gần đây luôn có người nhân lúc Tục Đoạn không có nhà tới tìm, muốn đem cô nương thân thích nhà mình nhét vào nhà nàng, mỹ danh rằng giúp nàng nối dõi tông đường. Mới đầu nàng còn ném người ra ngoài, nhưng dần dần cũng nhịn không được trở nên dao động.
Rốt cuộc sau một ngày hoan hảo, Quý Thính mồ hôi nhỏ giọt nằm bên gối, ghé mắt nhìn đến thái dương Tục Đoạn xuất hiện một sợi tóc bạc, đột nhiên nghẹn ngào.
"Vừa rồi bị đau?" Tục Đoạn có chút khẩn trương.
Quý Thính khổ sở lắc lắc đầu, hoãn hoãn sau, mở miệng: "Tục Đoạn, chàng có tóc bạc."
"Đều nói nam nhân mau già hơn nữ nhân, hiện giờ ta đã hơn ba mươi, tự nhiên có tóc bạc." Tục Đoạn khẽ cười.
Quý Thính ôm lấy cổ hắn: "Nhưng mà chàng không phải người tu tiên sao, như lúc trước chàng có nói, đáng lẽ vẫn luôn trường sinh bất lão mới đúng."
Tục Đoạn lặng im một chút, trên mặt hiện lên tia xấu hổ: "Thiên Ngữ Đan của ta mất đi hiệu lực, cho nên ta cũng sẽ già."
"Đó có phải chàng cũng sẽ giống người phàm, có một ngày sẽ chết sao?" Quý Thính cắn môi, hiện giờ đã 30 tuổi khuôn mặt nàng nhiều thêm một tia vũ mị, khi làm động tác này luôn thật bắt lấy lòng người.
Ánh mắt Tục Đoạn tối sầm xuống, xoay người ấn nàng lên giường: "Sẽ chết, cho nên hiện tại còn có thể hoạt động, muốn làm thật nhiều chút việc yêu thích."
"......"
Ý nghĩ Quý Thính vừa nảy ra lại bị hắn động tay động chân không quy củ quấy rầy, đến khi nàng nhớ tới muốn nói chuyện gì đã nằm liệt trong lòng hắn.
"Hôm nay cảm xúc nàng có chút không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tục Đoạn thấp giọng hỏi.
Quý Thính sửng sốt, lúc này mới hiểu ra hắn không phải là không phát hiện. Ngập ngừng một lúc nàng mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã ở bên nhau mười mấy năm, mấy năm nay chàng, chàng ngày ngày cày cấy, ta nơi này lại trước sau lại không xuất hiện động tĩnh gì, ta đối với chàng rất áy náy."
Tục Đoạn sửng sốt một chút: "Nàng muốn hài tử?"
"Ta có lẽ là sẽ không thể sinh." Quý Thính khổ sở rũ mắt, hai người đều nỗ lực như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, tất nhiên là do nàng không tốt.
Tục Đoạn bật cười: "Nghĩ đến chuyện này để làm gì, nàng là thượng thần chuyển thế, một đời này lại không có duyên với con cái, tự nhiên là không thể sinh."
"...... Cho nên ta thật sự không thể sinh." Quý Thính càng thêm khổ sở.
Tục Đoạn ngập ngừng, chân tay luống cuống nhìn nàng: "Có ta còn chưa đủ sao? Nhất định phải có hài tử?"
Quý Thính miễn cưỡng cười cười: "Chàng và ta đều sẽ chết, nếu có hài tử nói không chừng có thể nối dõi tông đường, còn có thể chăm sóc chúng ta lúc tuổi già, sinh hài tử là chuyện trọng đại nhất của người phàm, có đôi khi còn quan trọng hơn so với ấm no."
Tục Đoạn không lý giải được, hắn nhăn mày lại, từ khi hắn sinh ra đã được dưỡng ở Thần Điện, đối với chuyện này đó dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy hắn và Quý Thính hai người bên nhau cả đời như vậy là đủ rồi, hoàn toàn không cần thiết có hài tử.
Quý Thính nhìn ánh mắt hắn khó hiểu, buông tiếng thở dài, Tục Đoạn không rõ chuyện này, nàng lại không thể đã minh bạch còn giả bộ hồ đồ, cho nên ——
"Cháu gái của thím Chu năm nay vừa tròn mười tám, ta đã thấy qua, thập phần thanh tú, tính tình cũng thực tốt, nàng nói nguyện ý làm thiếp, nếu không chúng ta......"
"Quý Thính, nếu nàng nói thêm gì nữa, ta sẽ tức giận." Tục Đoạn bình tĩnh ngắt lời nàng.
Quý Thính nhớ tới nhiều năm trước lần đó hắn mất đi lý trí, sợ tới mức lập tức im tiếng. Lúc đó mình trẻ tuổi thân thể còn tốt, mới có thể miễn cưỡng chịu đựng chuyện kia mấy ngày, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nàng thật muốn chết sớm.
Tục Đoạn nhéo mặt nàng một chút, bởi vì trong lòng hơi giận nên nhịn không được dùng chút sức lực, nghe Quý Thính kêu đau vội vàng buông ra, có chút hối hận xoa xoa mặt cho nàng. Tuy rằng động tác vô cùng nhẹ nhàng, trên mặt vẫn là khó chịu: "Nếu nàng muốn hài tử, ta sẽ nghĩ xem có biện pháp gì, hà tất lại muốn nhục nhã ta?"
"Ta không có......" Quý Thính vừa nghe hắn dùng đến từ "nhục nhã" này, tức khắc kinh hoảng mở to mắt.
Tục Đoạn bất mãn: "Muốn ta ở cùng với nữ nhân khác, còn không phải là nhục nhã ta? Thính nhi, ta chỉ cần nàng, cái gì hài tử thiếp thất, ta toàn bộ nghĩ cũng không muốn nghĩ, nối dõi tông đường nàng cũng không cần suy nghĩ, nếu nhất định phải tìm người để lo hậu sự khi chúng ta chết đi thì ta sẽ tìm cách."
Quý Thính nghe vậy không dám nói tiếp nữa, thấy hắn tựa hồ còn giận dữ, nàng nhanh nhanh vùi vào lòng ngực hắn làm nũng, Tục Đoạn lúc này mới cảm thấy tốt lên.
Ngày hôm sau dắt về cho nàng một con heo nhỏ.
Nhìn con heo nhỏ chỉ lớn bằng hai cái chén, Quý Thính kinh ngạc nhìn Tục Đoạn, Tục Đoạn lập tức nói: "Đây là linh heo, nuôi dưỡng một thời gian lâu, sẽ biến ảo thành hình người, đến lúc đó nó có thể giúp chúng ta lo hậu sự."
"......" Sống cùng hắn qua bao nhiêu năm như vậy, Quý Thính vẫn ngẫu nhiên bị hành vi của hắn làm cho khiếp sợ.
Quý Thính khó xử nhìn con heo: "Sẽ nuôi bao lâu?"
"Mười năm đi."
"Nó lớn thành một con heo to chứ?" Quý Thính lại hỏi.
Tục Đoạn lập tức lắc đầu: "Loại linh heo này nhỏ, sao lại lớn như vậy, nuôi mười năm cũng sẽ không lớn bao nhiêu, ăn cũng không nhiều lắm, tính ra còn bớt việc."
Quý Thính nuốt nước miếng, cẩn thận vươn tay ra hướng tới con heo, heo lập tức như con chó con ngửa bụng lên cho nàng sờ, Quý Thính lập tức vui vẻ: "Còn chơi khá hay, trước hết mặc kệ nó có thể biến thành người hay không, cứ nuôi như vậy đi."
Vì thế linh heo Viên Viên bắt đầu được nuôi trong nhà, Quý Thính khát khao trông mong nó biến thành hài tử nên cho nó ăn thật nhiều, càng ăn càng nhiều, rốt cuộc vài năm sau nhìn nó cả 600 cân, thân hình to không nói nổi, nàng chất vấn Tục Đoạn: "Không phải chàng nói nó sẽ không lớn nhiều sao?"
Tục Đoạn: "......" Con heo này là, biến dị?
Sự thật đúng có lẽ nó là biến dị, bởi vì Viên Viên không chỉ càng ăn càng phì, còn có trước sau không hóa hình, cả 30 năm qua đi, nó vẫn là một đầu thịt heo.
Quý Thính đã hơn sáu mươi tuổi, mỗi lần nhìn đến người bên cạnh Tục Đoạn càng già, nàng nhịn không được thở dài: "Có phải nuôi heo quá mệt mỏi hay không, chàng mới có thể già thành như vậy?"
"...... Heo hẳn không phải là vấn đề." Tục Đoạn thành thật trả lời.
Quý Thính trừng mắt: "Vậy vấn đề là ta?"
"Đương nhiên không phải, vấn đề chính là ta, là ta già quá nhanh so với nàng." Tục Đoạn lập tức trả lời, hiển nhiên mấy năm nay đã luyện được năng lực nịnh nọt lão bà.
Quý Thính nở nụ cười, nếp nhăn bên khóe mắt dúm dó lại, nàng nhìn con heo phì nộn vui vẻ cách đó không xa, buông tiếng thở dài: "Đáng tiếc cuối cùng ta cũng không sinh được một đứa con cho chàng."
"Đã nhiều năm như vậy, còn nghĩ đến những chuyện đó để làm gì?" Tục Đoạn không vui.
Quý Thính mỉm cười lắc đầu: "Đã thật lâu không nghĩ tới, gần đây cũng không biết vì sao lại như vậy, đột nhiên cứ suy nghĩ về hồi ức lúc xưa, có thể là đã già rồi."
Tục Đoạn nhìn đầu tóc nàng trắng hơn phân nửa, trái tim như bị kim đâm thật khó chịu, hắn trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng: "Nàng chẳng già, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là tuổi trẻ mỹ mạo."
"So với chàng, ta xác thật càng có điểm mỹ mạo." Quý Thính nhìn mặt hắn đầy nếp nhăn, nhịn không được lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Tục Đoạn: "......" Sớm biết thế hắn sẽ không biến ảo đến già như vậy, đỡ để nàng cứ ghét bỏ mình.
"Bất quá chàng có già, ta cũng thích." Quý Thính cười hì hì, đôi mắt vẫn cứ thanh triệt, nào có nửa phần già đi.
Tục Đoạn cũng nở nụ cười, nhìn nàng như thế nào cũng giống như xem không đủ.
Quý Thính duỗi eo, đứng dậy đưa heo phì về phòng ngủ, sau đó trở lại bên người Tục Đoạn, rối rắm chớp mắt một cái, hỏi: "Chàng thật sự sẽ chết sao?"
"Sợ ta chết?" Tục Đoạn ôm người vào trong lòng ngực, để không bị lộ còn cố ý làm bộ đang cố hết sức.
Quý Thính ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, sợ không cẩn thận sẽ đè hỏng bộ xương già: "Chàng đã nói ta là thượng thần chuyển thế, đời này sau khi chết sẽ trở về làm thượng thần, ta sợ khi mình làm thượng thần, chàng lại hoàn toàn không tồn tại."
Khi trước nàng nghĩ mình còn có thể ở cùng với hắn sau khi chết, nhưng nghĩ lại, không đúng nha, nếu mình biến trở về thượng thần, hắn nguyên bản là người trường sinh bất lão lại bị chết, vậy phải đi đầu thai, như thế làm sao có thể ở bên nhau được?
Tục Đoạn hơi giật mình, không nghĩ tới nàng là lo lắng vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng khó xử. Sau một lúc lâu, hắn mới nghĩ ra lý do: "Không có việc gì, chờ đến khi ta sắp chết, ta chỉ cần uống nước linh tuyền sẽ biến trở về bộ dáng lúc trẻ, đến lúc đó lại có thể ở bên cạnh nàng."
Quý Thính kinh ngạc mở to hai mắt: "Thật vậy chăng?"
"Ừ."
"Vậy ta đây an tâm," Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, nàng cười rộ lên, "Lúc trước ta vẫn luôn lo lắng về sau chúng ta sẽ bị tách ra, hiện tại biết còn có thể ở cùng nhau là được."
Tục Đoạn thâm tình nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Đến lúc đó nàng thật sự nguyện ý ở bên ta sao?"
"Tất nhiên, ta thích Tục Đoạn nhất." Quý Thính ôm cổ hắn, nhưng mới vừa ôm, biểu tình liền vặn vẹo, tiếp theo kêu r.ên lên.
Động tác nàng quá tùy ý, trong lúc nhất thời thế nhưng lại vặn xoáy eo đi.
Lại một hồi luống cuống tay chân, sau khi mời đại phu tới xem, Quý Thính được Tục Đoạn ôm về giường nghỉ ngơi. Lúc này vặn người bị thương giống như một tín hiệu, Quý Thính chính thức bắt đầu bước vào đoạn tuổi tác không còn khỏe mạnh, cho dù uống Trích Phàm Lộ sẽ không sinh bệnh, nhưng thân thể lại một ngày không bằng ngày trước.
Lại mười mấy năm qua đi, heo bọn họ nuôi vẫn không biến thành người, Quý Thính đã đi tới sinh mệnh cuối. Trước lúc lâm chung nàng bắt lấy tay Tục Đoạn suy yếu oán giận: "Rõ ràng chàng hiện tại nhìn càng già hơn ta một chút, sao lại là ta đi trước một bước?"
"Không việc gì, nhắm mắt lại liền có thể trở về làm thượng thần." Giọng Tục Đoạn thật ôn nhu.
Quý Thính cười cười: "Vốn đang rất sợ, tưởng tượng đến phải làm thần tiên, lại một chút cũng không sợ nữa...... Đợi, đợi ta đi rồi, chàng đi tìm ta nhớ rõ mang theo Viên Viên theo, ta còn chưa thấy nó hóa hình đâu."
"...... Ừ."
Mí mắt Quý Thính càng ngày càng nặng: "Đừng khổ sở, nhất định phải đi tìm ta, ta... yêu chàng, sẽ vẫn luôn yêu chàng..." Nàng còn chưa dứt lời, tay đã rũ xuống.
Tiếng lòng Tục Đoạn trong nháy mắt bị đứt, hắn nắm tay nàng yên lặng thật lâu, cho đến khi nhìn thấy thần hồn nàng bay ra, mới biến trở về bộ dáng thanh tuấn, lo liệu cho thân thể Quý Thính xong, theo thần hồn rời đi.
Quý Thính chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, cả người mình như trống không bay bay về một nơi nào đó, giây phút dung hợp với thân thể, ý thức đột nhiên trở về, ký ức vạn năm cũng trào ra. Nàng mở to mắt, rồi bụm mặt nức nở một tiếng ——
Nàng thế mà ở lúc chuyển thế lại thông đồng với nam chủ, như vậy sao lại không làm thất vọng nam phụ?
* Tác giả có lời muốn nói:
Xuyến Nhi: Muốn có con? Cho nàng nuôi heo đi.
2
Quý Thính:???