Editor: Linh
Vệ Anh đứng tại chỗ bình ổn lại tâm tình ngũ vị tạp trần của bản thân, mấp máy môi nhìn về phía Văn thái y, “Văn thái y có xác định không?”
Văn thái y lập tức lộ ra bộ dáng bị vũ nhục, “Hoàng thượng, cựu thần ba tuổi đã bắt đầu phân biệt thảo dược, mười tuổi đã theo gia phụ đi chung quanh hành y, lần lượt nếm bách thảo. À đúng rồi, nói đến gia phụ thì không thể không nhắc tới bộ [Thần nông du lịch ký] mà ông sáng tác, bên trong ghi lại kỹ càng…”
“Văn thái y, ông nói nhiều như vậy, câu nào là câu trả lời vấn đề của Trẫm?” Vệ Anh sắc mặt trầm xuống, không kiên nhẫn ngắt lời thao thao bất tuyệt của Văn thái y.
Văn thái y đưa tay lên vuốt râu, hiển nhiên là rất không cao hứng vì bị ngắt lời, “Hoàng thượng, cựu thần hành y đã hơn mười năm, chưa bao giờ có một lần chẩn sai.”
Vệ Anh nghe ông nói như vậy, tay vẫn luôn nắm chặt ở sau lưng rốt cục nới lỏng.
Văn thái y là nguyên lão tam triều, tuy rằng nay tuổi đã cao, nhưng luận y thuật, ở trong cung không người có thể vượt qua. Hơn nữa, ông am hiểu nhất chính là phụ khoa.
“Lý công công.” Vệ Anh giọng lạnh hơn băng, lộ ra chút căng thẳng, lại mang theo mấy phần vui sướng không che giấu được.
Lý công công đứng ở phía sau Vệ Anh nghe được, nhanh chóng lên tiếng, “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Vệ Anh nói: “Cung nhân và chư vị thái y trong cung Trường Nhạc, tất cả đều có thưởng.”
“Vâng.”
Chúng thái y nghe lời ấy, cảm động đến nước mắt đều muốn rơi xuống. Vốn cho là công việc rơi đầu, không nghĩ tới chẳng những đầu được bảo vệ, còn long tâm đại duyệt.
Cuộc sống, chính là khắp nơi tràn ngập kinh hỉ!
Mọi người nhất trí quỳ xuống tạ ơn, Vệ Anh lại lo lắng truy hỏi: “Văn thái y, có cần phải mở cho Hoàng hậu mấy thang thuốc an thai không?”
Văn thái y liếc Vệ Anh một cái, “Thuốc dưỡng thai đương nhiên là phải có, có điều quan trọng nhất vẫn là Hoàng thượng phối hợp.”
“Hử?” Vệ Anh theo bản năng nhướng mày, “Trẫm phải phối hợp thế nào?”
Văn thái y nói: “Hoàng thượng không lại gần thân thể Hoàng hậu là được.”
Vệ Anh: “…”
Nhìn dáng vẻ không tình nguyện này của Hoàng thượng, Văn thái y trong lòng mười phần thoải mái, “Chuyện khuê phòng của Hoàng thượng cựu thần vốn không nên hỏi đến, có điều vừa rồi khi cựu thần bắt mạch cho Hoàng hậu phát hiện, thân thể Hoàng hậu cực kỳ suy yếu, là… Làm cho.”
Văn thái y vừa dứt lời, mọi người trong điện đều cúi đầu giả vờ chính mình không nghe thấy lời Văn thái y nói.
Lúc này vẫn như cũ có thể làm như không xấu hổ có lẽ cũng chỉ có một mình Hoàng thượng.
Văn thái y nhìn thoáng qua Hoàng thượng một cái, tiếp tục nói: “Thai nhi trong bụng Hoàng hậu đã hơn nửa tháng, lần này mặc dù may không có việc gì, nhưng không phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy.”
Vệ Anh con ngươi di chuyển, nghiêm mặt nói: “Trẫm biết rồi.”
Đối thái độ phối hợp của Hoàng thượng, Văn thái y rất hài lòng. Ông lại giao đãi cho Hoàng thượng một số điều quan trọng cần chú ý, liền cùng mấy vị thái y lui xuống kê thuốc cho Hoàng hậu.
Vệ Anh cho mọi người lui ra, sau đó liền đi đến bên giường nhìn Ôn Ly đang ngủ say. Sau một lúc lâu mới phân phó Lý công công đứng phía sau: “Triệu tập mọi người trong cung Trường Nhạc đến ngoại điện.”
Vệ Anh giọng trầm thấp lại không mất uy nghiêm, Lý công công con ngươi khẽ động, cung kính lĩnh mệnh đi xuống.
Chỉ mới một lát, tất cả cung nhân trong cung Trường Nhạc đã có tổ chức có kỷ luật xếp thành hai hàng, chờ Hoàng thượng sủng hạnh, à không, là dạy dỗ.
Vệ Anh chậm rãi đi vào trong điện, ánh mắt sắc bén như đao đảo qua tất cả những người có liên quan, sau đó lạnh lùng mở miệng, “Các ngươi cũng biết, chủ tử của các ngươi là ai?”
Mọi người ngẩn người, vừa định trả lời thì lại bị Vệ Anh lên tiếng đánh gãy: “Nghĩ kĩ rồi hãng trả lời.”
Vì thế mọi người hơi hơi há miệng ra lại ngượng ngùng nhắm lại.
‘Các người đều là những người ở trong cung này nhiều năm, quy củ trong cung thì không cần Trẫm phải nói cho các ngươi biết nữa, các ngươi chỉ phải nhớ kỹ, mệnh của các ngươi là chung một chỗ với Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu ra cái gì ngoài ý muốn, tất cả các ngươi đều khó chối tội này!”
Cung Trường Nhạc to như vậy lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng nói của Vệ Anh vừa mới dứt, cùng khí phách của lời nói đó quanh quẩn trong đại điện.
Nhóm cung nhân tất cả đều cúi đầu, riêng có đăm chiêu lắng nghe Hoàng thượng răn dạy.
Vệ Anh nói xong những lời này, ánh mắt lạnh lùng lại quét đến trên người tứ đại cự đầu cung Trường Nhạc — Hồng Nhị Lục La Phương Lăng Phương Tiêu, bốn người trong lòng lập tức lộp bộp.
“Bốn người các ngươi là cung nữ bên người Hoàng hậu, ngày thường ẩm thực sinh hoạt cũng là các ngươi phụ trách, nếu Hoàng hậu ra nửa đường rẽ, mặc kệ có liên quan đến các ngươi hay không, các ngươi đều phải chết.”
Hoàng đế lời vừa nói ra, không chỉ đám người Hồng Nhị sắc mặt trắng bệch, liền ngay cả các cung nữ thái giám đều bị dọa ra một người mồ hôi lạnh.
“Nô tì chắc chắn tận lực chiếu cố Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng thượng yên tâm!” Bốn người nhất tề quỳ xuống, trong giọng nói hoàn toàn là cúc cung tận tụy và quyết tâm chết cũng không từ.
“Nô tài/nô tì thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng hậu nương nương, tuyệt không hai lòng!” Cung Trường Nhạc tất cả đều quỳ xuống, người người đều liều mạng tỏ vẻ bản thân trung tâm.
Vệ Anh mắt lạnh nhìn người quỳ trên đất, trầm giọng nói: “Các ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời mình nói hôm nay, bằng không đợi đến một ngày đầu các ngươi rơi xuống, cũng đừng trách Trẫm tâm ngoan thủ lạt!”
“Hoàng thượng dạy bảo, nô tài nhất định khắc trong tâm khảm!”
Lý công công nhìn cung nữ thái giám liên quan run run trên mặt đất, trong lòng rơi nước mắt đồng tình với bọn họ. Nếu ai nhát gan, chỉ sợ sớm đã bị Hoàng thượng dọa hỏng.
Vệ Anh có thế này mới ân chuẩn bọn đứng dậy, bản thân lại lập tức đi vào trong tẩm cung của Hoàng hậu.
Lý công công vẫn giữ ở trong điện, ánh mắt dạo qua chúng người trong điện một vòng, giọng nói lanh lảnh ngày thường lúc này lại thêm mấy phần thâm trầm, “Đừng trách tạp gia không nhắc nhở các ngươi, tì khí của Hoàng thượng chúng ta không tốt lắm đâu. Nếu các ngươi cho rằng lời Hoàng thượng vừa nói chỉ là để hù dọa các ngươi, vậy thì hoàn toàn sai rồi. Hoàng thượng có bao nhiêu sủng ái Hoàng hậu, tin rằng các ngươi biết rõ hơn cả tạp gia, nếu Hoàng hậu và tiểu
hoàng tử trong bụng có gì sơ suất, không riêng các ngươi, mà ngay cả cái đầu trên cổ tạp gia cũng không giữ được!”
Mấy người vừa từ trên đất đứng dậy lại bị những lời này của Lý công công dọa trở về, “Nhóm nô tài nhất định ghi nhớ Lý công công dạy bảo!”
Lý công công vừa lòng hừ hừ hai tiếng mới thả bọn họ đi làm việc.
Tin Hoàng hậu có thai trong thời gian ngắn nhất đã truyền đi khắp hậu cung. Mà bản nhân Hoàng hậu, có lẽ là người cuối cùng biết được.
Ôn Ly nằm trên giường thẳng mê man đến sau giữa trưa mới từ từ tỉnh lại. Vừa tỉnh lại liền thấy Vệ Anh một tay chống đầu, nằm nghiêng một bên nhìn mình.
“Tỉnh rồi hả?” Ôn Ly vừa mới động, Vệ Anh liền khẩn trương hỏi.
Ôn Ly chớp chớp ánh mắt còn phiếm hơi nước, nhìn Vệ Anh nói: “Sao chàng vẫn còn ở đây?” Hoàng thượng không phải đều là nhật lý vạn kỵ à?
Vệ Anh từng chút từng chút cúi người, cúi người ở bên tai Ôn Ly nhẹ giọng hỏi: “Ly Nhi, đói không?”
Ôn Ly chưa ăn trưa, đương nhiên sẽ cảm thấy đói, vì thế nàng thành thật gật đầu.
Vệ Anh mím môi cười nhẹ một tiếng, thanh âm như rượu ngon lâu năm, hương thuần mà lại say lòng người, “Hai người đương nhiên sẽ đói.”
Ôn Ly không hiểu nghiêng đầu, “Hai người.”
“Ừ.” Vệ Anh giống như thở dài ừ một tiếng, tay trái chậm rãi trượt đến bụng Ôn Ly, “Ở đây có một cái.”
Ôn Ly sửng sốt, con người trong nháy mắt biến đổi mấy lần, “Có ý gì?”
Thanh âm Ôn Ly mang theo chút run run, Vệ Anh trấn an hôn lên đôi môi màu hồng nhạt của nàng, “Ly Nhi không phải đã đồng ý vì ta có thai thêm một đứa nữa hay sao?”
Ôn Ly thầm bình ổn trái tim đang kịch liệt nảy lên, nhép nhép miệng, nhẹ giọng hỏi: “Thành công sao?”
Vệ Anh nhịn không được cười ra tiếng, gãi gãi chóp mũi Ôn Ly, “Thành công rồi.”
Tuy rằng trong mắt Vệ Anh chứa đựng nhu tình mật ý, nhưng lúc này suy nghĩ của Ôn Ly chỉ có một — mùa xuân ta gieo rất nhiều mầm móng, mùa thu, rốt cục kết ra một quả nhân sâm.
Lão sư nói đúng, chỉ cần nỗ lực cày cấy là nhất định sẽ có chỗ thu hoạch!
Gương mặt Ôn Ly rõ ràng là đang xuất thần, nhưng lúc này nhìn vào trong mắt Vệ Anh lại là mềm manh ngọt cười. Con ngươi hắn trầm trầm, cầm lấy bàn tay đang đặt bên người của Ôn Ly lên, cùng nàng mười ngón đan xen, “Ly Nhi, lần này ta tuyệt đối sẽ không lại để hai người xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”
Có chút sai lầm, chỉ cần phạm một lần đã đủ để hối hận cả đời.
Ôn Ly nhìn con ngươi kiên định của Vệ Anh, khóe miệng cong cong, “Tuyệt đối sẽ không.”
Phương Tiêu vẫn luôn canh giữ ở ngoài điện đi đến, dừng bước ở chỗ cách xa mành che, “Hoàng thượng, Giang tiệp dư ở ngoài điện cầu kiến.”
Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, hỏi Phương Tiêu ngoài mành: “Gặp ai?”
Phương Tiêu nói: “Hoàng hậu nương nương.”
Trong mành im lặng một hồi, tiếp theo truyền đến thanh âm lãnh liệt của Vệ Anh, “Nói cho nàng ta, không gặp.”
Phương Tiêu chần chờ một lát, lại nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Giang tiệp dư nói nàng là phụng mệnh Thái hậu đến đây thăm Hoàng hậu nương nương.”
“Hừ.” Vệ Anh khinh thường hừ một tiếng, nói với Phương Tiêu: “Từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào đến cung Trường Nhạc cầu kiến đều không gặp, cho dù Thái hậu nương nương đến đây cũng vậy.”
Phương Tiêu trong lòng tuy rằng cảm thấy Hoàng thượng của các nàng ngậm thuốc nổ, nhưng trên mặt vẫn cung kính đáp: “Nô tì đã rõ.”
Dù sao Hoàng thượng vừa mới lên cho các nàng một khóa chính trị tư tưởng khắc sâu, Phương Tiêu tuyệt không muốn chọn khiêu chiến quyền uy của Hoàng thượng.
“Còn có, sau này nếu Thái hậu tuyển triệu, các ngươi lập tức đến bẩm báo Trẫm, vào lúc trước khi Trẫm đến, Hoàng hậu có thể không lĩnh chỉ.”
Bên này Phương Tiêu còn chưa đi, bên kia Phương Lăng lại đến, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Trình mỹ nhân ở ngoài điện cầu kiến Hoàng hậu nương nương.”
Trong mành che không có thanh âm, Phương Tiêu có một trái tim linh lung khéo hiểu lỏng người lập tức nói: “Nô tì biết nên làm thế nào.”
Phương Tiêu nói xong liền hướng Phương Lăng liếc mắt ra hiệu, hai người đồng loạt rời khỏi tẩm điện của Hoàng hậu.
Ôn Ly nằm trên giường cau mày liếc nhìn Vệ Anh một cái, “Như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu?” Không gặp phi tần khác còn chưa tính, nhưng Thái hậu dù sao cũng là mẫu thân của Vệ Anh mà. Hơn nữa, ai cũng không cho gặp, đây là tiết tấu chuẩn bị cách ly nàng à?
Vệ Anh rũ mắt nhìn Ôn Ly, thấp giọng nói: “Không chỉ như vậy, sau này các phi tần thỉnh an buổi sáng cũng phải bỏ, nàng cũng không cần đi cung Trường Thọ thỉnh an mẫu hậu.”
Ôn Ly: “…”
Nàng mím môi, không ngại học hỏi kẻ dưới nói: “Vậy ta sau này có thể gặp ai?”
Vệ Anh nói: “Gặp Trẫm là được rồi.”
…
Ôn Ly trước kia nghe qua một câu nói — ai cũng sẽ thay đổi, không phải biến tính thì chính là biến thái.
Xem ra chứng bệnh của Vệ Anh chắc là biến thái rồi.