Editor: Linh
Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân ở ngự hoa viên hàn huyên gần nửa giờ đồng hồ về vấn đề chế độ một phu một thê.
Ôn Ly dẫn chứng phong phú, dung quán cổ kim (lấy ví dụ cả ở hiện đại lẫn cổ đại), tình cảm dạt dào trình bày tính khoa học và sự tất yếu của chế độ một phu một thê, cùng lúc chứng minh chế độ chung phu đưa đến bi kịch gia đình, thảm kịch nhân gian.
Sau cùng kết luận là, cùng với ở trong cung một mình trông phòng, không bằng sớm ngày xuất cung gả đi.
Sau khi Trình mỹ nhân nghe Ôn Ly kể lể cùng diễn thuyết hùng hồn, một đôi mắt đẹp chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Ôn Ly đầy đủ thời gian uống cạn một chén trà.
Ôn Ly cảm thấy, theo ánh mắt này đến phán đoán, đại khái ở trong mắt Trình mỹ nhân, nàng chính là một bệnh thần kinh mới ra lò.
Có điều nàng không quan tâm. Đường Bá Hổ đã từng nói, thế nhân cười ta quá điên, ta cười người kia nhìn không thấu.
Chúng ta không thể quá chú ý ánh mắt thế tục.
Vì thế Ôn Ly bình tĩnh nhìn lại Trình mỹ nhân, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Nghe Hoàng hậu nói chuyện, thật giống tinh túy thấm vào người, làm người ta được lợi không nhỏ.” Trình mỹ nhân hai mắt một lần nữa đặt lên người Ôn Ly, khóe miệng khẽ nhếch lên đứng dậy cáo từ.
Ôn Ly cũng không có giữ lại, đợi bóng hình xinh đẹp của Trình mỹ nhân biến mất sau ngự hoa viên, Ôn Ly mới mang theo Lục La trở lại cung Trường Nhạc.
Lục La nhịn một đường, cuối cùng vào lúc Ôn Ly thay quần áo hỏi: “Nương nương, chế độ một phu một thê mà người nói, là cái gì vậy?” Cái tên thật mới mẻ, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu nghe nói.
Ôn Ly từ trong gương đồng liếc Lục La một cái, “Ngươi không biết?”
Lục La lắc đầu, thành thật nói: “Không biết.”
Ôn Ly cười từ trước bàn trang điểm đứng lên, “Không biết là được rồi. Phân phó Phương Tiêu truyền lệnh đi, Hoàng thượng đến ngay bây giờ.”
“Vâng.” Tuy rằng vẫn không rõ chế độ một phu một thê trong miệng Hoàng hậu là cái gì, có điều Lục La vẫn dựa theo nương nương phân phó đi truyền lệnh.
Có điều vừa mới đi hai bước, lại bị Ôn Ly sau lưng gọi lại, “Lục La, đối thoại giữa ta và Trình mỹ nhân hôm nay không được nói với ai hết, ngay cả Hồng Nhị cũng không thể nói, biết không?”
Lục La mặc dù không rõ lời này có cái gì không thể nói, có điều Hoàng hậu nương nương đã phân phó như vậy, nàng tự nhiên là phải làm theo.
Trong điện Tử Thần, Lý công công thấy Vệ Anh có chút mệt mỏi dựa vào ghế rồng, lần nữa rót đầy nước vào trong chén trà trống không cho hắn.
“Hoàng thượng.” Lý công công lui sang một bên, nhẹ đặt bình trà trong tay xuống, “Hoàng hậu nương nương hôm nay ở trong ngự hoa viên cùng Trình mỹ nhân hàn huyên nửa canh giờ.”
Vệ Anh chỉ day day mi tâm của mình, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lý công công không chắc một chữ ừ này của Hoàng thượng rốt cục là có ý gì, vì thế cúi đầu tiếp tục nói: “Bởi vì cách quá xa nên không nghe rõ các nàng hàn huyên những gì, có điều không khí nhìn qua còn rất hòa hợp.”
Lý công công nói xong lời này, Hoàng thượng nửa buổi không có phản ứng gì, hắn nhịn, vẫn là nhịn không được, “Hoàng thượng, nô tài luôn cảm thấy, Hoàng hậu nương nương giống như là chuẩn bị làm cái gì đó.”
Vệ Anh buông tay đặt ở trên trán xuống, đứng lên nhìn Lý công công, “Hoàng hậu muốn làm cái gì thì làm là được.”
Lý công công mấp máy môi, biết mình vừa lắm mồm.
Ba ngày sau, Trình mỹ nhân đột nhiên hướng Hoàng hậu nương nuơng thỉnh từ, nói là cam nguyện xuống làm thứ dân, xin Hoàng hậu nương nương ân chuẩn nàng rời cung. Ôn Ly ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ, nói việc này còn phải xin phép Hoàng thượng mới được, bảo Trình mỹ nhân đi về trước chờ tin tức.
Trình mỹ nhân không nói gì liền đi trở về, Hoàng thượng đã sớm có ý phân phát hậu cung, nàng không cho rằng mình chủ động thỉnh từ Hoàng thượng còn cự tuyệt.
Nhưng là ngày hôm sau, Vĩnh Hòa cung lại có chuyện lớn xảy ra.
Trình mỹ nhân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, làm sợ xỉu hai tên tiểu thái giám cùng ba đại cung nữ, trải qua mấy vị thái y cùng nhau chẩn đoán, nhưng cũng không đưa ra được câu trả lời chính xác nguyên nhân nàng ta chết. Có điều căn cứ theo vài vị thái y miêu tả, Ôn Ly phán đoán Trình mỹ nhân đại khái khái là chết do cơ tim tê liệt.
Cơ tim tê liệt chết một người, dù thế nào cũng có chút tế nhị, Ôn Ly đầu tiên liền nhớ tới danh sách những người tử vong.
Sau đó Ôn Ly nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, bên trên vẫn còn bốn gương mặt sáng, Ôn Ly sóng mắt lưu chuyển, Trình mỹ nhân này quả nhiên là NPC hệ thống dùng để mê hoặc người chơi,
Lại một ngày, Giang tiệp dư cung Dục Tú cũng đột nhiên bị cơ tim tê liệt, chết trong tẩm điện của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều nói là trong cung này xuất hiện vật bẩn, các cung nữ buổi tối ngay cả muốn đi vệ sinh cũng phải tốp năm tốp ba họp thành nhóm mới dám đi.
Ôn Ly chống má ngồi trong cung Trường Nhạc, nghĩ trong hậu cung này quả nhiên có danh sách tử vong.
Tròng mắt nàng lại nhìn thoáng qua vòng ngọc trên cổ tay, lúc này chỉ còn lại ba gương mặt cười.
[Tinh! Hệ thống nhắc nhở, người chơi Giang Tâm Duyệt bỏ mình!]
Thanh âm nhắc nhở có chút chói tai của hệ thống xẹt qua màng nhĩ Ôn Ly, nàng có chút lười biếng xoa xoa lỗ tai mình, “Hệ thống, ngươi có thể khống chế chút âm lượng của mình không?”
[Người chơi, ngươi thay đổi.]
“Ừ, ta cũng cảm thấy dưới sự ảnh hưởng của Hoàng thượng, ta cũng bắt đầu trở nên biến thái.”
[…]
Tự hiểu lấy mình là chuyện tốt, nhưng da mặt dày cũng không tốt. Nhớ ngày đó khi người chơi giết chết Phạm Na Già, tối thiểu vẫn còn có chút động dung, hiện tại bỗng chốc chết hai, nàng một chút lòng trắc ẩn cũng không động, còn trách cứ thanh âm của nó quá lớn!
Con người thật sự là đáng sợ.
“Trong trò chơi người chơi chết cũng không phải sẽ thật sự chết đúng không?”
[Không ở trong phạm vi tuần tra.]
“Được rồi, nếu người chơi ở hiện đại thật sự tử vong, ông chủ công ty của các ngươi bây giờ có tốt không? Cho dù trốn khỏi sự trừng phạt của luật pháp, chẳng lẽ cũng không bị vong hồn của người chơi dây dưa đến chết à?”
[Chúng ta là thế hệ tôn trọng khoa học.]
“Nhưng ngươi cũng không phải người.”
[…]
Mặc kệ hệ thống tôn sùng khoa học hay không, dù sao đám người trong hậu cung này tuyệt đối không tôn trọng, bọn họ thậm chí ngay cả khoa học là gì cũng không biết.
Trong hậu cung liên tiếp chết hai phi tần, có thể nói là người người cảm thấy bất an, tất cả mọi người đều suy đoán người sau chết sẽ là ai. Đặc biệt cung nhân trong cung Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư, liên tục mấy ngày làm ác mộng, trong mơ luôn mơ thấy chủ tử mình quay về đòi mạng, nói mình bị chết oang uổng, vì thế trong cung lời đồn đãi ngày càng sâu, còn có người nói chính mình nhìn thấy quỷ hồn của Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư.
Ôn Ly cảm thấy, nếu bọn họ thật sự thấy được, đó nhất định là số liệu vẫn chưa được xử lý sạch.
Vì trấn áp lời đồn đại trong cung, những người nói mình có thể nhìn thấy quỷ hồn, tất cả đều bị Hoàng thượng lôi ra giết gà dọa khỉ, vì thế đại gia tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không dám nói loạn gì nữa.
Vệ Anh tuy đã dùng bạo lực trấn áp lời đồn đãi, nhưng là Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư chết quá không tự nhiên, trong lòng Vệ Anh vẫn tồn chút lo lắng. Ngược lại không phải lo lắng hai người đến tột cùng là chết như thế nào, mà là lo lắng an nguy của Ôn Ly.
Hắn tự nhiên là không tin quỷ thần, hai người cũng rõ ràng không có bệnh truyền nhiễm gì, nhưng chỉ cần có chút xíu liên quan đến Ôn Ly hắn cũng phải lưu tâm nhiều hơn.
Thái y cũng không tra được gì về cái chết của hai người, Vệ Anh cũng không có ý tra rõ việc này, đối ngoại cũng chỉ tuyên bố hai người mắc bệnh hiểm nghèo đột tử.
Trình mỹ nhân vốn xuất thân thấp hèn, Giang tiệp dư thì do Giang gia thật sự mất đi hậu trường, cho nên tuy rằng đại thần trong triều đều cảm thấy việc này tất có kỳ quái, nhưng lại không có ai đứng ra thay hai người xuất đầu, tóm lại Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.
Khi Vệ Anh đi đến tẩm điện của Ôn Ly, Ôn Ly vẫn đang chống má ngồi trước bàn trầm tư.
Từ phía sau ôm lấy Ôn Ly, Vệ Anh vùi đầu lên hõm vai Ôn Ly, thật sâu ngửi một cái, “Ly Nhi đang nghĩ gì vậy?”
Ôn Ly quay mặt nghiêng đầu nhìn Vệ Anh, chớp chớp mắt, “Ta đang nghĩ Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư là chết như thế nào.”
Vệ Anh cởi bỏ cúc áo trên cổ Ôn Ly, vén cổ áo nàng ra, cúi đầu hôn lên cổ nàng không nói gì.
Ôn Ly ngẩng đầu, hơi thở có chút bất ổn, “Vệ Anh, chàng không có việc gì muốn hỏi ta sao?”
Vệ Anh tay thuần thục trượt vào trong váy áo Ôn Ly, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng nàng, “Ly Nhi muốn nói cái gì ta liền nghe cái đó.”
Cảm giác ngực mình bị sờ, trong lòng Ôn Ly hơi quẫn, như thế này bảo người ta nói chuyện thế nào!
“Vệ Anh, chúng ta có thể tập trung nói chuyện không?” Ôn Ly nhìn quần áo trên người càng ngày càng ít, trong lòng thập phần phiền muộn. Vệ Anh đối thân thể nàng tựa hồ càng ngày càng không muốn xa rời, mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ giở trò, sau đó cuối cùng phát triển thành thuyền diễn.
[Tinh! Cái này là theo độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi càng cao, lực hấp dẫn đối Hoàng thượng ngày càng trí mạng!]
Ôn Ly cảm thấy cách nói này của hệ thống rất đúng trọng tâm, bởi vì lại tiếp tục chơi nữa, thật sự sẽ trí mạng.
Vệ Anh ôm Ôn Ly vào trong ngực, bàn tay to không ngừng vuốt ve trên da thịt non mịn của nàng, “Nhưng là cũng không quan tâm các nàng chết như thế nào.”
Vệ Anh trả lời làm trong lòng Ôn Ly đột nhiên thấy buồn bực, “Có phải chàng cảm thấy là ta hại chết các nàng không?”
Tay đang không ngừng dao động trên người Ôn Ly của Vệ Anh rốt cục hơi ngừng, “Ly Nhi tại sao phải hại chết các nàng?”
Ôn Ly mím môi, không có trả lời. Vệ Anh xoay người áp Ôn Ly xuống thân, tầng thảm nhung trên giường bay lên mấy cây lông mao mềm mại, khiến Ôn Ly nhịn không được muốn hắt hơi.
Vệ Anh vùi đầu ở bên tai Ôn Ly, thanh âm trầm thấp, “Ly Nhi, trên đời này người ta quan tâm nhất, chỉ có nàng.” Trước bất luận Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư có phải do Ôn Ly hại chết hay không, cho dù thật là nàng hại chết, nàng làm như vậy cũng là vì hắn.
Tựa như phía trước Vệ Anh nói với Lý công công, Ôn Ly muốn làm gì thì làm cái đó là được, nàng là Hoàng hậu của hắn, hắn nguyện ý cho nàng tất cả mong muốn.
Ôn Ly nháy nháy con mắt, nhìn người trên thân, “Có thể thêm cả Thang Viên vào không?”
Vệ Anh nhẹ giọng cười, bàn tay to theo cánh tay trắng mịn của Ôn Ly trượt vào lòng bàn tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, “Không những vậy…. Lại thêm một Nguyên Tiêu đi?”
Ôn Ly nhíu nhíu mày, “Nguyên Tiêu là ai?”
“Đương nhiên là đệ đệ của Thang Viên.”
Ôn Ly: “…”
Hoàng thượng, ngài là đang nói chuyện cười lạnh à?
Có điều Hoàng thượng nói liền làm, rất nhanh liền khí thế ngất trời triển khai hoạt động tạo ra Nguyên Tiêu, vì thế trong tẩm điện trống rỗng, lại là một hồi cờ bay phấp phới.
Ôm Ôn Ly nằm ở trên giường, Vệ Anh có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn chậm rãi du tẩu trên thân thể không mảnh vải của Ôn Ly.
Ôn Ly cánh tay mềm nhũn vòng qua Vệ Anh, đầu tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ từ trong lồng ngực hắn truyền tới, “Vệ Anh…”
“Hả?” Vệ Anh lười biếng lên tiếng trả lời, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.
Thật ra, sự tình là như thế này.
Chương 75. Ở trên.
Editor: Linh
Ngày đó Ôn Ly mặc dù có thể ở trong ngự hoa viên hàn huyên với Trình mỹ nhân về vấn đề một phu một thê, chủ yếu là bởi vì nàng đã không cần bại lộ thân phận người chơi của mình.
Thân là Hoàng hậu, bất kể nàng có phải người chơi hay không, đều đã là một chướng ngại vật đối những người còn lại, vì thế Ôn Ly quyết định dùng mình làm mồi đến dẫn những người khác mắc câu.
Nàng không xác định người tới nhất định là Trình mỹ nhân, nhưng Trình mỹ nhân dù sao cũng là người thứ nhất nhịn không được hầm canh cho Hoàng thượng, cho nên tính khả năng nàng là lớn nhất.
Mà Trình mỹ nhân cũng là người tuyển chọn lý tưởng nhất cho cả kế hoạch của Ôn Ly.
Trình mỹ nhân không thể nghi ngờ là một người thông minh, từ lúc nàng vẫn còn là Lương đệ của Thái tử trước, thì đã nhìn ra Thái tử ngồi không chắc vị trí này, quả quyết quăng Thái tử rồi đến trận doanh của Vệ Anh. Còn nữa, trước sự việc sảy thai chưa được giải quyết, nói rõ là có người hãm hại Ôn Kỳ, mà người có khả năng hãm hại Ôn Kỳ nhất, có khả năng nhất đó là Trình mỹ nhân.
Bởi vì Trình mỹ nhân rất rõ, sau này nếu muốn dựa vào Vệ Anh, vậy đứa nhỏ đó bất luận như thế nào đều không thể giữ lại.
Trước kia Ôn Ly vẫn cảm thấy một loạt hành động đó của Trình
mỹ nhân đều là vì nàng ta là người chơi, cho nên phải hoàn thành nhiệm vụ làm Hoàng hậu.
Thẳng đến khi hệ thống xác nhận Hồng Nhị là người chơi.
Khi Ôn Ly một lần nữa nhìn kỹ lại mấy người trong hậu cung, phát hiện một loạt hành động đó của Trình mỹ nhân, chỉ là bởi vì nàng có lối suy nghĩ bị giới hạn.
Trình mỹ nhân xuất thân cũng không tốt, được Thái tử coi trọng đón vào cung, lên làm Lương đệ. Từ đó về sau vòng sinh hoạt của Trình mỹ nhân liền bị giới hạn tại trong nội cung này. Làm một nữ nhân không có gia thế bối cảnh, Trình mỹ nhân duy nhất có thể dựa vào chính là nam nhân của nàng.
Đáng tiếc Thái tử lại là một hàng không chịu thua kém.
Nếu như Thái tử bị đổ, Trình mỹ nhân ở trong cung liền không có nơi sống yên ổn. Cho nên nàng mới có ý xấu đến trên đầu Vệ Anh.
Ôn Ly cảm thấy, Trình mỹ nhân có lẽ cũng không thích Vệ Anh, tựa như nàng ta cũng không thích Thái tử, nàng ta mong muốn, chỉ đơn giản là có một nơi để sống yên ổn. Vệ Anh đúng lúc cho nàng ta một chỗ như vậy, nhưng nàng ta vẫn lo lắng, nữ nhân trong hậu cung không có một đứa nhỏ phòng thân sao được.
Trình mỹ nhân một lòng một dạ suy nghĩ đều là làm thế nào sinh tồn trong hậu cung này, nhưng đã quên nàng thật ra còn có thể rời khỏi hậu cung này.
Vì thế Ôn Ly quyết định giúp nàng một chút.
Ngày ấy ở ngự hoa viên, Ôn Ly thật ra đã chuẩn bị ba đề tài, chia ra dùng để ứng đối Trình mỹ nhân, Giang tiệp dư cùng Tắc Á. Chế độ một phu một thê, chính là dùng để giúp Trình mỹ nhân mở ra một thế giới mới.
Khi Trình mỹ nhân phá tan suy nghĩ giới hạn, ý thức được ngoài cung mới là nơi phù hợp với lý tưởng sống yên phận của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không còn cố ý ở lại trong cung.
Đương nghiên, đó đều là giả thiết thành lập trên cơ sở Trình mỹ nhân không phải người chơi, nếu Trình mỹ nhân là người chơi, vậy với Ôn Ly mà nói cũng không ảnh hương gì, nhiều nhất chính là toi công một lần mà thôi.
Có điều trực giác của Ôn Ly xưa nay đều rất chính xác, ba ngày sau Trình mỹ nhân quả nhiên hướng Ôn Ly xin cáo từ, vì thế kế hoạch của Ôn Ly cũng thuận thế bước vào giai đoạn thứ hai.
Trình mỹ nhân cùng Giang tiệp dư có âm thầm lui tới, điểm này Ôn Ly đã sớm biết rõ.
Nên nói thế nào về Giang tiệp dư này nhỉ, Ôn Ly vốn cho rằng trải qua Thái hậu dốc lòng dạy bảo, Giang tiệp dư sớm thắp sáng đủ các loại kỹ năng, thế nào cũng nên là một tuyển thủ bảo trì bình thản khó có thể đối phó.
Hiển nhiên Trình mỹ nhân và Ôn Ly có chung một suy nghĩ, cho nên nàng ta mới nói tình cảnh Ôn Ly ở ngự hoa viên ngẫu nhiên gặp Bùi tướng quân cho Giang tiệp dư biết, cũng ám chỉ Ôn Ly cùng Bùi tướng quân có ái muội, có thể lợi dụng cái này để nghĩ biện pháp.
Trình mỹ nhân là một tay lão luyện trong việc mượn đao giết người, nhưng lần này đây nàng ta lại nhìn nhầm người. Giang tiệp dư từ đêm mới tiến cung bị Hoàng thượng bỏ lại một mình trong tân phòng, trong lòng đã dấy lên một ngọn lửa tên là ghen tị, đốt cháy chỉ số thông minh của nàng ta ngay cả bụi cũng không còn.
Mặc dù có Trình mỹ nhân cung cấp tình báo cùng Thái hậu làm hậu thuẫn, nhưng Giang tiệp dư trừ tìm đường chết thành công ra, còn lại đều rất thất bại.
Nhưng là đã dưỡng thành thói quen liên hệ tình báo với Trình mỹ nhân. Ôn Ly đã sớm nghĩ tới, giữa người chơi với người chơi có lẽ sẽ liên thủ, tuy rằng nhìn về lâu dài, vì ích lợi bọn họ cuối cùng cũng sẽ quay lưng, nhưng chỉ ngắn ngủi mà nói, các nàng vẫn có lợi ích chung.
Ví dụ như trước giết chết vị Hoàng hậu này là nàng rồi nói sau.
Đương nhiên Trình mỹ nhân cùng Giang tiệp dư sẽ không thẳng thắn nói với nhau mình là người chơi, tình báo cũng chỉ ngẫu nhiên trao đổi một lần, nhưng như vậy là đủ rồi.
Trước khi hệ thống nói Hồng Nhị là người chơi, liền ngay cả Ôn Ly cũng cho rằng Trình mỹ nhân là người chơi, Giang tiệp như trong lòng nhất định sẽ càng thêm nhận định Trình mỹ nhân chính là người chơi.
Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân đột nhiên ở trong ngự hoa viên vui vẻ nói chuyện với nhau nửa canh giờ, nhất định sẽ làm Giang tiệp dư nghi ngờ. Nếu như minh hữu của mình đột nhiên bị kẻ địch kéo đi, với Giang tiệp dư hiện tại mà nói, nhất định chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Cho nên tối hôm đó nàng ta lại cùng Trình mỹ nhân tiến hành một lần trao đổi cuối cùng.
Cuộc nói chuyện kia của Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân, không chỉ có nội dung mười phần hiện đại, liền ngay cả lựa chọn câu từ, Ôn Ly cũng không chút tị hiềm nói rất nhiều từ ngữ hiện đại. Khi Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư trao đổi, chẳng sợ dù chỉ nói ra một từ hiện đại, đều nhất định sẽ làm ý nghĩ Trình mỹ nhân là người chơi càng thêm thâm căn cố đế trong lòng Giang tiệp dư.
Cùng với để hai người bọn họ liên thủ, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế. Khi Trình mỹ nhân hướng Ôn Ly xin rời cung, Giang tiệp dư cảm thấy nếu không động thủ liền không còn cơ hội nữa.
Trong lòng nàng ta Trình mỹ nhân là người chơi thì không thể nào rời khỏi hoàng cung, nàng ta cho rằng lần này Trình mỹ nhân xin rời cung, trong đó nhất định có âm mưu gì. Nếu để Trình mỹ nhân thuận lợi rời khỏi, nói không chừng sẽ rất bất lợi cho nàng ta.
Vì thế dưới tình thế cấp bách, Giang tiệp dư lựa chọn quyết đấu với Trình mỹ nhân. Kết quả chiến đấu là, nàng ta giết chết một NPC.
Hệ thống xử lý cái chết của Trình mỹ nhân thành cơ tim tê liệt, đồng thời Giang tiệp dư giết chết NPC, dựa theo quy tắc trò chơi cũng sẽ bị hệ thống gạt bỏ. Hệ thống cũng quy cái chết của nàng ta thành cơ tim tê liệt, chỉ có điều nàng ta cùng Trình mỹ nhân cách nhau một ngày mà thôi.
Sự tình đến đây thì kết thúc, tất cả đều nằm trong thiết tưởng của Ôn Ly. Không chỉ có như vậy, bởi vì quy tắc của trò chơi là khi thời gian hết hạn, chỉ có thể còn lại một người chơi, bằng không tất cả người chơi đều bị gạt bỏ. Cho nên khi Trình mỹ nhân đến hướng nàng xin rời cung, Ôn Ly còn tưởng nàng ta là cố ý rời cung, sau đó kéo đến hết thời gian ba năm lại đến cùng nàng đồng quy vu tận.
Có điều cuối cùng sự thật chứng minh, Trình mỹ nhân quả nhiên chính là NPC, sát thủ mà Ôn Ly chuẩn bị vụng trộm phái ra cung ám sát Trình mỹ nhân căn bản không dùng đến.
Tất cả mọi việc đại khái chính là như vậy, nhưng nếu phải giải thích, căn bản không có cách nào nói rõ ràng với Vệ Anh, cho nên Ôn Ly cũng chỉ kêu Vệ Anh một tiếng liền không có câu tiếp theo.
Vệ Anh thấy Ôn Ly không có động tĩnh, chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nằm bên cạnh mình hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Ly có chút rầu rĩ lắc đầu, “Vệ Anh, chàng có cảm thấy ta rất xấu không?”
“Hả?” Đuôi lông mày Vệ Anh hơi giật giật, tay đặt ở ngang hông Ôn Ly chậm rãi trượt lên trước ngực nàng, khẽ véo một cái, “Ta cảm thấy rất tốt.”
Ôn Ly mặt đen lại, “Không phải nói chỗ này.”
“À.” Tay Vệ Anh lại theo da thịt trơn nhẵn của Ôn Ly đến giữa hai chân nàng, “Chỗ này thì tốt hơn.”
Ôn Ly: “…”
Không có cách nào trao đổi với người tinh trùng lên não.
Vì thế Ôn Ly chuẩn bị đắp chăn ngủ.
Ai ngờ Vệ Anh đột nhiên xoay người đè lên, Ôn Ly thân thể trầm xuống, mặt càng thêm đen, “Chàng không phải là rất mệt à?”
Vệ Anh dùng đầu gối tách hai chân Ôn Ly ra, lên lên gáy nàng, “Vốn thì hơi mệt, có điều vừa rồi ngửi qua hương vị của Hoàng hậu, đột nhiên lại cảm thấy tinh thần hăng hái.”
Ôn Ly: “…”
Quả đúng là tinh thần hăng hái, nhưng chỉ là cái vật bên dưới đang chọc mình kia tinh thần hăng hái mà thôi.
“Miệt mài thương thân.” Ôn Ly tận tình khuyên nhủ.
“Cho nên ta là miệt mài có kế hoạch.” Vệ Anh vẻ mặt trang nghiêm.
Miệt mài có kế hoạch là miệt mài kiểu gì. Chẳng lẽ không phải đều là miệt mài sao?
“Ừ…” Trong lúc Ôn Ly còn đang châm chọc Vệ Anh, tiểu huynh đệ của Vệ Anh đã không chút khách khí chen vào trong cơ thể nàng. Ôn Ly nhịn không được rên ra tiếng, Vệ Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người dưới thân, đặt một nụ hôn lên khóe mắt nàng, “Ly Nhi, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là tốt nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì.”
Dưới trạng thái khoảng cách gần nhau như vậy, tất cả những lời tâm tình của Vệ Anh đều có thể đưa đến hiệu quả gấp đôi. Trái tim Ôn Ly tựa hồ cũng bị Vệ Anh lấp đầy, nàng hơi híp mắt lại đánh giá người trên thân, nghĩ rằng hắn đây là đang an ủi mình sao?
Nhưng thật ra hắn có thể thay đổi tư thế an ủi, nhất định phải như vậy sao?
Vệ Anh đè nặng Ôn Ly bắt đầu chuyển động, Ôn Ly mới đầu còn có thể một bên ngâm nga một bên trong lòng nghĩ Vệ Anh đến cùng biết được bao nhiêu, nhưng là dần dần đầu nàng biến thành một khối bột nhão, hoàn toàn không thể suy xét, xem như toàn bộ đều bị Vệ Anh nắm trong tay.
Vệ Anh rất thích loại cảm giác Ôn Ly cả thể xác và tinh thần đều dưới sự điều khiển của mình, nhìn người dưới thân tùy động tác của mình không nhịn được rên lên, Vệ Anh sẽ cảm thấy càng thêm hưng phấn, chỉ có lúc này hắn mới có thể chân thật cảm nhận được, người này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới hoàn toàn đều là của mình, của một mình mình.
“Ly nhi, Ly nhi…” Vệ Anh lúc làm cái này, thanh âm luôn đặc biệt gợi cảm, làm trái tim nhỏ của Ôn Ly ngứa ngáy, hận không thể ôm Vệ Anh cắn hai cái.
Sau đó nàng thật sự làm như vậy.
Với lên đầu vai Vệ Anh, Ôn Ly há miệng cắn mạnh một cái lên vai phải Vệ Anh, Vệ Anh hét to một tiếng, dưới thân dùng sức đâm vào, lại áp Ôn Ly xuống dưới thân, “Ly Nhi, muốn tạo phản phải không?”
Ôn Ly nhân cơ hội sờ soạng ngực Vệ Anh, học dáng vẻ lưu manh nói: “Ta cảm thấy lúc nào nên để ta ở bên trên.”
Vệ Anh lập tức trợn to mắt, đối Ôn Ly cười nói: “Hóa ra Ly nhi muốn ở bên trên, Trẫm hiện tại sẽ thành toàn nàng.”
Cảnh sắc trước mắt hoa một cái, Ôn Ly đã bị Vệ Anh ôm đặt trên người hắn, cùng hắn đối mặt. Bởi vì động tác mới vừa rồi, Ôn Ly theo bản năng kêu lên tiếng, tay Vệ Anh gắt gao túm chặt eo Ôn Ly, cắn một cái lên xương quai xanh của nàng, “Vừa rồi cũng quên nói, tiếng kêu của Ly Nhi cũng rất dễ nghe.”
Ôn Ly: “…”
Cảm thụ cái chày cán bột kia không ngừng chọc mình, Ôn Ly trong lòng than thở, nàng đã sớm nên dự đoán được sẽ là kết quả này.
Đây là câu chuyện xưa về một nam nhân và nước mắt của nữ nhân.