- Ai là bố ai -
Sợ Trương Tử Dương sẽ có hành động trả thù, Hứa Hiện dựa vào tường cảnh giác bước vào lớp học.
Vừa vào lớp lại chỉ thấy có hai đến ba người ở bên trong, Hứa Hiện thu hồi sự căng thẳng, cái loại học sinh như Trương Tử Dương, đoán chừng không có khả năng tới sớm.
Hứa Hiện đến quá sớm, thật sự rất khốn khổ, dứt khoát lấy sách làm gối để ngủ đông.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hứa Hiện, Trương Tử Dương bước vào lớp học, Hứa Hiện hiếm khi thấy thật đáng mừng, Trương Tử Dương lại không giở mấy trò gian trá với cô.
Giờ học Toán, giáo viên yêu cầu phải lấy ra thước kẻ, Hứa Hiện mò mẫm tìm trong hộc bàn nhưng không thấy, cô quay đầu về phía bàn sau hỏi mượn nhưng bàn sau lại phớt lờ cô, chuyển hướng sang người ngồi bên cạnh để mượn, người bên cạnh cũng không để ý tới Hứa Hiện.
Hứa Hiện liền lập tức hiểu ra, Trương Tử Dương không dám trắng trợn giở trò với cô liền giở thủ đoạn nhỏ khiến bạn học cũng không để ý tới Hứa Hiện, xem ra thước kẻ biến mất cũng là do Trương Tử Dương giở trò quỷ.
Hứa Hiện cảm thấy mấy hành động của Trương Tử Dương quả thực rất ấu trĩ, cô lấy khuỷu tay đẩy đẩy tay Trâu Huy, bàn bạc: "Cho tôi mượn thước của cậu một chút.
"
Trâu Huy lắc đầu, ủy khuất nhìn về phía Trương Tử Dương đang không ngừng theo dõi cậu, cự tuyệt nói: "Tôi không có.
"
Hứa Hiện nhìn về phía chiếc thước kẻ đang được cậu ta để trên bàn, trầm tư suy nghĩ ba giây, cho rằng cô mù rồi đúng không?
Kết cục của việc không mang theo thước trong giờ học toán chính là bị giáo viên phê bình thẳng mặt, phạt đứng dậy làm bài học.
Hứa Hiện không muốn học, nội dung giáo viên đang giảng, cô đã từng mở sách ra ôn tập một chút liền có thể thuộc lòng.
Quạt điện trên đỉnh đầu xoay kêu phần phật, âm thanh thôi miên của giáo viên quanh quẩn trong phòng học, lại thêm cuối hè nóng bức trầm lắng làm cho con người ta buồn ngủ.
Thước ba góc để dạy học cộc một tiếng lên trên chỗ Hứa Hiện, cô giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy trên khuôn mặt của giáo viên dạy toán đầy những nếp nhăn nổi giận đùng đùng, tầm mắt chiếu thẳng vào Hứa Hiện.
"Em ra ngoài đứng!"
Hứa Hiện hơi nhún vai có chút trượng ngùng, vừa mới đi học được tới ngày thứ hai đã bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp, có lẽ sự tích của cô sẽ nhanh chóng được truyền đi tới khắp các phòng làm việc của giáo viên trường trung học.
Hứa Hiện không để ý đến hàng cuối cùng đang nhe hàm răng trắng, vui sướng khi thấy người gặp họa của người nào đó, thiên đạo luân hồi không bỏ qua cho ai, cậu chờ đấy cho tôi.
Bên ngoài lớp học không có quạt điện, Hứa Hiện sợ phơi nắng lại đen thêm nên vẫn dùng áo khoác bịt kín thật dày, ánh nắng mặt trời nóng bỏng đâm thẳng tới khuôn mặt của Hứa Hiện, cô cảm thấy mình giống như kiến bò trên chảo nóng sắp bị nấu chín tới nơi.
Hứa Hiện đổi tư thế vừa định dùng áo khoác che phủ gương mặt, cô liền trông thấy Tiếu Giang từ hành lang đi tới.
Theo lý trong phòng Hứa Hiện có thế nào cũng không cảm thấy mất mặt nhưng cô vừa thấy bóng dáng của anh liền cảm thấy đặc biệt bẽ mặt!
Hứa Hiện đối mặt với bức tường, dùng áo khoác choàng lên đầu, kéo khóa kéo lên cao nhất, giống hệt như Zombie không đầu.
"Em choàng áo lên đầu còn tưởng anh sẽ không nhận ra em sao?"
Giọng điệu câu dẫn nói ra khiến Hứa Hiện đỏ mặt, cô giật lại áo, hai bên tai ửng đỏ, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận sắc nước.
Cái trán đầy đặn, tóc rối loạn dính đầy mồ hôi ẩm ướt, đôi mắt ươn ướt dưới tác động của nhiệt độ trở nên vô cùng xinh đẹp.
Hai tay Hứa Hiện giấu trong túi, ngượng ngùng hỏi: "Anh Tiếu Giang, anh tới sơ trung làm gì?"
Từ trong túi Tiếu Giang lấy ra một tờ giấy giúp Hứa Hiện lau khô gương mặt ướt đẫm mồ hôi, anh dùng cơ thể ngăn cản ánh nắng nóng hầm hầm, đưa tay quạt gió giúp Hứa Hiện bớt nóng: "Anh Tiếu Giang không tới đây thì làm sao biết em mới đi học đến ngày thứ hai thôi đã bị giáo viên mời ra ngoài hành lang đứng thế này.
"
Mặt Hứa Hiện càng đỏ hơn, cô thành thật ngậm miệng không dám nói thêm.
Tiếu Giang giúp Hứa Hiện quạt gió, nhưng muốn ngăn mồ hôi trên đầu Hứa Hiện cũng không ngăn được, anh vươn tay kéo áo khoác của Hứa Hiện: "Em mặc nhiều như thế làm gì?"
Hứa Hiện không có phòng bị, bị Tiếu Giang giật áo, cô trố mắt sững sờ nhìn về phía anh, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo nam ngắn rộng thùng thình, Tiếu Giang cởi áo khoác ra, xuyên qua cổ tay áo, nhìn thấy làn da trắng nõn của Hứa Hiện.
Tiếu Giang hơi sửng sốt một lát, lại bình thản cầm áo giúp Hứa Hiện mặc trở lại, sắc mặt như thường mà nhắc nhở: "Mùa hè nắng nóng, em bôi chút kem chống nắng vào là được, đừng mặc dày như vậy sẽ dễ bị cảm nắng.
"
Đôi mắt sâu xa nhìn vào Hứa Hiện, Tiếu Giang bóp lên hai má trơn mềm của cô, kéo dài âm điệu lười biếng: "Mùa đông sẽ trắng lại thôi, không cần để ý đến cái nhìn của người khác.
"
Đầu Hứa Hiện vẫn trống rỗng, cô bị người nhìn, nhưng người nhìn cô vẫn luôn coi cô là một đứa trẻ, cũng không cảm thấy cô đặc biệt, không chỉ trưng ra vẻ mặt bình thản giúp cô mặc áo mà còn dạy cô cách bôi kem chống nắng.
Chuông tan học reo vang, Hứa Hiện thu lại quần áo, đờ đẫn đáp: "Ờ.
"
Hứa Hiện cảm thấy cô không thích hợp, nếu như ở ngày trước thì đối phương sớm đã bị cô đánh chết rồi, vì sao bây giờ lại nhu thuận thế này!
Hứa Hiện vươn bàn tay xinh xắn ra, xuất thần nhìn chằm chằm nó, chẳng lẽ là bởi vì cô nhỏ lại cho nên phương diện này ý thức cũng không mạnh?
Bàn tay trắng nõn nắm lấy bàn tay nhỏ đen xì, Hứa Hiện nâng mắt nhìn anh, Tiếu Giang cười nói: "Bé con, không phải em sẽ muốn anh phải chịu trách nhiệm đấy chứ?"
Hứa Hiện rút tay khỏi tay anh, đỏ mặt tim đập nhanh trả lời: "Ai muốn anh chịu trách nhiệm! Cả thân lẫn tâm của em đều thuộc về quốc gia!"
Nói xong, Hứa Hiện đi theo đám đông tới nhà ăn.
Người là sắt cơm là thép, không ăn sẽ đói chết mất! Cô không cần phải nổi giận với cái máy tán gái Tiếu Giang kia!
Tiếu Giang nổi giận đùng đùng kéo Hứa Hiện trở lại, cười nói: "Anh nói đùa thôi, anh biết em không thích con trai lớn tuổi, về sau anh sẽ giới thiệu cho em một cậu trai nhỏ, bây giờ cứ ăn cơm trước đã có được không? Hửm?"
Muốn nói chuyện thì cứ nói, nói như vậy để chọc người làm gì!
Hai tai Hứa Hiện ửng đỏ, cô buồn bực đẩy khuôn mặt của kẻ gây họa ra, khó xử nói: "Ăn cơm thì ăn cơm, anh lôi lôi kéo kéo em làm gì!"
Tiếu Giang cười cười, nói: "Anh sợ bé con lạc đường thôi mà.
"
Hứa Hiện nghiêm túc nghi ngờ rằng cô ở trong lòng của Tiếu Giang mới chỉ vỏn vẹn có năm tuổi.
Đi theo Tiếu Giang đến nhà ăn của trường cao trung, Phó Hoài Nam đã chuẩn bị cho hai người họ suất cơm thật tốt.
Một phần rau một phần thịt.
Phó Hoài Nam tự nhiên đẩy rau đến trước mặt Tiếu Giang, cầm thịt đẩy tới cho Hứa Hiện, anh ta giận dỗi dặn dò Hứa Hiện: "Nhóc con, đừng cho Tiếu Giang ăn thịt, bố anh tin Phật, một chút cũng không