Mấy ngày nay, Lưu Tịnh Dung với khuôn mặt loli tinh khiết cùng nụ cười đơn thuần cuối cùng cũng biết được sự thật mọi chuyện từ cha cô và anh Tiểu Lưu – trợ lý kiêm cấp dưới thân tín của cha cô.Tốt xấu gì cô cũng tốt nghiệp bằng thạc sĩ đó chứ, ai ngờ lại phải giả làm đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu, nhưng mà để biết những chuyện trước kia, không còn biện pháp nào khác, đành hi sinh một chút thôi.Hóa ra, năm nay Lưu Tịnh Dung mới mười tám tuổi, là con gái duy nhất của Lưu Quốc Hùng – Lưu tư lệnh tay nắm trọng quyền trong chính quyền phát xít.Mấy tháng trước, Lưu Tịnh Dung đã bị bắt cóc, tuy được cứu trở về nhưng đầu cô bị va chạm mạnh rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lưu Quốc Hùng không muốn con gái nằm trong bệnh viện suốt, cho nên mang cô về nhà dưỡng bệnh.
Lưu Tịnh Dung hôn mê suốt ba tháng liền cho tới khi cô nhập vào mới tỉnh lại.Tối hôm đó, sau khi Lưu Tịnh Dung biết rõ chuyện mình mượn xác nhập hồn, cô đứng ở trên ban công, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp mê người bên ngoài, chỉ có thể buồn bã cười khổ.
Cô biết rõ mình là người xuyên qua, là một ngoại tộc chiếm đoạt thân thể người khác, cô chỉ có thể đem người nhà và kí ức của kiếp trước chôn sâu trong đáy lòng mà thôi.
Lặng lẽ nhìn về nơi xa, thời gian từng giây trôi qua, cuối cùng Lưu Tịnh Dung quyết định.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là Lưu Tịnh Dung, con gái của Lưu Quốc Hùng.
Giờ khắc này, Lưu Tịnh Dung chính thức sống lại.Nếu muốn bắt đầu lại một lần nữa, vậy thì bắt đầu từ căn phòng này đi.
Sáng sớm, Lưu Tịnh Dung liền đem người làm gọi đến, để cho bọn họ đổi màu sắc vách tường thành màu xanh da trời, cộng thêm một ít giấy dán tường, đem toàn bộ màn bỏ đi, thảm trải trên sàn nhà, đem quần áo có ren trong hộc tủ đều đổi thành quần áo mà mình thích, đem hoa hoa cỏ cỏ trong ban công chỉnh sửa lại một lần, hơn nữa còn trồng thêm một ít hoa cỏ mới, vả lại còn thêm một cái ghế xích đu ở ban công, khiến ban công có sức sống hơn trước rất nhiều.Lưu Quốc Hùng cưng chiều mà lại bất đắc dĩ nhìn con gái yêu chống nạnh đứng ở cửa phòng chỉ huy nhóm người làm khiếng đồ này, vác đồ nọ.- Tiểu Dung, đừng cố sức mà khiến mình mệt mỏi, chuyện này để người làm làm là được, con đi với cha xuống dưới lầu ăn sáng này - Lưu Quốc Hùng vừa vuốt tóc Lưu Tịnh Dung vừa quan tâm nói.Nhìn ánh mắt yêu thương của Lưu Quốc Hùng, Lưu Tịnh Dung cảm nhận được người trước mắt này, thật sự rất quan tâm đến cô.
Lưu Tịnh Dung ôm cánh tay ông, đầu tựa vào cánh tay ông, mỉm cười vui vẻ đáp:- Được, con nghe lời cha."Ông chủ, nuông chiều cô chủ cũng không thể nuông chiều như thế ấy, người cực khổ bị cô chủ đánh thức vào sáng tinh mơ là chúng tôi nha." - Nhóm người làm âm thầm rơi lệ.Trên bàn cơm, cô gái trẻ và người đàn ông luôn nở nụ cười sủng nịnh không chút nào xa lạ nói chuyện với nhau, cười cười nói nói, hình ảnh ấm áp khiến người ta không đành lòng phá vỡ. Trong đô thị phồn hoa, một cô gái mặc áo ba lỗ màu xanh da trời và quần jean màu đen, sau lưng đeo một cái ba lô nhỏ, mái tóc đẹp được buộc thành đuôi ngựa, để hiện ra sức sống thanh xuân của thiếu nữ, lúc này người trên đường qua lại như thoi đưa, đằng sau cô chính là một nhóm người mặc đồ vest màu đen cố gắng bám sát theo đuôi cô.
Đáng tiếc, trên đường có quá nhiều người, thoáng một cái bóng dáng của thiếu nữ liền biến mất, đám người mặc đồ vest đen liền chia ra cho người chạy về báo tin còn những người khác thì tản ra vội vàng tìm kiếm.
Bên kia, thiếu nữ quẹo vào ngõ hẻm nhỏ, vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.
Ha ha, cuối cùng cũng cắt đuôi bọn họ được rồi, cô có thể tự do đi dạo những nơi mình muốn đến, chơi những trò mình muốn.
Thiếu nữ này chính làngười vừa tỉnh lại, bị cha bắt ở nhà dưỡng bệnh, bị mọi người coi là búp bê nâng niu trên tay – Lưu Tịnh Dung! Thật ra, đối với một trạch nữ của thế kỉ hai mươi mốt, có thể ở trong nhà suốt một ngày một đêm là chuyện hết sức hạnh phúc, nhưng nơi ở hiện tại của Lưu Tịnh Dung không phải là thế kỉ hai mươi mốt, mà là hai mươi năm trước, năm 1932: Thời đại internet chưa phát triển mạnh, không tiểu thuyết, không game, không có phim truyền hình, không có QQ, không có gì hết, điều này cũng khiến cho người vừa mới xuyên qua như Lưu Tịnh Dung rất buồn bực.
Cho nên, Lưu Tịnh Dung thật sự không thể tiếp tục nằm ở nhà được nữa, không thể làm gì khác hơn chính là làm nũng với cha, xin ông cho cô ra ngoài hít thở không khí một chút.
Nhưng Lưu Quốc Hùng lo lắng cho con gái bảo bối của mình liền cho người đi theo, mà Lưu Tịnh Dung thì không chịu nổi việc đi dạo phố lại có mấy cái đuổi bám sau lưng, chẳng khác gì làm xã hội đen, vì vậy mới có một màn trên.Ai nha, hiện tại nên đi tới chỗ nào trước nhỉ? Ở đây có chỗ nào chơi vui không ta? Tới đây phải nói chỗ mà Lưu Tịnh Dung đang ở là Long Thành, tỉnh Khôn Hà, sau khi cô bị