Đợi không bao lâu liền có nhiều thổ phỉ xông vào, khắp nơi lục soát và đốt nhà, lửa lan khắp nơi, Lưu Tịnh Dung ra hiệu cho hai người Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, lại ra hiệu cho lính Lưu gia, gần như đồng loạt nổ súng, bắn chết được vài tên, thổ phỉ thấy vậy lập tức cảnh giác nấp trở lại, hai bên đấu súng qua lại, bụi súng bay mù mịt.
Thổ phỉ thấy tình hình không ổn lập tức rút lui, mấy người Hạng Hạo nhanh chóng đuổi theo, đuổi ra tới ngoài thôn, Lưu Tịnh Dung ngăn cản bọn họ:- Đừng đuổi theo nữa.Mọi người nhìn Lưu Tịnh Dung có chút kinh ngạc khó hiểu, Lưu Tịnh Dung mở miệng giải thích:- Chúng ta mai phục mới giành được lợi thế, nhưng đuổi ra bên ngoài thổ phỉ mai phục không ít, ra đó là chúng ta nộp mạng thôi.- Nhưng chúng ta cũng không thể để chúng bỏ chạy chứ? – Hạng Hạo khí thịnh hùng hồn hỏi, bọn họ đến đây là diệt thổ phỉ mà sao có thể chưa đánh đã chịu thua.Lưu Tịnh Dung trừng mắt nhìn hắn, đúng là được sức mạnh nhưng đầu óc thì trống rỗng mà, không cách nào cô đành mở miệng lần nữa:- Bọn chúng không phát hiện bá tánh trong thôn nhất định nghĩ rằng chúng ta đã di tản người dân.
Hạng Hạo, nếu như bình thường anh sẽ di tản bá tánh đến đâu là an toàn?Hạng Hạo nghĩ một lát liền trả lời:- Có lẽ là miếu Quan Âm núi Vọng Quân.Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái rồi nói:- Đúng vậy, thổ phỉ nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy, cho nên tôi không để bá tánh rời khỏi đây mà để bọn họ tạm thời tránh đi, bây giờ nơi đây chính là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất – Khi Hạng Hạo thần sắc hiểu ra muốn hỏi Lưu Tịnh Dung tiếp theo muốn làm gì, cô đã nói tiếp – Yên tâm đi, tôi đã viết giấy cho Thẩm Văn Đào để anh ta mai phục ở miếu Quan Âm núi Vọng Quân chờ thổ phỉ chạy tới một lưới bắt gọn.Hạng Hạo thật sự muốn giơ ngón cái khen ngợi Lưu Tịnh Dung, suy tính quả nhiên chu toàn nhưng có chút mất mặt mũi đàn ông.
Lưu Tịnh Dung không để ý, nhìn Từ Võ từ đằng xa đi tới, cẩn thận dặn dò:- Tiểu Võ, chỗ này giao cho em, em phải bảo về cho bá tánh đó – Đợi Từ Võ trịnh trọng gật đầu, rồi chỉ vào hai tên lính của Lưu gia nói – Hai người ở đây bảo vệ cho bọn họ.Cẩn thận dặn dò xong Lưu Tịnh Dung liền dẫn theo những người khác còn có Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo hướng miếu Quan Âm đi.
Khi bọn họ đuổi tới thì miếu Quan Âm đã khai hỏa, nhưng có lẽ tình thế có lợi cho bọn họ hơn, thổ phỉ từng tên từng tên lần lượt ngã xuống.
Nhìn Tiền Bảo Bảo vẫn cứu Hạng Hạo như trong phim, Lưu Tịnh Dung cảm thán hiệu ứng phim đúng là quá lớn.
Tiêu Hàm đứng từ đằng xa nhìn bọn họ lo lắng cho nhau, ánh mắt sâu xa trầm tư dường như đang suy nghĩ gì đó, không giống như mọi khi xông lên trông cãi lớn tiếng.
Lưu Tịnh Dung nhìn thấy Tiêu Hàm như vậy, có lẽ cô đoán được Tiêu Hàm đang nghĩ gì, bước đến gần Tiêu Hàm nhẹ giọng nói:- Tiêu Hàm, chuyện tình cảm là chuyện chúng ta không cách nào ép buộc được.Tiêu Hàm quay sang nhìn Lưu Tịnh Dung không cam lòng hỏi:- Nhưng tôi nhớ Hạng Hạo nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, lẽ nào buông tay như thế sao? – Lưu Tịnh Dung muốn nói gì, cô tất nhiên hiểu được, nhưng muốn từ bỏ niệm tưởng của mười mấy năm qua há có thể dễ dàng.Lưu Tịnh Dung biết Tiêu Hàm đang chấp nhất điều gì mở miệng:- Tiêu Hàm, tôi biết cô tại sao lại chọn Hạng Hạo, nhưng tôi từng hỏi Hạng Hạo anh ta chưa từng cứu một ai bị chết đuối, người cứu cô mười mấy năm trước chắc chắn không phải Hạng Hạo – Khi Tiêu Hàm kinh ngạc nhìn Lưu Tịnh Dung, cô lại tiếp tục nói – Cô cứ hỏi Âu Dương giáo quan thử xem, biết đâu cô sẽ có bất ngờ.Lưu Tịnh Dung mỉm cười một cái rồi quay lưng bỏ đi, những chuyện nên nói cô đã nói hết rồi, những chuyện còn lại phải tự người trong cuộc quyết định mà thôi, cô vẫn trông chờ người có tình trở thành quyến thuộc.Sai phái một bộ phận người dọn dẹp chiến trường, bọn họ lại trở về núi Ngọa Ngưu, giúp cho bá tánh dựng lại nhà cửa, bá tánh vô cùng biết ơn bọn họ.Thôn trưởng nắm lấy tay của Hạng Hạo không buông rối rít cảm ơn:- Cám ơn các cậu, các cậu đúng là khác với bọn binh lính càn