Nhưng chính sự lúng túng này đã tố cáo cô, Thẩm Văn Đào gằn giọng hỏi lần nữa:- Thẩm Văn Vũ, em biết chuyện gì thì phải nói ra nếu không đừng nhận anh là anh trai nữa.Thẩm Văn Vũ tiến thoái lưỡng nan, cân nhắc suy nghĩ hồi lâu, mày nhíu chặt mà lại chẳng thể đưa ra quyết định, chỉ đành im lặng.
Nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, Đỗ Phong giúp đỡ khuyên:- Văn Vũ, em biết gì thì nói đi, lẽ nào em nỡ để Văn Đào và Tịnh Dung tiếp tục hiểu lầm nhau, tổn thương nhau sao.
Rồi đến một ngày tổn thương không thể bù đắp nữa, họ sẽ đánh mất nhau mãi mãi, lúc đó em sẽ ân hận suốt đời.Có lẽ lời khuyên của Đỗ Phong có tác dụng, cũng có thể Thẩm Văn Vũ không đành lòng nhìn Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung tiếp tục hiểu lầm nên cô thở dài một tiếng, chầm chậm tường thuật chuyện của ngày hôm đó:- Được rồi, em nói cho mọi người biết, chuyện là như vậy...!Chị Tịnh Dung đã nhiều lần căn dặn em chị ấy đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, nói ra chẳng có tác dụng gì mà chỉ làm tổn thương tình cảm của anh và cha mà thôi.
Vì thế, em luôn giấu kín chuyện này trong lòng.
Em nghĩ một người âm thầm vì anh, vì Hạng Hạo, vì mọi người làm nhiều như vậy mà không muốn ai biết đến ghi ơn lẽ nào có thể làm hại Tiền Bảo Bảo, nếu anh không tin em thì có thể hỏi Lưu giáo quan.
Em thấy trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, anh và Hạng Hạo chắc chắn đang hiểu lầm chị Tịnh Dung.Sự thật phơi bày trước mắt khiến cho Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào chấn động sững sờ, lẽ nào bọn họ thật sự hiểu lầm sao, nếu thật hiểu lầm vậy thì bọn họ đã làm gì với Lưu Tịnh Dung vậy chứ, bây giờ phải làm sao mới tốt đây, họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn thấy sự nghi hoặc, sự áy náy thật sâu.Lưu Tịnh Dung nhận được tin tức Tiền Bảo Bảo đã tỉnh lại nên ngay trong đêm đó tránh tai mắt theo dõi đi một chuyến đến căn cứ bí mật.
Vừa vào cửa, cô đã không nhịn được lo lắng hỏi Hoài Vũ:- Vết thương của Bảo Bảo thế nào rồi?- Cô ấy đã không sao rồi – Hoài Vũ đáp.Lưu Tịnh Dung chần chở đôi chút rốt cuộc cũng hỏi:- Cô ấy có hỏi gì không?- Không có, cô ấy chỉ hỏi khi nào chị đến thôi.
Cô ấy đang đợi chị - Hoài Vũ trả lời, sau đó thuận tiện giúp Lưu Tịnh Dung đẩy cửa, đợi cô bước vào liền giúp cô đóng cửa phòng.Nghe tiếng động, Tiền Bảo Bảo liền nhìn ra cửa, đối diện với Lưu Tịnh Dung vừa bước vào, hai người tĩnh lặng chăm chú nhìn nhau.
Rốt cuộc Tiền Bảo Bảo phá vỡ không khí tĩnh lặng cố rướn người ngồi dậy muốn nói chuyện với Lưu Tịnh Dung.
Thấy vậy, Lưu Tịnh Dung lo lắng tiến lên giúp đỡ, sau đó quan tâm hỏi han:- Bảo Bảo, cô cảm thấy sao? Vết thương còn đau không?- Tôi không sao – Tiền Bảo Bảo mỉm cười đáp lại.Lưu Tịnh Dung nhìn kĩ gương mặt của Tiền Bảo Bảo, thấy còn tái nhợt nhưng có sức sống, môi đỏ thắm nên mới tạm tin lời cô, tới đây Lưu Tịnh Dung lại không biết nói gì nữa, ánh mắt chuyển xung quanh phòng, không khí tĩnh lặng lại lần nữa bao trùm căn phòng.
Cuối cùng, Tiền Bảo Bảo thở dài một cái lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng:- Tịnh Dung, cô không có gì muốn giải thích với tôi sao?Không trả lời mà Lưu Tịnh Dung hỏi ngược lại:- Bảo Bảo, cô có tin tôi không?Đã có lúc hoang mang nghi ngờ nhưng từ khi mình tìm lại sự sống từ trong cõi chết, Tiền Bảo Bảo đã chắc chắn một điều:- Tôi tin cô, nếu không sao tôi có thể bình tĩnh ngồi đây nói chuyện cùng cô chứ.Đối diện với gương mặt chân thành của Tiền Bảo Bảo, Lưu Tịnh Dung biết rằng Tiền Bảo Bảo đặt trọn niềm tin nơi cô nhưng cô vẫn có sự bất đắc dĩ, nên không thể hoàn toàn mở lòng với Tiền Bảo Bảo chỉ có thể nói:- Nếu cô đã tin tôi, thì xin cô đừng truy hỏi nữa.
Cô chỉ cần biết tôi sẽ không làm những chuyện trái lương tâm, có lỗi với người dân, có lỗi với đất nước.
Chuyện quan trọng bây giờ của cô là tịnh dưỡng thật tốt, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ đưa cô trở về.
Hãy tin tôi.Tuy trong lòng Tiền Bảo Bảo có muôn vàn thắc mắc nhưng nhìn vào ánh mắt khó xử