Lưu Tịnh Dung sắc mặt thật sự không tốt lên tiếng:- Nếu thật sự để người Nhật lấp đầy được kho đạn dược, vậy thì càng có thêm chỗ dựa.- Đây chắc chắn là nhiệm vụ của Lý Thiên Hàng, muốn vận chuyển vũ khí đạn dược phải có sự phê chuẩn của đại soái, đội chiến sĩ tinh anh có quyền đó nên hắn mới cùng Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào tranh giành chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh – Đỗ Phong lập tức nghĩ đến mục đích của Lý Thiên Hàng.- Công sự này ở Thiên Long quan giống như một pháo đài quan trọng của ba tỉnh Khôn Hà, làm không xong thì sẽ gặp nguy hiểm – Thẩm Văn Đào cũng nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của việc này.- Hay là chúng ta đi báo cáo đại soái – Cố Tiểu Bạch mở miệng đề nghị.Thẩm Văn Đào lập tức lên tiếng phản đối:- Không được, chúng ta vẫn chưa nắm được bất cứ chứng cứ nào về chuyện Lý Thiên Hàng và Lý Kế Châu cấu kết với người Nhật Bản, tùy tiện tố cáo bọn họ rất có thể bị cắn ngược trở lại.
Huống chi Tịnh Dung là người của Hội cứu quốc đã bị Lý Thiên Hàng biết được, rất nhiều người của Hội cứu quốc đều nằm trong tay hắn, chúng ta không thể manh động.- Mọi người trước hết bình tĩnh, tôi sẽ nghĩ cách thỏa thuận với Lý Thiên Hàng cứu những người của Hội cứu quân ra trước, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì – Lưu Tịnh Dung nhìn bọn họ nói rồi quay người rời đi, lời nên nói đã nói cô còn rất nhiều việc phải làm.Thẩm Văn Đào nhìn theo bóng lưng Lưu Tịnh Dung rời đi có chút đăm chiêu, Hàng Húc gọi hắn mấy tiếng hắn cũng không nghe thấy, lại vỗ lên người hắn một cái hắn mới hồi thần, lúc này mới nghe Hàng Húc hỏi:- Văn Đào, anh đang nghĩ gì thế? – Nhìn theo hướng Lưu Tịnh Dung rời đi suy đoán – Sao thế? Anh và Tịnh Dung vẫn chưa làm hòa sao?Thẩm Văn Đào thở dài một tiếng lại không trả lời Hàng Húc mà chuyển chủ đề nói:- Bây giờ các người đã biết chân tướng nhưng tuyệt đối phải giữ kín, trước mặt hai cha con họ Lý đừng để lộ.
Nhất là cậu đó – Chỉ thẳng vào mặt của Cố Tiểu Bạch nhắc nhở, Cố Tiểu Bạch mồm mép lanh lợi, dễ nói sai lời.Cố Tiểu Bạch vội vã biện minh cho bản thân:- Tôi? Yên tâm đi, cái miệng của tôi cũng có khí tiết lắm, bình thường nó dùng mua những tin tức bên lề nhưng có liên quan đến cơ mật đại nghĩa dân tộc tôi nhất định không thốt ra nửa từ.- Nhưng bây giờ mối lo duy nhất của tôi là Văn Vũ, tôi sợ con bé tò mò kích động làm ra chuyện gì đó.
Đỗ Phong, cậu hãy tìm thời gian nói chuyện với nó – Thẩm Văn Đào không muốn Thẩm Văn Vũ tham gia vào chuyện nguy hiểm bậc này, đứa em gái này của hắn vẫn là một đứa trẻ con.Đỗ Phong nghe vậy cười gượng gạo hỏi:- Anh là anh trai, sao anh không nói chuyện với cô ấy?Thẩm Văn Đào trừng mắt nhìn hắn một cái, lẽ nào Đỗ Phong nghĩ hắn là kẻ ngốc sao, không phát hiện ra điều gì, đi đến trước mặt của Đỗ Phong gằn từng từ hỏi:- Cậu nghĩ là bây giờ nó có còn nghe lời của tôi nữa không, Đỗ Phong tiên sinh?Mọi người biết chuyện đều bụm miệng cười, Đỗ Phong hơi né tránh ngập ngừng cười gượng đáp lại:- Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy xem sao.Lúc này, Lý Thiên Hàng và Lý Kế Châu cũng đang nói chuyện.- Cha, mấy người của Hội cứu quốc đó tạm thời cứ giam lại, đừng vội xử trí bọn họ - Lý Thiên Hàng cẩn thận dặn dò.Lý Kế Châu gật đầu một cái rồi lại nói:- Những chuyện của Lưu Tịnh Dung vẫn luôn khiến cha lo lắng, cô ta lắm mưu nhiều kế, bây giờ cô ta biết bí mật của con rồi, chỉ sợ hậu hoạn khó lường thôi, huống chi sau lưng cô ta còn có một Lưu Quốc Hùng.Lý Thiên Hàng lại không mảy may lo lắng, bình tĩnh đáp lại:- Chuyện này cha cứ yên tâm, con không để cô ta sống lâu nữa đâu, chỉ cần con mượn sức cô ta trở thành đội trưởng đội chiến